Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Mùi của gia đìn...
Dã Mã Vô Cương
2025-03-07 04:16:24
Tất cả những người thuộc giới thượng lưu nước Đức ai cũng biết con gái độc nhất của giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Finn rất khinh thường mấy cậu ấm cô chiêu được sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại chẳng biết làm gì ngoài hưởng thụ. Hôm nay cô ấy đính hôn với Gladster trừ thích anh ấy ra thì còn một lý do nữa đó là rất vừa ý với năng lực của anh ấy. Thẩm Mộ Khanh cười an ủi Gladster: "Anh có được hạnh phúc như này chắc chắn Dolores cũng rất vui!" Nghe vậy, Gladster đột nhiên im bặt. Nhắc tới Dolores, anh ấy cũng không biết nên nói gì mới phải. Đương nhiên anh ấy cũng biết chuyện cô ấy bí quá hóa liều cướp lấy chức gia chủ. Trong lòng Gladster coi Dolores như một cô em gái. Anh ấy không biết nên tỏ thái độ gì để phản đối cách làm của cô ấy nên cuối cùng chỉ có thể đơn phương cắt đứt liên lạc. Những ngày qua Dolores chủ động gọi tới rất nhiều cuộc nhưng Gladster không bắt máy lần nào. Có vẻ như Gladster biết Fred bó tay với Dolores nên anh ấy cũng vô thức không muốn nhắc đến chuyện về Dolores với Thẩm Mộ Khanh. Anh ấy lặng lẽ chuyển sang nói chủ đề khác: "Khanh, có thể sắp tới cô sẽ bận lắm đấy, thiệp mời của các gia tộc cần chuẩn bị kỹ càng." Gladster vừa mới há miệng ra, chưa kịp nói gì đã bị Finn Eve đập cho một cái. "Những chuyện này nên để anh chuẩn bị mới phải, em đừng nói bậy bạ." Sau khi ăn đập, mặt mày Gladster nhất thời trở nên bất đắc dĩ, đôi mắt cáo cũng xụ xuống: "Em bận lâu lắm rồi đấy, bao giờ chúng ta mới có thời gian riêng tư dành cho nhau đây?" Tuy đang ở trước mặt Thẩm Mộ Khanh nhưng Gladster chẳng kiêng dè gì cả, vừa mở miệng đã phun ra mấy lời tình tứ. Thế là Finn Eve lại cho anh ấy một đập nữa. "Được rồi." Thẩm Mộ Khanh che miệng cười nói: "Chuyện này cứ giao cho tôi. Eve, cô gửi danh sách qua cho tôi là được, tôi sẽ chuẩn bị thiệp mời cho." Dù sao cũng là triển lãm cô mở, cô đi đưa thiệp mời là chuyện đương nhiên. Eve liếc nhìn Gladster đang nắm tay mình một cái rồi thở dài gật đầu với Thẩm Mộ Khanh: "Cũng chẳng còn cách nào nữa, vậy đành nhờ cô nhé Khanh." Còn ba ngày nữa là đến ngày mở triển lãm. Thẩm Mộ Khanh vừa mới về đến nhà đã vội vàng bắt tay vào thiết kế thiệp mời ngay. Thiệp thì không khó lắm, bản thảo thiết kế chỉ cần theo hơi hướng đơn giản nhưng không mất đi vẻ thanh lịch là được. Sau đó Thẩm Mộ Khanh quyết đoán lựa chọn loại sáp niêm phong màu vàng trong số mấy kiểu dáng mà Charlotte mang tới. Finn Eve làm việc cực kỳ năng suất, ngay chiều tối hôm đó đã sửa sang xong và gửi danh sách khách mời tới hòm thư cho Thẩm Mộ Khanh rồi. Có một đồng đội tích cực như vậy nên tất nhiên Thẩm Mộ Khanh cũng không thể lười biếng được. Sau khi cẩn thận dặn người làm ở biệt thự đi in thiệp mời đã thiết kế xong ra, Thẩm Mộ Khanh lại tự tay viết tên tiếng Anh của từng vị khách mời lên thiệp. Chuyện làm sáp niêm phong thì được giao cho Charlotte. Không chỉ vậy, những người hầu nữ trong trang viên cũng tới giúp một tay. Vì nhiều người góp sức làm nên sang ngày hôm sau tất cả thiệp mời đều đã được chuẩn bị xong. Sau khi kiểm tra lại từng thiệp một cách cẩn thận, Thẩm Mộ Khanh bắt đầu tiến vào bước gửi thiệp. Đến khi cô hoàn thành tất cả mọi việc thì đã gần nửa đêm rồi. Thẩm Mộ Khanh mệt mỏi nhận lấy cốc nước Charlotte đưa cho mình rồi nằm xuống sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời gian quá cấp bách, may mà cô vẫn hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được giao. Không biết Charlotte đã rời đi từ bao giờ, cả căn biệt thự cổ chìm vào yên tĩnh. Thẩm Mộ Khanh rất hưởng thụ khoảng thời gian an nhàn khó có được này. Cô thả lỏng bản thân, suy nghĩ cũng dần bay xa. Mãi đến khi mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, Thẩm Mộ Khanh bỗng có cảm giác ai đó đặt tay lên huyệt Thái dương mình. Lòng bàn tay người này hơi thô ráp nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Nó dịu dàng giúp cô thư giãn đầu óc theo từng nhịp thở. Giấc ngủ của Thẩm Mộ Khanh bị quấy rầy. Cô định mở mắt xem ai là kẻ đầu têu nhưng cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi dưới sự xoa bóp êm ái này. Nghe thấy hơi thở đều đều của thiếu nữ, Fred nhẹ nhàng cúi đầu đặt một nụ hôn lên mặt cô, sau đó mới bế cô lên rồi nhấc chân đi từng bước vững vàng lên phòng ngủ ở tầng hai của bọn họ. Vừa mới tiến vào phòng ngủ, mùi thơm của thiếu nữ đã xộc thẳng vào mũi Fred, hoàn toàn khác với mùi nước khử trùng gay mũi trong bệnh viện. Điều khiến anh vui sướng hơn là mùi thơm này được gọi là mùi của gia đình. Fred cẩn thận cởi bộ đồ trên người Thẩm Mộ Khanh ra rồi thay đồ ngủ thoải mái cho cô. Còn mình thì anh chỉ tuỳ tiện cởi áo để lộ lồng ngực cường tráng rồi chui vào chăn ôm thiếu nữ đã ngủ say vào lòng. Cảm nhận được hơi thở của cô gái bên cạnh, cuối cùng Fred cũng nhắm mắt lại và nở nụ cười yên lòng. Giấc ngủ này của hai người bọn họ kéo dài đến sáng ngày hôm sau. Thứ đầu tiên mà Thẩm Mộ Khanh nhìn thấy sau khi tỉnh ngủ là cơ ngực của Fred. Ngày hôm qua khi cảm nhận được lực ấn trên huyệt Thái dương, cô đã biết người đàn ông này trở về rồi. Chẳng qua khi đó cô thật sự rất mệt, lực ấn của anh cũng rất vừa phải nên cô không giãy giụa mà để mặc cho bản thân chìm vào giấc ngủ say. Bây giờ nhìn thấy người đàn ông gần trong gang tấc, cô bỗng cười rộ lên sau đó há miệng cắn một phát lên cơ ngực anh. Quả nhiên người đàn ông đang chìm trong giấc ngủ say nhanh chóng tỉnh lại. Anh mở đôi mắt xanh biếc ra nhìn Thẩm Mộ Khanh đang cắn mình rồi mỉm cười giơ tay lên ép đầu cô vào gần mình hơn. Lúc này Thẩm Mộ Khanh chợt nhớ đến việc Fred vừa phẫu thuật. Cô không khỏi hốt hoảng, vội vàng nhả cơ ngực anh ra. Vì là vợ chồng nên tất nhiên Thẩm Mộ Khanh không hề kiêng dè gì cả. Cô vừa lùi đầu ra phía sau vừa luồn bàn tay nhỏ bé xuống dưới chăn lần mò, cuối cùng chuẩn xác bắt lấy thứ gì đó. "Xem ra anh đã khỏi hẳn rồi." Cảm nhận được thứ nóng bỏng trong tay mình, cô không khỏi nói nhỏ. Đến khi Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên lần nữa thì chợt bắt gặp đôi mắt vừa tỉnh ngủ đã giăng đầy tình dục của Fred, ánh mắt anh nhìn cô cũng dần trở nên nguy hiểm. Bấy giờ Thẩm Mộ Khanh mới giật mình thả lỏng tay, hét to một tiếng rồi định bỏ chạy. Ai ngờ cô còn chưa nhích được nửa mét đã bị người đàn ông phía sau bắt được. Fred yêu chiều hôn lên dái tai cô một cái, hơi thở nóng bỏng phun đầy bên tai cô: "Đã một tuần chúng ta không gặp nhau rồi, xem ra Khanh Khanh cũng nhớ anh." "Không!" Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không có hứng thú động dục giữa ban ngày với anh nên lắc đầu như trống bỏi: "Em chỉ muốn kiểm tra xem vết thương của anh đã khỏi chưa thôi mà." Sau đó Thẩm Mộ Khanh hết lời cầu xin, lôi cả lý do tối nay có triển lãm ra để năn nỉ, Fred mới kiềm chế chỉ gặm cô mấy cái rồi thả cô ra. Hai người chuẩn bị sẵn sàng, lại xuống tầng ăn trưa rồi mới cùng nhau đến triển lãm. Thẩm Mộ Khanh vừa mới ngồi phịch xuống trước bàn ăn đã nhảy dựng lên, sau đó cô chạy vọt vào phòng bếp dưới ánh nhìn chăm chú không một gợn sóng cũng không hề sợ hãi của Fred. Một lát sau, Fred thấy cô gái của anh cười hì hì bưng một bát canh đi ra. Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác muốn vứt cái bát đi, khoé miệng cũng không kiềm chế được mà giật không ngừng. Chỉ thấy cô gái đối diện cẩn thận dùng muỗng gạt lớp váng dầu trên canh nóng ra rồi đặt bát xuống trước mặt Fred, lại nghiêm túc dặn dò anh: "Anh vừa phẫu thuật xong phải bồi bổ mới được. Uống nhanh lên, đây là canh thập toàn đại bổ em dặn Charlotte nấu cho anh đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro