Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Đính hôn

Dã Mã Vô Cương

2025-03-07 04:16:24

Không ngờ người đến đón mình lại là Gladster. Thẩm Mộ Khanh sửng sốt trong chốc lát, sau đó mỉm cười chào hỏi Gladster ngồi trên ghế lái. “Chào buổi trưa, anh Gladster.” Lúc nói chuyện, cửa xe đã được mở ra, Thẩm Mộ Khanh ngồi lên ghế sau một cách tự nhiên. Với thân phận của cô, để người cầm quyền của gia tộc Gladster làm tài xế cho cô cũng không có gì phải thắc mắc. “Chào buổi trưa, Khanh.” Gladster ngoảnh đầu nhìn hàng ghế sau, cũng đáp lại thiếu nữ đang mỉm cười ấy bằng một nụ cười. Đôi mắt hồ ly của anh ấy híp lại, tự dưng lại khiến Thẩm Mộ Khanh phát hiện điều gì đó, lập tức đặt câu hỏi theo phản xạ: “Eve đâu? Sao lại là anh đến đón tôi?” Nhắc đến Finn Eve, biểu cảm trên khuôn mặt Gladster càng trở nên gượng gạo. Anh ấy lúng túng trong chốc lát, cuối cùng cũng trả lời một câu đầy đủ: “Eve đang sắp xếp lại trung tâm đấu giá Lei, mấy bộ trang phục mà cô đưa đến đó hôm nay sẽ được treo lên kệ để xem hiệu quả thế nào.” Đã rõ. Thẩm Mộ Khanh híp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của Gladster một lát mới hiểu rõ. Biểu cảm gượng gạo chỗ nào? Rõ ràng đây là mệnh phạm đào hoa* trong truyền thuyết, xem ra đã xảy ra chuyện gì đó giữa Gladster và Finn Eve. *Mệnh phạm đào hoa: Theo văn hóa dân gian Trung Quốc, đây là cách nói để ám chỉ một người có dấu hiệu đã gặp được tình duyên của đời mình. “Đi thôi, đừng để Eve chờ lâu.” Cô mỉm cười khe khẽ, ngồi thẳng người tựa vào lưng ghế đằng sau. Khi hai người tiến vào trung tâm đấu giá Lei thì sảnh chính vốn còn vàng son lộng lẫy giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Giữa sảnh chính rộng lớn đã dựng lên một sân khấu trình diễn thời trang vô cùng chắc chắn. Không phải là loại sân khấu trình diễn rẻ tiền, toàn bộ nguyên vật liệu đều dùng pha lê trong suốt, đặt giữa trung tâm đấu giá Lei này trở nên chói mắt đến bất ngò. Hai bên sàn trình diễn lần lượt lắp đặt mấy bệ triển lãm pha lê hình trụ, bên trong chứa những bộ sườn xám mà Thẩm Mộ Khanh từng làm. Trên trần nhà của sàn trình diễn là đèn chiếu ánh sáng màu trắng cung cấp đủ độ sáng để triển lãm. Lúc này, đèn chiếu được bật lên, tất cả những bộ sườn xám cứ như được mạ một lớp sương bạc, trông tinh xảo đến bất ngờ. “Cô đi xem đi, Eve đã tốn rất nhiều công sức.” Chứng kiến mọi thứ trước mắt, Gladster cũng vô cùng hài lòng. Điều mà anh ấy thưởng thức nhất là thái độ làm việc nghiêm túc cẩn thận của Finn Eve, vô cùng hấp dẫn. Thẩm Mộ Khanh không tài nào rời mắt khỏi sàn trình diễn. Nhưng dưới lời mời của Gladster, cô vẫn cất bước chậm rãi tiến đến gần sàn trình diễn cùng anh ấy. “Lạch cạch.” Đột nhiên, tất cả ngọn đèn trong trung tâm đấu giá Lei đều bị tắt, chỉ còn lại ngọn đèn hình trụ giữa sàn trình diễn vẫn chiếu sáng. Ánh sáng cứ kéo dài vô hạn, chiếu sáng sàn nhà bóng loáng, bức tường và những vật phẩm trang trí hào quang lộng lẫy, hình thành một dải ngân hà lấp lánh sáng ngời, dần dần xoay tròn giữa sảnh chính. Lúc này, cuối cùng Finn Eve cũng lộ diện. Cô ấy mặc một bộ áo liền quần màu trắng viền bạc, chậm rãi bước ra từ sau sàn trình diễn. Ngọn đèn lớn nhất trên sàn trình diễn vẫn dõi theo từng bước chân của cô ấy một cách chặt chẽ. Mãi khi cô ấy bước đến trước sàn trình diễn, ánh đèn mới lan tỏa ra chung quanh, biến thành từng đốm sáng li ti bay lượn giữa không trung. Khuôn mặt xinh đẹp và khí chất cao quý của người mẫu được bộc lộ một cách triệt để dưới ánh đèn sân khấu ấy. Không chỉ mình Thẩm Mộ Khanh mà ngay cả Gladster cũng không tài nào rời mắt khỏi cô ấy. Chỉ trong chớp mắt, Gladster nhanh chóng bước đến dưới sàn trình diễn, duỗi tay về phía Finn Eve đang đứng trên sân khấu. Người phụ nữ trên sân khấu khẽ nhướng mày, sau đó nhếch môi đặt bàn tay của mình lên tay của Gladster, mượn bàn tay của anh ấy nhảy xuống sân khấu. Bỗng nhiên, Finn Eve thu tay lại, không tiếp tục nhìn Gladster mà đưa mắt nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh ở sau lưng anh ấy. Cô ấy nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh mong chờ: “Thế nào Khanh? Chừng này có được không? Tôi đã thí nghiệm rồi, ánh đèn các thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa.” Nhìn lòng bàn tay trống không của mình, Gladster lại nghiêng đầu nở nụ cười tà tứ, quay sang nhìn hai người phụ nữ đang trò chuyện với nhau. “Tôi rất hài lòng.” Giây phút này, đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh cũng chiếu xạ ánh sáng trắng ấy. Cô khẽ lắc đầu, cảm thấy hơi buồn cười: “Ngay cả chính tôi cũng sắp không nhận ra những bộ sườn xám do chính tay mình chế tạo ấy.” Dưới ánh đèn, những bộ sườn xám ấy đã hoàn toàn thoát khỏi trần gian ồn ào náo động, cứ như món quà của ông trời tặng cho vùng đất đen tối này. “Đừng nghi ngờ tay nghề của mình, Khanh. Hãy tin tôi, cô sẽ tỏa sáng rực rỡ.” Finn Eve vươn tay nắm chặt tay cô, mỉm cười kiên định. “Tôi cũng cảm thấy không tệ.” Đúng lúc này, Gladster cũng lên tiếng tán thành ý kiến của Finn Eve. Hai người đều cố gắng an ủi cảm xúc của Thẩm Mộ Khanh. Trong lòng Thẩm Mộ Khanh càng tự tin, ngay cả vòng eo cũng ưỡn thẳng hơn nhiều. Cô vỗ lên mu bàn tay của Finn Eve, bỗng chạm vào một vật thể lạnh lẽo cứng cáp. Cô cúi đầu, chợt thấy một chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh tỏa sáng được đeo trên ngón tay trắng nõn của Finn Eve. Thẩm Mộ Khanh sững sờ mấy giây rồi mới ngước mắt lên, tầm nhìn đảo qua đảo lại giữa Gladster và Finn Eve: “Chẳng nhẽ hai người…” Gladster bước tới, giơ tay lên lắc lư trước mặt Thẩm Mộ Khanh, lần đầu tiên có một nụ cười thật lòng xuất hiện trên gương mặt ranh mãnh của anh ấy: “Tôi và Eve sắp sửa đính hôn.” ??? Thẩm Mộ Khanh ngây ra như phỗng. Nghe vậy, cô vội ngoảnh đầu nhìn sang, song khi thấy Finn Eve mỉm cười gật đầu, cô giật mình ngơ ngác. “Gần đây chúng tôi mới quyết định. Mấy ngày trước, trưởng bối của hai nhà chúng tôi đã gặp nhau, nhân tiện chọn ngày luôn.” “Nhưng… Nhưng nhanh quá….” Thẩm Mộ Khanh buột miệng nói một câu như vậy nhưng vừa nói xong, cô lập tức ngậm miệng lại. Tốc độ phát triển tình cảm giữa cô và Fred có thể nói là nhanh như tên lửa, có tư cách gì mà nói người khác? Nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Mộ Khanh, Finn Eve bật cười: “Đâu đến nỗi. Sau lần ở sân đua ngựa hôm trước, tôi vẫn giữ liên lạc với Ahern. Anh ấy đã không còn trẻ tuổi nữa, chúng tôi ở bên nhau cũng rất hợp cạ.” Thẩm Mộ Khanh gật đầu, cong đôi mắt hạnh nói lời chúc mừng: “Chúc phúc cho hai người. Cơ mà chừng nào mới tổ chức tiệc đính hôn?” Gladster lại nhìn chằm chằm vào Finn Eve với vẻ mặt ai oán: “Tôi vốn định tổ chức luôn một dịp gần đây nhưng Eve quyết định phải chờ thêm một thời gian.” “Chẳng lẽ tôi làm chậm trễ hai người?” Thẩm Mộ Khanh cả kinh. Nếu vì chuyện buổi triển lãm sườn xám mà chậm trễ hạnh phúc của người khác thì thật tội lỗi. Finn Eve vỗ vai Thẩm Mộ Khanh, giải thích: “Không phải vì chuyện này, mà là dạo này công ty nhà tôi đang hợp tác với một công ty khoa học kỹ thuật của Mỹ, ba tôi cử tôi đi chắp nối với họ.” Có thể nói rằng, Finn Eve là người phụ nữ cuồng công việc, không chỉ có lòng gan dạ, đầu óc thông minh mà còn sở hữu sự già dặn, giàu kinh nghiệm mà các cậu ấm cô chiêu nhà giàu được gia tộc che chở không có.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương

Số ký tự: 0