Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Tạo Hoá Chi Khí
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
Nghe lời này, Từ Lạc nhảy dựng lên:
- Ta không được bao giờ?
- Thế sao ngươi không muốn?
- Ta không có kinh nghiệm về phương diện này đấy.
- Hừ! Lão thân nhìn là biết ngươi không phải đồng tử, giả thiếu niên ngây thơ cái gì?
Từ Lạc kinh ngạc nhìn Lâm bà bà chằm chằm, thầm nghĩ, cái này cũng biết được à?
- Tiểu hữu, ngươi không cần lo lắng, lão thân nói cho ngươi biết, chuyện này chỉ có lợi không hề có hại với ngươi, phước đức chín đời ngươi đấy.
- Lão tiền bối, ta đọc sách ít, kiến thức không nhiều, lịch duyệt cũng không sâu, người đừng lừa ta.
- Lừa ngươi?
Lâm bà bà cười khinh:
- Nếu không có lợi thì sao Đại La lão ma lại bất chấp nguy hiểm, một mình lẻn vào Phiêu Miểu Cung?
Từ Lạc cúi đầu, uống cạn bầu rượu ngon rồi lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng mở cửa thạch thất, nhìn Sở Lăng Tuyệt nằm trên giường, mặt đỏ ửng, vặn vẹo không ngừng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.
Kệ mẹ Đại La lão ma! Tầm giờ Ngọc Đế có tới thì lão tử cũng phải xả thân cứu Sở Lăng Tuyệt!
Một đêm này, cửa động Thanh U đóng chặt, năm cấm chế trên cửa như ẩn như hiện, ba trận pháp phòng ngự được mở ra.
Tiếng thở dốc mãnh liệt, âm thanh mờ ám, quanh quẩn trong động không ngừng, đến sáng sớm mới ngừng lại.
Trong một gian thạch thất, Sở Lăng Tuyệt nằm im, như đang ngủ.
Có lẽ đêm qua quá mệt nhọc, mồ hôi thấm ướt tóc dài, dán trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Khí sắc của nàng đã tốt hơn một qua một chút, nhưng vẫn suy yếu, gương mặt xinh đẹp còn đỏ ửng.
- Haiz!
Nhìn Sở Lăng Tuyệt đã qua cơn mê man, Lâm bà bà thở dài, đắp chăn tơ lụa cho nàng, thấy thủ cung sa đỏ thẫm giữa hai chân mày đang mờ dần đi.
Trong lòng Lâm bà bà rối bời, lắc đầu, không nói gì, rời khỏi thạch thất.
Trong phòng khách, Từ Lạc mặc bộ đồ ngủ mang từ thế giới tận thế, cả người mềm oặt trên ghế, phảng phất như bị móc sạch, rũ mắt, trông rất tiều tuỵ.
- Tuổi còn trẻ mà yếu thế!
Giọng Lâm bà bà truyền tới, Từ Lạc không nhấc mí mắt, yếu ớt đáp:
- Đêm qua, Tiên Nhi nhà người giày vò ta cả đêm!
Lâm bà bà kinh thường:
- Mới một đêm!
-…
Từ Lạc im lặng. Một đêm? Mới có vậy? Hiện tại hắn như cọng rau muống héo rồi.
Sở Lăng Tuyệt trúng Mê Tình Cổ, ý thức mê loạn, không giống nữ nhân bình thường được, như một Ma Nữ đáng sợ!
Lúc đầu, còn có thể ứng phó được, nhưng sau đó, hắn đã mất quyền chủ động, có cảm giác tựa như một thiếu niên ngây thơ bị Ma Nữ chà đạp vậy.
- Lão thân cho ngươi một toa thuốc, buổi chiều ngươi ra ngoài, mua thuốc bồi bổ cơ thể.
Từ Lạc nghe vậy thì lập tức mở mắt, ngẩng đầu, hơi nghi ngờ hỏi:
- Còn nữa hả?
- Mê Tình Cổ đã vào tận xương tuỷ, cần ít nhất một tháng mới có thể phá huỷ hoàn toàn.
Lâm bà bà đi tới, đưa cho hắn một ngọc giản:
- Ngươi cầm cái này đi.
- Đây là gì?
- Pháp môn hợp đạo, ý thức Tiên Nhi đang mê loạn, nên ngươi cần dẫn dắt nàng.
Từ Lạc cầm ngọc giản, thả thần thức vào, chợt thấy kinh ngạc, trước đây hắn đã nghe qua về loại pháp môn hợp đạo, nhưng chưa từng tu luyện.
- Bộ này là bí pháp bất truyền của Phiêu Miểu Cung, sau khi tu luyện, ngươi sẽ thấy được sự ảo diệu của nó.
Lâm bà bà nhìn hắn, nghiêm nghị nói:
- Kể cả ngươi, hay là Tiên Nhi thì đều có lợi ích lớn, ngươi phải nhanh chóng nắm được, không hiểu chỗ nào, ban đêm lão thân có thể đứng bên chỉ.
Từ Lạc không ngờ Lâm bà bà nói những lời này, khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Không cần đâu!
- Hừ! Đời này, còn cái gì mà lão thân chưa thấy qua! Ngươi nghĩ ta già cả, thích xem người trẻ các ngươi song tu à? Ta lo ngươi không dẫn dắt được Tiên Nhi thôi!
- Lão tiền bối yên tâm, pháp môn khác, vãn bối có thể không tự tin, nhưng về phương diện này, vãn bối tự nhận là có thiên phú dị bẩm.
- Ngươi? Thiên phú dị bẩm?
Lâm bà bà nhìn quét hắn một lượt, nhếch mép:
- Một đêm đã không chịu nổi, thiên bẩm cái chó gì!
- …
Từ Lạc cảm thấy không thể giao tiếp với bà lão này, có thể chống chọi với thế công mãnh liệt của Sở Lăng Tuyệt một đêm, đã rất giỏi rồi.
- Việc này rất quan trọng, lão thân phải cẩn thận.
- Chỉ cần tiếp tục song tu, là có thể giải trừ Mê Tình Cổ trong người Tiêu Nhi đúng không?
- Không chỉ Mê Tình Cổ.
Từ Lạc ngơ ngác:
- Còn gì nữa?
- Ngươi đã nghe qua Hợp Đạo Chi Hoa của Phiêu Miểu Cung chưa?
- Ý lão tiền bối là Hợp Hoan Chi Hoa à?
- Hợp hoan cái gì?
Lâm bà bà mở miệng uốn nắn:
- Là hợp đạo!
- Vâng vâng, hợp đạo.
- Phiêu Miểu Cung có một nơi là Tiên Thiên Dao Trì, đệ tử nhập môn đều phải đi tới nơi này, gieo một đạo Tiên Thiên Chi Khí xuống Ngọc Cung. Sau khi trưởng thành, gặp được lang quân như ý, kết thành đạo lữ, hợp đạo xong, sẽ sinh ra một viên đạo chủng, nếu nảy mầm, sẽ có lợi ích to lớn với cả nam và nữ, trợ giúp xây dựng căn cơ đại đạo.
Liên quan đến Hợp Đạo Chi Hoa của Phiêu Miểu Cung trong truyền thuyết, hắn vẫn luôn nghe thấy, cũng chính vì đoá hoa này mang lại nhiều lợi ích, thậm chí có thể gia tăng khả năng có căn cơ đại đạo, nên địa vị của Phiêu Miểu Cung trong tu chân giới rất cao, không ai dám đắc tội, hiền tế ở khắp các đại tông môn, kẻ la liếm lại càng nhiều.
- Ta không được bao giờ?
- Thế sao ngươi không muốn?
- Ta không có kinh nghiệm về phương diện này đấy.
- Hừ! Lão thân nhìn là biết ngươi không phải đồng tử, giả thiếu niên ngây thơ cái gì?
Từ Lạc kinh ngạc nhìn Lâm bà bà chằm chằm, thầm nghĩ, cái này cũng biết được à?
- Tiểu hữu, ngươi không cần lo lắng, lão thân nói cho ngươi biết, chuyện này chỉ có lợi không hề có hại với ngươi, phước đức chín đời ngươi đấy.
- Lão tiền bối, ta đọc sách ít, kiến thức không nhiều, lịch duyệt cũng không sâu, người đừng lừa ta.
- Lừa ngươi?
Lâm bà bà cười khinh:
- Nếu không có lợi thì sao Đại La lão ma lại bất chấp nguy hiểm, một mình lẻn vào Phiêu Miểu Cung?
Từ Lạc cúi đầu, uống cạn bầu rượu ngon rồi lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng mở cửa thạch thất, nhìn Sở Lăng Tuyệt nằm trên giường, mặt đỏ ửng, vặn vẹo không ngừng, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.
Kệ mẹ Đại La lão ma! Tầm giờ Ngọc Đế có tới thì lão tử cũng phải xả thân cứu Sở Lăng Tuyệt!
Một đêm này, cửa động Thanh U đóng chặt, năm cấm chế trên cửa như ẩn như hiện, ba trận pháp phòng ngự được mở ra.
Tiếng thở dốc mãnh liệt, âm thanh mờ ám, quanh quẩn trong động không ngừng, đến sáng sớm mới ngừng lại.
Trong một gian thạch thất, Sở Lăng Tuyệt nằm im, như đang ngủ.
Có lẽ đêm qua quá mệt nhọc, mồ hôi thấm ướt tóc dài, dán trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Khí sắc của nàng đã tốt hơn một qua một chút, nhưng vẫn suy yếu, gương mặt xinh đẹp còn đỏ ửng.
- Haiz!
Nhìn Sở Lăng Tuyệt đã qua cơn mê man, Lâm bà bà thở dài, đắp chăn tơ lụa cho nàng, thấy thủ cung sa đỏ thẫm giữa hai chân mày đang mờ dần đi.
Trong lòng Lâm bà bà rối bời, lắc đầu, không nói gì, rời khỏi thạch thất.
Trong phòng khách, Từ Lạc mặc bộ đồ ngủ mang từ thế giới tận thế, cả người mềm oặt trên ghế, phảng phất như bị móc sạch, rũ mắt, trông rất tiều tuỵ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tuổi còn trẻ mà yếu thế!
Giọng Lâm bà bà truyền tới, Từ Lạc không nhấc mí mắt, yếu ớt đáp:
- Đêm qua, Tiên Nhi nhà người giày vò ta cả đêm!
Lâm bà bà kinh thường:
- Mới một đêm!
-…
Từ Lạc im lặng. Một đêm? Mới có vậy? Hiện tại hắn như cọng rau muống héo rồi.
Sở Lăng Tuyệt trúng Mê Tình Cổ, ý thức mê loạn, không giống nữ nhân bình thường được, như một Ma Nữ đáng sợ!
Lúc đầu, còn có thể ứng phó được, nhưng sau đó, hắn đã mất quyền chủ động, có cảm giác tựa như một thiếu niên ngây thơ bị Ma Nữ chà đạp vậy.
- Lão thân cho ngươi một toa thuốc, buổi chiều ngươi ra ngoài, mua thuốc bồi bổ cơ thể.
Từ Lạc nghe vậy thì lập tức mở mắt, ngẩng đầu, hơi nghi ngờ hỏi:
- Còn nữa hả?
- Mê Tình Cổ đã vào tận xương tuỷ, cần ít nhất một tháng mới có thể phá huỷ hoàn toàn.
Lâm bà bà đi tới, đưa cho hắn một ngọc giản:
- Ngươi cầm cái này đi.
- Đây là gì?
- Pháp môn hợp đạo, ý thức Tiên Nhi đang mê loạn, nên ngươi cần dẫn dắt nàng.
Từ Lạc cầm ngọc giản, thả thần thức vào, chợt thấy kinh ngạc, trước đây hắn đã nghe qua về loại pháp môn hợp đạo, nhưng chưa từng tu luyện.
- Bộ này là bí pháp bất truyền của Phiêu Miểu Cung, sau khi tu luyện, ngươi sẽ thấy được sự ảo diệu của nó.
Lâm bà bà nhìn hắn, nghiêm nghị nói:
- Kể cả ngươi, hay là Tiên Nhi thì đều có lợi ích lớn, ngươi phải nhanh chóng nắm được, không hiểu chỗ nào, ban đêm lão thân có thể đứng bên chỉ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Lạc không ngờ Lâm bà bà nói những lời này, khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Không cần đâu!
- Hừ! Đời này, còn cái gì mà lão thân chưa thấy qua! Ngươi nghĩ ta già cả, thích xem người trẻ các ngươi song tu à? Ta lo ngươi không dẫn dắt được Tiên Nhi thôi!
- Lão tiền bối yên tâm, pháp môn khác, vãn bối có thể không tự tin, nhưng về phương diện này, vãn bối tự nhận là có thiên phú dị bẩm.
- Ngươi? Thiên phú dị bẩm?
Lâm bà bà nhìn quét hắn một lượt, nhếch mép:
- Một đêm đã không chịu nổi, thiên bẩm cái chó gì!
- …
Từ Lạc cảm thấy không thể giao tiếp với bà lão này, có thể chống chọi với thế công mãnh liệt của Sở Lăng Tuyệt một đêm, đã rất giỏi rồi.
- Việc này rất quan trọng, lão thân phải cẩn thận.
- Chỉ cần tiếp tục song tu, là có thể giải trừ Mê Tình Cổ trong người Tiêu Nhi đúng không?
- Không chỉ Mê Tình Cổ.
Từ Lạc ngơ ngác:
- Còn gì nữa?
- Ngươi đã nghe qua Hợp Đạo Chi Hoa của Phiêu Miểu Cung chưa?
- Ý lão tiền bối là Hợp Hoan Chi Hoa à?
- Hợp hoan cái gì?
Lâm bà bà mở miệng uốn nắn:
- Là hợp đạo!
- Vâng vâng, hợp đạo.
- Phiêu Miểu Cung có một nơi là Tiên Thiên Dao Trì, đệ tử nhập môn đều phải đi tới nơi này, gieo một đạo Tiên Thiên Chi Khí xuống Ngọc Cung. Sau khi trưởng thành, gặp được lang quân như ý, kết thành đạo lữ, hợp đạo xong, sẽ sinh ra một viên đạo chủng, nếu nảy mầm, sẽ có lợi ích to lớn với cả nam và nữ, trợ giúp xây dựng căn cơ đại đạo.
Liên quan đến Hợp Đạo Chi Hoa của Phiêu Miểu Cung trong truyền thuyết, hắn vẫn luôn nghe thấy, cũng chính vì đoá hoa này mang lại nhiều lợi ích, thậm chí có thể gia tăng khả năng có căn cơ đại đạo, nên địa vị của Phiêu Miểu Cung trong tu chân giới rất cao, không ai dám đắc tội, hiền tế ở khắp các đại tông môn, kẻ la liếm lại càng nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro