Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Đóng Vai Nhân V...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
Từ Lạc khoát tay, để lão thái bà nhanh chóng dìu nàng rời đi.
Thấy Từ Lạc thờ ơ đứng ở đó, lão thái bà nói:
- Tiểu hữu, ngươi không đi cùng chúng ta ư?
- Các ngươi đi đi, ta ở đây vẫn tốt.
- Tiểu hữu, lão thân không nói dối ngươi, càng không lừa gạt ngươi. Chỉ cần ngươi đi cùng chúng ta, chắc chắn lão thân không tiếc lực với tiền đồ của ngươi.
- Từ Lạc đạo hữu, ngươi đi cùng chúng ta đi, thực sự… Ta muốn hỏi ngươi việc trồng cà chua…
Nhìn khuôn mặt tái nhợt thê mỹ kia lộ ra vẻ chột dạ, Từ Lạc dở khóc dở cười:
- Được rồi, ta đồng ý thả hai người đi, không phải mỹ nhân kế gì đó đâu, thật nghĩ ta là người gặp nữ nhân không đi nổi đấy à?
Lão thái bà và Sở Lăng Tuyết còn muốn nói nữa, Từ Lạc lười nghe, tạm thời không đề cập đến cái bánh tiên duyên là thật hay giả, có là thật thì hắn cũng không muốn.
m hồn khắp nơi là cái bánh còn lớn hơn, hơn nữa cái bánh này hắn muốn bao nhiêu cũng được.
- Chờ một chút!
Lúc tới cửa động phủ, lão thái bà chợt nhớ ra gì đó:
- Cao thủ ở đây nhiều như mây, nếu chúng ta cứ đi như này thì chắc chắn sẽ rơi vào tay người khác.
- Cái này dễ thôi!
Từ Lại mở túi trữ vật ra, để hai người chui vào.
Địa bàn của Xích Luyện Tông rất lớn, hắn còn chưa phi hành được, bình thường phải mất một hai canh giờ mới có thể ra khỏi phạm vi.
Nhưng lần này mới đi được nửa đường, túi trữ vật truyền ra giọng nói thất kinh của lão thái bà:
- Nhanh! Quay lại!
Chuyện gì vậy? Từ Lạc chưa hiểu:
- Hai người bị hội chứng Stockholm à? Không muốn đi nữa hả?
- Không! Bây giờ Tiên Nhi rời đi, nàng sẽ hồn phi phách tán, mau trở về!
Cái quỷ gì đây? Từ Lạc không rõ lắm, chỉ có thể quay lại.
Về động phủ, đóng cửa đá lại.
Sở Lăng Tuyệt mềm yếu nằm trên giường, trán đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng, thở gấp, lão thái bà nóng nảy đi qua đi lại.
- Ngươi… Sao thế?
Từ Lạc tiến tời, vừa định hỏi han thì Sở Lăng Tuyết yếu ớt lắc đầu, sắc đỏ trên mặt càng đậm, đôi mắt nóng rực:
- Từ, Từ Lạc đạo hữu, ngươi… Có thể… Cách xa ta một chút.
- Sao vậy?
Từ Lạc tự ngửi mình, mới tắm vài ngày mà:
- Trên người ta có mùi gì à?
- Không… Không phải ngươi… Là ta…
- Ngươi thế nào?
- Tiểu hữu!
Lão thài bà đi tới:
- Ngươi có thể rời đi trước không?
Từ Lạc gật đầu, nhìn Sở Lăng Tuyết, thầm nghĩ, thoạt nhìn nàng như bị hạ loại thuốc kia vậy.
- Tiền bối, người chăm sóc tiên tử, ta đi tắm.
Không lâu sau, Từ Lạc đã về. Hắn chỉ mặc quần, thân trên còn ướt nhẹp, vừa lau tóc vừa đi tới:
- Hẳn là không còn mùi gì?
Nói xong hắn còn cố ý để tay gần mặt Sở Lăng Tuyệt.
Sở Lăng Tuyệt như bị điện giật, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy. Nàng liếc qua Từ Lạc, thấy dáng người khoẻ khoắn, thân trên để trần, ý thức cũng trở nên mê loạn.
- Trời ạ… Ngươi… Sao có thể… Xin ngươi mặc quần áo vào… Ta van cầu ngươi…
[1] Hội chứng Stockholm: Là một hội chứng tâm lý, nạn nhân, con tin đồng cảm kẻ bắt cóc mình.
Hạ thuốc.
Chắc chắn Sở Lăng Tuyệt đã bị người ta hạ loại thuốc kia, nếu không, sẽ chẳng có bộ dạng phát tình như thế.
- Tiền bối, tiên tử…
- Haiz.
Lâm bà bà thở dài, dáng vẻ lo lắng, nhìn Sở Lăng Tuyệt mê man dần đi, mới thở phào nhẹ nhõm:
- Là Đại La lão ma.
Nghe bốn chữ này, trong lòng Từ Lạc chấn động.
Đây chính là ma đầu nổi danh tu chân giới, uy chấn hai đạo tiên ma, Tiên hay Ma nhìn thấy lão cũng phải run sợ.
Vốn Từ Lạc nghĩ cha mẹ Trần Hồng Phi bắt Sở Lăng Tuyệt, nghe Lâm bà bà kể thì mới hay, là Đại La lão ma.
- Lão thân cũng bị hắn đánh trọng thương, hỏng căn cơ đại đạo, may có Cung chủ tới kịp, cứu chúng ta ra. Lão thân đưa Tiên Nhi trốn đi, không ngờ lại bị đôi vợ chồng họ Trần kia ám toán, bắt tới Xích Luyện Tông này.
- Thì ra là vậy.
Lúc đầu Từ Lạc cũng nghi ngờ, cha mẹ Trần Hồng Phi chỉ là nhân vật nhỏ ở Xích Luyện Tông, sao có thể bắt được Sở Lăng Tuyệt, thì ra là nhặt được của hời. Nhớ tới chuyện rời đi vừa nãy, hắn hỏi:
- Vì sao tiên tử rời Xích Luyện Tông lại hồn phi phách tán gì đó?
- Đạo La lão ma dùng Toả Hồn Thằng khoá hồn Tiên Nhi lại, vật này còn trong tay hắn, nếu cách quá xa thì Tiên Nhi sẽ hồn phi phách tán.
Từ Lạc kinh ngạc, không hổ là đại ma đầu, thủ đoạn quá đỉnh. Chờ chút, có vấn đề, hắn thắc mắc:
- Tiền bối, nhưng đây là ở Xích Luyện Tông.
- Nếu lão thân đoán không lầm, hắn đang ẩn thân ở đây.
Moẹ nó! Lão đầu kia ở Xích Luyện Tông? Từ Lạc líu lưỡi, lập tức cảm thấy không ổn:
- Theo ta được biết, Đại La lão ma không phải người ở đây, thậm chí còn có thâm cừu đại hận với Tông chủ, hình như lão ma đầu kia còn từng giết không ít trưởng lão, chạy đến Xích Luyện Tông để tìm đường chết à?
Lâm bà bà lại thở dài, khi đó chỉ biết đưa Sở Lăng Tuyệt trốn đi, còn kết quả trận chiến giữa Cung chủ và lão ma đầu thế nào thì bà cũng không rõ.
Thấy Từ Lạc thờ ơ đứng ở đó, lão thái bà nói:
- Tiểu hữu, ngươi không đi cùng chúng ta ư?
- Các ngươi đi đi, ta ở đây vẫn tốt.
- Tiểu hữu, lão thân không nói dối ngươi, càng không lừa gạt ngươi. Chỉ cần ngươi đi cùng chúng ta, chắc chắn lão thân không tiếc lực với tiền đồ của ngươi.
- Từ Lạc đạo hữu, ngươi đi cùng chúng ta đi, thực sự… Ta muốn hỏi ngươi việc trồng cà chua…
Nhìn khuôn mặt tái nhợt thê mỹ kia lộ ra vẻ chột dạ, Từ Lạc dở khóc dở cười:
- Được rồi, ta đồng ý thả hai người đi, không phải mỹ nhân kế gì đó đâu, thật nghĩ ta là người gặp nữ nhân không đi nổi đấy à?
Lão thái bà và Sở Lăng Tuyết còn muốn nói nữa, Từ Lạc lười nghe, tạm thời không đề cập đến cái bánh tiên duyên là thật hay giả, có là thật thì hắn cũng không muốn.
m hồn khắp nơi là cái bánh còn lớn hơn, hơn nữa cái bánh này hắn muốn bao nhiêu cũng được.
- Chờ một chút!
Lúc tới cửa động phủ, lão thái bà chợt nhớ ra gì đó:
- Cao thủ ở đây nhiều như mây, nếu chúng ta cứ đi như này thì chắc chắn sẽ rơi vào tay người khác.
- Cái này dễ thôi!
Từ Lại mở túi trữ vật ra, để hai người chui vào.
Địa bàn của Xích Luyện Tông rất lớn, hắn còn chưa phi hành được, bình thường phải mất một hai canh giờ mới có thể ra khỏi phạm vi.
Nhưng lần này mới đi được nửa đường, túi trữ vật truyền ra giọng nói thất kinh của lão thái bà:
- Nhanh! Quay lại!
Chuyện gì vậy? Từ Lạc chưa hiểu:
- Hai người bị hội chứng Stockholm à? Không muốn đi nữa hả?
- Không! Bây giờ Tiên Nhi rời đi, nàng sẽ hồn phi phách tán, mau trở về!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái quỷ gì đây? Từ Lạc không rõ lắm, chỉ có thể quay lại.
Về động phủ, đóng cửa đá lại.
Sở Lăng Tuyệt mềm yếu nằm trên giường, trán đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt đỏ ửng, thở gấp, lão thái bà nóng nảy đi qua đi lại.
- Ngươi… Sao thế?
Từ Lạc tiến tời, vừa định hỏi han thì Sở Lăng Tuyết yếu ớt lắc đầu, sắc đỏ trên mặt càng đậm, đôi mắt nóng rực:
- Từ, Từ Lạc đạo hữu, ngươi… Có thể… Cách xa ta một chút.
- Sao vậy?
Từ Lạc tự ngửi mình, mới tắm vài ngày mà:
- Trên người ta có mùi gì à?
- Không… Không phải ngươi… Là ta…
- Ngươi thế nào?
- Tiểu hữu!
Lão thài bà đi tới:
- Ngươi có thể rời đi trước không?
Từ Lạc gật đầu, nhìn Sở Lăng Tuyết, thầm nghĩ, thoạt nhìn nàng như bị hạ loại thuốc kia vậy.
- Tiền bối, người chăm sóc tiên tử, ta đi tắm.
Không lâu sau, Từ Lạc đã về. Hắn chỉ mặc quần, thân trên còn ướt nhẹp, vừa lau tóc vừa đi tới:
- Hẳn là không còn mùi gì?
Nói xong hắn còn cố ý để tay gần mặt Sở Lăng Tuyệt.
Sở Lăng Tuyệt như bị điện giật, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy. Nàng liếc qua Từ Lạc, thấy dáng người khoẻ khoắn, thân trên để trần, ý thức cũng trở nên mê loạn.
- Trời ạ… Ngươi… Sao có thể… Xin ngươi mặc quần áo vào… Ta van cầu ngươi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[1] Hội chứng Stockholm: Là một hội chứng tâm lý, nạn nhân, con tin đồng cảm kẻ bắt cóc mình.
Hạ thuốc.
Chắc chắn Sở Lăng Tuyệt đã bị người ta hạ loại thuốc kia, nếu không, sẽ chẳng có bộ dạng phát tình như thế.
- Tiền bối, tiên tử…
- Haiz.
Lâm bà bà thở dài, dáng vẻ lo lắng, nhìn Sở Lăng Tuyệt mê man dần đi, mới thở phào nhẹ nhõm:
- Là Đại La lão ma.
Nghe bốn chữ này, trong lòng Từ Lạc chấn động.
Đây chính là ma đầu nổi danh tu chân giới, uy chấn hai đạo tiên ma, Tiên hay Ma nhìn thấy lão cũng phải run sợ.
Vốn Từ Lạc nghĩ cha mẹ Trần Hồng Phi bắt Sở Lăng Tuyệt, nghe Lâm bà bà kể thì mới hay, là Đại La lão ma.
- Lão thân cũng bị hắn đánh trọng thương, hỏng căn cơ đại đạo, may có Cung chủ tới kịp, cứu chúng ta ra. Lão thân đưa Tiên Nhi trốn đi, không ngờ lại bị đôi vợ chồng họ Trần kia ám toán, bắt tới Xích Luyện Tông này.
- Thì ra là vậy.
Lúc đầu Từ Lạc cũng nghi ngờ, cha mẹ Trần Hồng Phi chỉ là nhân vật nhỏ ở Xích Luyện Tông, sao có thể bắt được Sở Lăng Tuyệt, thì ra là nhặt được của hời. Nhớ tới chuyện rời đi vừa nãy, hắn hỏi:
- Vì sao tiên tử rời Xích Luyện Tông lại hồn phi phách tán gì đó?
- Đạo La lão ma dùng Toả Hồn Thằng khoá hồn Tiên Nhi lại, vật này còn trong tay hắn, nếu cách quá xa thì Tiên Nhi sẽ hồn phi phách tán.
Từ Lạc kinh ngạc, không hổ là đại ma đầu, thủ đoạn quá đỉnh. Chờ chút, có vấn đề, hắn thắc mắc:
- Tiền bối, nhưng đây là ở Xích Luyện Tông.
- Nếu lão thân đoán không lầm, hắn đang ẩn thân ở đây.
Moẹ nó! Lão đầu kia ở Xích Luyện Tông? Từ Lạc líu lưỡi, lập tức cảm thấy không ổn:
- Theo ta được biết, Đại La lão ma không phải người ở đây, thậm chí còn có thâm cừu đại hận với Tông chủ, hình như lão ma đầu kia còn từng giết không ít trưởng lão, chạy đến Xích Luyện Tông để tìm đường chết à?
Lâm bà bà lại thở dài, khi đó chỉ biết đưa Sở Lăng Tuyệt trốn đi, còn kết quả trận chiến giữa Cung chủ và lão ma đầu thế nào thì bà cũng không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro