Chương 30 - Ngươi Là Cao Nhân Kia?
Trêu Tức Thánh...
Hiêu Trương Bá Khí Đích Văn Tử
2024-08-13 22:43:05
- Bây giờ, Trần Hồng Phi đã bị ta giết, động phủ của hắn thuộc về ta, vậy thì… Sở Lăng Tuyệt cũng là của ta.
- Hay ta đâm lao thì phải theo lao… Cưỡng ép nàng luôn?
Hắn lắc đầu, cảm thấy có chút không ổn. Nếu là nữ đệ tử khác của Phiêu Miểu Tông thì không thành vấn đề, nhưng đó là sở Lăng Tuyệt, Thánh Nữ đương nhiệm của Phiêu Miểu Cung. Cưỡng ép nàng, không nói cái khác, chỉ cần nam tu sĩ trong thiên hạ mỗi người một ngụm đã có thể dìm chết mình.
- Hay là, cưỡng trước giết sau? Thế nhưng… Làm vậy có lợi gì? Vui sướng nhất thời?
Hắn lại lắc đầu, ai mà chẳng yêu thích mỹ nữ, hắn cũng thế.
Nói thật, loại hành động cưỡng trước giết sau này có chút vượt qua giới hạn của hắn.
Từ Lạc cảm thấy mình chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cũng không đến mức không có điểm dừng.
Giới hạn của hắn, thấp thì thấp thật đấy, nhưng cũng không thể hiện là không có, như linh căn của hắn vậy, ít nhiều vẫn có một chút.
Huống hồ, sung sướng nhất thời mà dẫn đến hoạ sát thân thì cũng không đáng.
Quan trọng nhất là hắn không biết làm sao cha mẹ Trần Hồng Phi bắt được Sở Lăng Tuyệt, có xoá sạch dấu vết không. Lỡ đâu, sau này bị người Phiêu Miểu Tông tra đến trên đầu thì hắn làm gì còn đất dung thân, dù Xích Luyện Tông bên này, chỉ sợ mấy lão già cũng luyện hoá cả mình.
Mặc dù nghe nói… Song tu với nữ tu sĩ Phiêu Miểu Cung, có thể nuôi được Hợp Hoan Chi Hoa, tăng trưởng tu vi gì đó. Tuy nhiên, cái này phải liên tục song tu mới có thể nuôi lớn hạt giống.
Nói cách khác, nếu muốn trồng hoa thì chắc chắn phải tiếp tục giam giữ Sở Lăng Tuyệt, nuôi dưỡng thêm mấy năm.
Chuyện như này… Không giấu mãi được, một khi bị lộ, chắc chắn sẽ bị cả hai đạo chính tà truy sát.
- Thân phận của Sở Lăng Tuyết quá đặc thù, là một củ khoai nóng bỏng tay, ta cứ giữ bên người thì như đang đeo quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng bị giết.
Càng nghĩ, Từ Lạc càng không biết nên xử lý Sở Lăng Tuyệt thế nào, muốn nghĩ thêm hai ngày rồi mới quyết định.
Hắn đi vào động phủ, đóng cửa lại rồi đi xuống mật thất.
Giọng lão thái bà lại vang lên:
- Ngươi không phải tiểu tặc họ Trần! Ngươi là ai? Có dã tâm gì?
Từ Lạc đáp:
- Trần Hồng đã bị ta giết, giờ toà động phủ này là của ta.
- Cái gì!
Lão thái bà khiếp sợ, quát:
- Trần Hồng Phi là đệ tử ngoại môn tam đẳng của Xích Luyện Tông, ngươi giết hắn, cướp động phủ, lẽ nào là tạp dịch ở đây?
Từ Lạc cười nói:
- Xem ra lão tiền bối rất hiểu quy củ của Xích Luyện Tông.
- Nghe giọng thì ngươi còn ít tuổi, chắc mới bái nhập Xích Luyện Tông không lâu, lại có thể giết được Trần Hồng Phi, giỏi đấy.
Thấy Từ Lạc không đáp, lão thái bà lại hỏi:
- Ngươi có biết ta là ai không? Sao lại bị giam ở đây?
- Không biết, cũng không muốn biết.
Từ Lạc không để ý tới lão thái bà nữa, mở cửa một gian khác. Hắn chẳng có gì lo lắng cả, nghe Hoàng Xảo Xảo nói, hai người này đã bị phế tu vi, muốn làm gì thì làm, điều này khiến hắn rất hài lòng, phạm vi hoạt động cũng rất lớn.
Trong góc, Sở Lăng Tuyết đã rất suy yếu, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn khiến người ta động tâm.
Nhớ lại năm đó, lần đầu thấy nàng ở linh điền, xinh đẹp như một vị tiên tử Cửu Trọng Thiên.
Hiện giờ, người Sở Lăng Tuyết không tiên khí như xưa, lại thêm phần thê mỹ, dáng vẻ động lòng người, quả thực khiến người ta thấy thương tiếc.
Nàng đứng trong góc nhỏ, ôm chặt lấy mình, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Từ Lạc, đề phòng.
- He he he.
Từ Lạc cười gian trá, xoa cằm, nhìn Sở Lăng Tuyệt một lượt:
- Dáng dấp cô nương rất đẹp!
- Oắt con, không biết sống chết!
Lão thái bà bị giam phòng kế bên phẫn nộ hét:
- Nếu ngươi dám động vào nàng, bà đây sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
- Ha ha ha! Lão tiền bối, tu vi đã phế, bị giam cầm như này thì cứ ngoan ngoãn đợi đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng với tiên tử. Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn, eo thon thả, cái mông này…
Từ Lạc híp mắt, liếm môi, xoa tay như một lão biến thái:
- Tiểu nương tử, có hứng thú trồng hoa với ta không?
- Ngươi…
Sở Lăng Tuyệt cau mày, nhìn chằm chằm Từ Lạc, giống như nàng đang nghi ngờ gì đó, lại không quá chắc chắn:
- Ta đã gặp ngươi, ngươi họ Từ, tên một chữ Lạc, ngươi… Là đệ tử của Kim Hà Tông, ngươi…
Nghe vậy, trong lòng Từ Lạc hơi hồi hộp, con mẹ nó, bị nhận ra!
Từ Lạc không ngờ được Sở Lăng Tuyệt nhận ra mình, điều này khiến hắn cảm thấy không thể tin được, hắn ngạc nhiên hơn là Sở Lăng Tuyệt không chỉ nhận ra mà còn nhớ cả tên.
Từ Lạc hơi bối rối, lúc đầu hắn định nhân cơ hội này hoá thành tên dâm tặc, trêu đùa Sở Lăng Tuyết, thuận tiện thoả mãn tư dục một chút.
Không ngờ bị nhận ra, kế hoạch đóng vai nhân vật tan vỡ, phạm vi hoạt động thu nhỏ cả vạn lần.
- Ngươi là Từ Lạc của Kim Hà Tông, đúng không?
Lúc đầu, Sở Lăng Tuyệt chưa dám khẳng định, nhưng thấy phản ứng của hắn thì đã chắc chắn, người này chính là Từ Lạc.
- Hay ta đâm lao thì phải theo lao… Cưỡng ép nàng luôn?
Hắn lắc đầu, cảm thấy có chút không ổn. Nếu là nữ đệ tử khác của Phiêu Miểu Tông thì không thành vấn đề, nhưng đó là sở Lăng Tuyệt, Thánh Nữ đương nhiệm của Phiêu Miểu Cung. Cưỡng ép nàng, không nói cái khác, chỉ cần nam tu sĩ trong thiên hạ mỗi người một ngụm đã có thể dìm chết mình.
- Hay là, cưỡng trước giết sau? Thế nhưng… Làm vậy có lợi gì? Vui sướng nhất thời?
Hắn lại lắc đầu, ai mà chẳng yêu thích mỹ nữ, hắn cũng thế.
Nói thật, loại hành động cưỡng trước giết sau này có chút vượt qua giới hạn của hắn.
Từ Lạc cảm thấy mình chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cũng không đến mức không có điểm dừng.
Giới hạn của hắn, thấp thì thấp thật đấy, nhưng cũng không thể hiện là không có, như linh căn của hắn vậy, ít nhiều vẫn có một chút.
Huống hồ, sung sướng nhất thời mà dẫn đến hoạ sát thân thì cũng không đáng.
Quan trọng nhất là hắn không biết làm sao cha mẹ Trần Hồng Phi bắt được Sở Lăng Tuyệt, có xoá sạch dấu vết không. Lỡ đâu, sau này bị người Phiêu Miểu Tông tra đến trên đầu thì hắn làm gì còn đất dung thân, dù Xích Luyện Tông bên này, chỉ sợ mấy lão già cũng luyện hoá cả mình.
Mặc dù nghe nói… Song tu với nữ tu sĩ Phiêu Miểu Cung, có thể nuôi được Hợp Hoan Chi Hoa, tăng trưởng tu vi gì đó. Tuy nhiên, cái này phải liên tục song tu mới có thể nuôi lớn hạt giống.
Nói cách khác, nếu muốn trồng hoa thì chắc chắn phải tiếp tục giam giữ Sở Lăng Tuyệt, nuôi dưỡng thêm mấy năm.
Chuyện như này… Không giấu mãi được, một khi bị lộ, chắc chắn sẽ bị cả hai đạo chính tà truy sát.
- Thân phận của Sở Lăng Tuyết quá đặc thù, là một củ khoai nóng bỏng tay, ta cứ giữ bên người thì như đang đeo quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng bị giết.
Càng nghĩ, Từ Lạc càng không biết nên xử lý Sở Lăng Tuyệt thế nào, muốn nghĩ thêm hai ngày rồi mới quyết định.
Hắn đi vào động phủ, đóng cửa lại rồi đi xuống mật thất.
Giọng lão thái bà lại vang lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi không phải tiểu tặc họ Trần! Ngươi là ai? Có dã tâm gì?
Từ Lạc đáp:
- Trần Hồng đã bị ta giết, giờ toà động phủ này là của ta.
- Cái gì!
Lão thái bà khiếp sợ, quát:
- Trần Hồng Phi là đệ tử ngoại môn tam đẳng của Xích Luyện Tông, ngươi giết hắn, cướp động phủ, lẽ nào là tạp dịch ở đây?
Từ Lạc cười nói:
- Xem ra lão tiền bối rất hiểu quy củ của Xích Luyện Tông.
- Nghe giọng thì ngươi còn ít tuổi, chắc mới bái nhập Xích Luyện Tông không lâu, lại có thể giết được Trần Hồng Phi, giỏi đấy.
Thấy Từ Lạc không đáp, lão thái bà lại hỏi:
- Ngươi có biết ta là ai không? Sao lại bị giam ở đây?
- Không biết, cũng không muốn biết.
Từ Lạc không để ý tới lão thái bà nữa, mở cửa một gian khác. Hắn chẳng có gì lo lắng cả, nghe Hoàng Xảo Xảo nói, hai người này đã bị phế tu vi, muốn làm gì thì làm, điều này khiến hắn rất hài lòng, phạm vi hoạt động cũng rất lớn.
Trong góc, Sở Lăng Tuyết đã rất suy yếu, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn khiến người ta động tâm.
Nhớ lại năm đó, lần đầu thấy nàng ở linh điền, xinh đẹp như một vị tiên tử Cửu Trọng Thiên.
Hiện giờ, người Sở Lăng Tuyết không tiên khí như xưa, lại thêm phần thê mỹ, dáng vẻ động lòng người, quả thực khiến người ta thấy thương tiếc.
Nàng đứng trong góc nhỏ, ôm chặt lấy mình, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Từ Lạc, đề phòng.
- He he he.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Lạc cười gian trá, xoa cằm, nhìn Sở Lăng Tuyệt một lượt:
- Dáng dấp cô nương rất đẹp!
- Oắt con, không biết sống chết!
Lão thái bà bị giam phòng kế bên phẫn nộ hét:
- Nếu ngươi dám động vào nàng, bà đây sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
- Ha ha ha! Lão tiền bối, tu vi đã phế, bị giam cầm như này thì cứ ngoan ngoãn đợi đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng với tiên tử. Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn, eo thon thả, cái mông này…
Từ Lạc híp mắt, liếm môi, xoa tay như một lão biến thái:
- Tiểu nương tử, có hứng thú trồng hoa với ta không?
- Ngươi…
Sở Lăng Tuyệt cau mày, nhìn chằm chằm Từ Lạc, giống như nàng đang nghi ngờ gì đó, lại không quá chắc chắn:
- Ta đã gặp ngươi, ngươi họ Từ, tên một chữ Lạc, ngươi… Là đệ tử của Kim Hà Tông, ngươi…
Nghe vậy, trong lòng Từ Lạc hơi hồi hộp, con mẹ nó, bị nhận ra!
Từ Lạc không ngờ được Sở Lăng Tuyệt nhận ra mình, điều này khiến hắn cảm thấy không thể tin được, hắn ngạc nhiên hơn là Sở Lăng Tuyệt không chỉ nhận ra mà còn nhớ cả tên.
Từ Lạc hơi bối rối, lúc đầu hắn định nhân cơ hội này hoá thành tên dâm tặc, trêu đùa Sở Lăng Tuyết, thuận tiện thoả mãn tư dục một chút.
Không ngờ bị nhận ra, kế hoạch đóng vai nhân vật tan vỡ, phạm vi hoạt động thu nhỏ cả vạn lần.
- Ngươi là Từ Lạc của Kim Hà Tông, đúng không?
Lúc đầu, Sở Lăng Tuyệt chưa dám khẳng định, nhưng thấy phản ứng của hắn thì đã chắc chắn, người này chính là Từ Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro