Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Xả Thân Cứu Ngư...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
Nhưng có thể khẳng định, chắc chắn Đại La lão ma đang ẩn thân ở Xích Luyện Tông, nếu không, lúc rời đi, hồn của Sở Lăng Tuyệt sẽ chẳng thống khổ như vậy.
- Sư tôn… Sư tôn…
Sở Lăng Tuyệt yếu ớt, ý thức hơi mơ hồ, tựa như đang gặp ác mộng:
- Sư tôn, ta có thể cảm ứng được sư tôn…
- Tiên Nhi, con nói cái gì? Con có thể cảm ứng được Cung chủ ư? Hiện tại người thế nào rồi? Người đang ở đâu?
- Sư tôn… Đang ở Xích Luyện Tông.
Lâm bà bà cố nén rung động trong lòng:
- Tiên Nhi, con có thể cảm ứng được vị trí cụ thể không?
- Không… Con cố gắng mới cảm ứng được sư tôn, người… Đang rất yếu… Bà bà, con rất khó chịu… Mê Tình Cổ đã xâm nhập vào xương tuỷ con, bắt đầu… Cắn nuốt ý thức của con, con… Sắp không chịu được, bà bà, người… Con… Sắp không ổn.
- Cái này…
Lâm bà bà suy nghĩ, nhưng không có cách nào khả thi, căn cơ đại đạo hư hao, tu vi chẳng còn.
- Tiền bối, Mê Tình Cổ là gì?
Từ Lạc hỏi thêm:
- Có cách giải không?
Lâm bà bà liếc hắn:
- Tiểu hữu, ngươi không cần quan tâm, lão thân tự có cách, phiền ngươi… Tạm thời rời đi.
- Được, tiền bối cần hỗ trợ thì cứ nói, vẫn bối không tiếc điều gì.
Đóng cửa thạch thất lại, Từ Lạc đi tắm tiếp, lần này tắm nước thật lạnh.
- Từ Lạc ơi Từ Lạc, ngươi phải nắm bắt cơ hội, bình tĩnh, không cần sung sướng nhất thời rồi gặp hoạ diệt thân.
Hắn quyết định đưa Sở Lăng Tuyệt ra ngoài, là sợ phiền toái tìm đến.
Quả nhiên, đoán đúng rồi.
Đại La lão ma là người xuống tay với Sở Lăng Tuyệt, mà lão và Cung chủ Phiêu Miểu Cung đều ẩn thân ở Xích Luyện Tông. Hắn không đoán được lý do hai người này chọn nơi này, nhưng hắn biết, có liên quan đến Sở Lăng Tuyệt.
Cung chủ Phiêu Miểu Cung là sư tôn của Sở Lăng Tuyệt. Đại La lão đầu lại muốn bắt nàng làm lô đỉnh. Một bên là nhân vật lớn của Tiên Đạo, bên kia là đại ma đầu Ma Đạo. Ai cũng có thể dễ dàng bóp chết Từ Lạc.
- Toả Hồn Thằng khoá hồn, gieo Mê Tình Cổ, Đại La lão ma biết chơi quá, phục luôn. Sau này, khi trở thành một đại ma đầu thì hắn phải thử một chút.
…
Lâm bà bà nói tự có cách, nhưng cũng chỉ nói ngoài miệng thôi.
Căn cơ của Sở Lăng Tuyệt hư hao, tu vi chẳng còn, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm được gì.
Nhất là nhìn Mê Tình Cổ đang từ từ cắn nuốt ý thức của nàng, Lâm bà bà rất lo.
- Bà bà, con… Không chịu được nữa… Người… Nhanh động thủ… Con không muốn biến thành cái xác vô hồn, con… Rất khó chịu.
Một khi Mê Tình Cổ cắn nuốt ý thức, nếu không song tu với nam nhân kịp thời thì Sở Lăng Tuyết sẽ biến thành cái vỏ cực kỳ dâm đãng.
Nghĩ đến đây, Lâm bà bà quyết định:
- Tiên Nhi, theo lão thân, tìm Từ Lạc giải dược đi. Bây giờ chúng ta không ra được, chỉ quen biết tiểu hữu.
- Không… Không cần…
- Tiên Nhi, chuyện tương lai tính sau, con cần giữ mạng trước.
Nghe Lâm bà bà nói, Sở Lăng Tuyết mếu máo:
- Bà bà, người cảm thấy… Con còn sợ chuyện sau này ư…
- Tiên Nhi, hắn không xấu, chỉ bất đắc dĩ mới dấn thân vào Ma Đạo.
- Không… Con không chê Ma Đạo, chỉ là… Con không muốn với người xa lạ, sao có thể làm với người mới gặp một lần…
- Không phải con nói hắn trồng cà chua rất ngon sao?
- Bà bà…
Sở Lăng Tuyệt khóc không ra nước mắt:
- Con thích ăn cà chua đấy, nhưng… Con không muốn ăn cả hắn…
- Haiz! Tiên Nhi, sao con bướng bỉnh thế, lão thân biết con muốn tìm lang quân như ý.
Lâm bà bà khuyên bảo tận tình:
- Lão thân là người từng trải, nam nhân đều thế thôi, huống hồ…
- Đợi chuyện này qua đi, nếu muốn, có thể bồi dưỡng tình cảm, còn không thì nói sau…
Lâm bà bà không khuyên nữa, thời gian gấp rút, không thể kéo dài nữa.
Đóng cửa đá lại, bà ấy thấy Từ Lạc nhắm mắt, đang nằm dài trên một chiếc ghế.
- Tiểu hữu.
Hả? Từ Lạc mở mắt ra, đứng dậy:
- Tiền bối, tiên tử đã khỏi chưa?
- Đến giờ, lão thân cũng không gạt ngươi nữa, Tiên Nhi… bị Đại La lão ma gieo Mê Tình Cổ, phải nhanh chóng giao hợp với nam nhân, nếu không… Sẽ mất hết nhận thức, biến thành một cái vỏ chỉ biết hưởng lạc.
- Nghiêm trọng thế sao?
Thấy Lâm bà bà gật đầu, Từ Lạc hỏi:
- Chẳng lẽ không còn cách nào?
- Đúng vậy!
Từ Lạc im lặng, buồn bực, uống rượu, vẻ mặt u sầu.
- Tiểu hữu, ngươi… Hiểu ý ta không?
- Ta hiểu.
- Vậy…
- Để ta cân nhắc.
Cân nhắc? Lâm bà bà tưởng mình nghe lầm.
Sở Lăng Tuyệt là ai? Là Thánh Nữ của Phiêu Miểu Cung. Không nói quá, người hâm mộ xếp ba vòng không hết, là nữ thần của vô số tu sĩ Tiên Ma. Chuyện tốt như thế rơi xuống đầu tên này, vậy mà… Hắn còn phải nghĩ?
Vốn Lâm bà bà cho rằng tên này giả vờ, nhưng… Bà phát hiện, Từ Lạc không hề diễn, vẻ mặt u sầu kia, phảng phất như đang cân nhắc thật, khả năng trong lòng không quá tình nguyện.
- Ngươi… Không muốn?
Từ Lạc gãi đầu, hơi khó nói, thực sự hắn không quá nguyện ý.
- Vì sao?
Có lẽ quá lạ lùng, giọng Lâm bà bà có chút sắc nhọn, thấy Từ Lạc im lặng, chất vấn:
- Ngươi không được à?
- Sư tôn… Sư tôn…
Sở Lăng Tuyệt yếu ớt, ý thức hơi mơ hồ, tựa như đang gặp ác mộng:
- Sư tôn, ta có thể cảm ứng được sư tôn…
- Tiên Nhi, con nói cái gì? Con có thể cảm ứng được Cung chủ ư? Hiện tại người thế nào rồi? Người đang ở đâu?
- Sư tôn… Đang ở Xích Luyện Tông.
Lâm bà bà cố nén rung động trong lòng:
- Tiên Nhi, con có thể cảm ứng được vị trí cụ thể không?
- Không… Con cố gắng mới cảm ứng được sư tôn, người… Đang rất yếu… Bà bà, con rất khó chịu… Mê Tình Cổ đã xâm nhập vào xương tuỷ con, bắt đầu… Cắn nuốt ý thức của con, con… Sắp không chịu được, bà bà, người… Con… Sắp không ổn.
- Cái này…
Lâm bà bà suy nghĩ, nhưng không có cách nào khả thi, căn cơ đại đạo hư hao, tu vi chẳng còn.
- Tiền bối, Mê Tình Cổ là gì?
Từ Lạc hỏi thêm:
- Có cách giải không?
Lâm bà bà liếc hắn:
- Tiểu hữu, ngươi không cần quan tâm, lão thân tự có cách, phiền ngươi… Tạm thời rời đi.
- Được, tiền bối cần hỗ trợ thì cứ nói, vẫn bối không tiếc điều gì.
Đóng cửa thạch thất lại, Từ Lạc đi tắm tiếp, lần này tắm nước thật lạnh.
- Từ Lạc ơi Từ Lạc, ngươi phải nắm bắt cơ hội, bình tĩnh, không cần sung sướng nhất thời rồi gặp hoạ diệt thân.
Hắn quyết định đưa Sở Lăng Tuyệt ra ngoài, là sợ phiền toái tìm đến.
Quả nhiên, đoán đúng rồi.
Đại La lão ma là người xuống tay với Sở Lăng Tuyệt, mà lão và Cung chủ Phiêu Miểu Cung đều ẩn thân ở Xích Luyện Tông. Hắn không đoán được lý do hai người này chọn nơi này, nhưng hắn biết, có liên quan đến Sở Lăng Tuyệt.
Cung chủ Phiêu Miểu Cung là sư tôn của Sở Lăng Tuyệt. Đại La lão đầu lại muốn bắt nàng làm lô đỉnh. Một bên là nhân vật lớn của Tiên Đạo, bên kia là đại ma đầu Ma Đạo. Ai cũng có thể dễ dàng bóp chết Từ Lạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Toả Hồn Thằng khoá hồn, gieo Mê Tình Cổ, Đại La lão ma biết chơi quá, phục luôn. Sau này, khi trở thành một đại ma đầu thì hắn phải thử một chút.
…
Lâm bà bà nói tự có cách, nhưng cũng chỉ nói ngoài miệng thôi.
Căn cơ của Sở Lăng Tuyệt hư hao, tu vi chẳng còn, chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm được gì.
Nhất là nhìn Mê Tình Cổ đang từ từ cắn nuốt ý thức của nàng, Lâm bà bà rất lo.
- Bà bà, con… Không chịu được nữa… Người… Nhanh động thủ… Con không muốn biến thành cái xác vô hồn, con… Rất khó chịu.
Một khi Mê Tình Cổ cắn nuốt ý thức, nếu không song tu với nam nhân kịp thời thì Sở Lăng Tuyết sẽ biến thành cái vỏ cực kỳ dâm đãng.
Nghĩ đến đây, Lâm bà bà quyết định:
- Tiên Nhi, theo lão thân, tìm Từ Lạc giải dược đi. Bây giờ chúng ta không ra được, chỉ quen biết tiểu hữu.
- Không… Không cần…
- Tiên Nhi, chuyện tương lai tính sau, con cần giữ mạng trước.
Nghe Lâm bà bà nói, Sở Lăng Tuyết mếu máo:
- Bà bà, người cảm thấy… Con còn sợ chuyện sau này ư…
- Tiên Nhi, hắn không xấu, chỉ bất đắc dĩ mới dấn thân vào Ma Đạo.
- Không… Con không chê Ma Đạo, chỉ là… Con không muốn với người xa lạ, sao có thể làm với người mới gặp một lần…
- Không phải con nói hắn trồng cà chua rất ngon sao?
- Bà bà…
Sở Lăng Tuyệt khóc không ra nước mắt:
- Con thích ăn cà chua đấy, nhưng… Con không muốn ăn cả hắn…
- Haiz! Tiên Nhi, sao con bướng bỉnh thế, lão thân biết con muốn tìm lang quân như ý.
Lâm bà bà khuyên bảo tận tình:
- Lão thân là người từng trải, nam nhân đều thế thôi, huống hồ…
- Đợi chuyện này qua đi, nếu muốn, có thể bồi dưỡng tình cảm, còn không thì nói sau…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm bà bà không khuyên nữa, thời gian gấp rút, không thể kéo dài nữa.
Đóng cửa đá lại, bà ấy thấy Từ Lạc nhắm mắt, đang nằm dài trên một chiếc ghế.
- Tiểu hữu.
Hả? Từ Lạc mở mắt ra, đứng dậy:
- Tiền bối, tiên tử đã khỏi chưa?
- Đến giờ, lão thân cũng không gạt ngươi nữa, Tiên Nhi… bị Đại La lão ma gieo Mê Tình Cổ, phải nhanh chóng giao hợp với nam nhân, nếu không… Sẽ mất hết nhận thức, biến thành một cái vỏ chỉ biết hưởng lạc.
- Nghiêm trọng thế sao?
Thấy Lâm bà bà gật đầu, Từ Lạc hỏi:
- Chẳng lẽ không còn cách nào?
- Đúng vậy!
Từ Lạc im lặng, buồn bực, uống rượu, vẻ mặt u sầu.
- Tiểu hữu, ngươi… Hiểu ý ta không?
- Ta hiểu.
- Vậy…
- Để ta cân nhắc.
Cân nhắc? Lâm bà bà tưởng mình nghe lầm.
Sở Lăng Tuyệt là ai? Là Thánh Nữ của Phiêu Miểu Cung. Không nói quá, người hâm mộ xếp ba vòng không hết, là nữ thần của vô số tu sĩ Tiên Ma. Chuyện tốt như thế rơi xuống đầu tên này, vậy mà… Hắn còn phải nghĩ?
Vốn Lâm bà bà cho rằng tên này giả vờ, nhưng… Bà phát hiện, Từ Lạc không hề diễn, vẻ mặt u sầu kia, phảng phất như đang cân nhắc thật, khả năng trong lòng không quá tình nguyện.
- Ngươi… Không muốn?
Từ Lạc gãi đầu, hơi khó nói, thực sự hắn không quá nguyện ý.
- Vì sao?
Có lẽ quá lạ lùng, giọng Lâm bà bà có chút sắc nhọn, thấy Từ Lạc im lặng, chất vấn:
- Ngươi không được à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro