LẦN ĐẦU GẶP GỠ
2024-12-04 15:44:47
Tôi mơ màng, từ từ mở mắt.
"Đây là đâu?"
Xung quanh tôi là một khung cảnh hoàn toàn mới lạ. Không phải giữa bầu trời tuyết ngoài kia mà là căn phòng rộng rãi, ấm áp. Trên người tôi còn có túi chườm ấm.
"Rốt cuộc mình đang ở đâu đây?"
Từng câu hỏi hiện lên trong tôi, tôi bối rối không biết nên làm gì, hai tay kì sát lên chăn bông, mệt mỏi tựa đầu con gấu bên cạnh mình.
*Cạch*
Có người mở cửa bước vào trong.
"Xin lỗi, mình chỉ muốn xem bạn đã tỉnh hay chưa"
Xuất hiện trước mắt tôi là một cô bé trạc tuổi tôi, mái tóc nâu vàng, gương mặt phải nói là rất đáng yêu.
"À...không sao...mình..."
Tôi không biết nói gì, miệng cứ lắp ba lắp bắp vài chữ.
Bạn ấy là người đưa tôi đến đây?
"Xin chào mình là Nha Cẩn Huyên, rất vui được làm quen với bạn"
Cô bé ấy mỉm cười, nụ cười trên môi của cô thật đẹp.
Thấy tôi lúng túng mãi, Cẩn Huyền chủ động nói tiếp.
"Bạn đừng sợ" - Cô bé cầm trên tay ly sữa còn nóng hổi đưa cho tôi.
"Mình và mẹ đi ra ngoài, đột nhiên thấy bạn nằm bên cạnh một bia mộ, chân tay còn có những vết bầm tím sưng cả người, cơ thể bạn như bị cứng đờ vậy..."
Tôi tròn xoe mắt. Hóa ra Cẩn Huyên và gia đình bạn ấy đã cứu tôi...
"Mình...xin lỗi đã làm..."
"Không sao" - Cẩn Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, ân cần hỏi thăm tôi.
Tôi bưng ly sữa mà Huyên Huyên vừa đưa, uống một ngụm đầy. Dù chỉ là một ly sữa nhưng tôi đã thấy vừa bụng.
"Cảm ơn..." - Tôi thủ thỉ.
"Chúng ta xuống lầu nhé" - nắm tay tôi rời khỏi phòng.
Tôi và Cẩn Huyên tay trong tay, bàn tay cô bé thật ấm áp, còn tay tôi vẫn có chút hơi lạnh...
"Cháu tỉnh rồi đấy à?"
Là bố mẹ của Huyên Huyên, họ nhìn tôi hỏi thăm.
"Dạ...cháu ổn rồi ạ...cháu cảm...ơn ạ..."
Tôi ngại ngùng, theo cô bạn mới quen ngồi xuống bàn ăn.
Ôi chao, toàn nhiều món ngon của lạ mà một cô bé như tôi chưa từng được nếm thử. "Liệu nó có đắt không?" - Tôi tự hỏi.
"Cháu ăn tự nhiên, đừng ngại nhé" - Mẹ Huyên Huyên niềm nở nói.
Tôi gật nhẹ đầu, tình huống này làm tôi xấu hổ vô cùng. Tôi không dám gắp thứ gì trên bàn cả. Huyên Huyên thấy tôi cứ bồn chồn nên đã gắp cho tôi.
Tôi giơ đũa, nếm thử nó.
"Món cậu vừa ăn là cơm chiên dương châu đấy"
Ngon quá! Ngon đến nỗi tôi không thốt lên lời. Ánh mắt tôi chợt đượm buồn. Món cơm này làm tôi nhớ đến dĩa cơm chiên trứng của mẹ, mùi vị...rất giống...
Tôi chìm đắm trong hương vị của nó, tưởng tượng như mẹ đang ở cạnh tôi vậy...
"Cháu tên là gì vậy cô bé"
Mẹ Cẩn Huyên cất tiếng hỏi, kéo tôi quay về thực tại.
"Dạ...Dương Thanh Nhã ạ"
"Cái tên thật đẹp" - Bà mỉm cười.
"Thanh Nhã Nhã, tên bạn rất đẹp, hẳn là bố mẹ bạn là người rất cưng chiều bạn như cách họ đặt tên cho bạn nhỉ?"
Tôi cười trừ, hỏi lại: "Sao bạn nghĩ vậy? Tên mình có gì đặc biệt sao?"
"Không phải sao. Bố mẹ bạn đặt cho bạn tên này vì họ mong muốn bạn là cô gái trong trắng, mang vẻ đẹp thuần khiết, tao nhã, lịch sự. Thế thì họ cũng phải cưng chiều hết mức và dành cho bạn những điều tốt đẹp nhất để khiến bạn giữ được cái vẻ đẹp thuần khiết ấy còn gì"
Nếu được vậy thì tôi đâu có ở đây - Tôi nghĩ thầm.
Mấy câu nói của Huyên Huyên trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh hiện tại của tôi.
"Nhưng cái tên nó đâu quyết định được cuộc đời của mình mà đúng không?" - Tôi nói.
Căn nhà bỗng trở nên im lặng.
"Ah, cháu nói linh tinh đấy, mọi người đừng để ý" - Tôi xua tay giải tỏa bầu không khí căng thẳng nặng nề.
Sau khi ăn xong, tôi cùng gia đình Cẩn Huyên ngồi quay bàn sưởi. Hơi ấm tỏa ra khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu.
"Nhã Nhã, cháu bao nhiêu tuổi rồi?" - Bố Huyên Huyên mở lời.
"Dạ 6 tuổi ạ..." - Giọng tôi lí nhí nhưng vẫn đủ để cả nhà nghe thấy.
"Vậy là bằng tuổi Huyên Huyên nhà bác đấy"
"Vâng"
Hóa ra cô bạn Nha Cẩn Huyên này bằng tuổi tôi. Vậy mà nhìn dáng vẻ nhỏ bé ấy, tôi cứ đoán nhỏ tuổi hơn tôi.
"Vậy cháu..." - Có cái gì đó khiến ông khựng lại.
Cả nhà rơi vào trầm tư...Bố Huyên Huyên tiếp tục mở lời.
"Bác hỏi điều này...có hơi tế nhị..."
"Bác hỏi đi ạ" - Tôi vẫn không biết ông ấy đang định hỏi tôi cái gì.
"Mẹ cháu...còn sống chứ?"
Tôi giật mình, dây thần kinh trong tôi như va chạm vào nhau.
"Cô cùng Huyên Huyên ra ngoài...thấy cháu nằm cạnh một bia mộ, trong bức hình được in trên tấm bia là hình ảnh một người phụ nữ...tầm tuổi cô..." - Bác gái nói thay cho bác trai.
Tôi cúi gầm mặt, bây giờ tôi chẳng biết nên mở lời thế nào...
"Gia đình cháu...bây giờ ra sao rồi?" - Bác gái ân cần hỏi tôi.
"Mẹ cháu đã rời xa cháu..." - Tôi nói trong nước mắt.
"Còn ba cháu...là người đuổi cháu ra khỏi nhà...Ông ấy là...một...kẻ nghiện rượu" - lắp bắp.
"Ôi, Nhã Nhã..." - Mẹ Huyên Huyên nghe tôi nói đến đây thì ôm tôi vào lòng.
"Cô rất tiếc..."
"Vậy những vết thương trên người cậu...là do bố cậu gây ra?"
Tôi gật đầu.
"Ông ta không xứng làm bố cậu. Thanh Nhã, cậu xứng đáng có cuộc sống tốt hơn"
Tôi tựa đầu vào vai Huyên Huyên. Từ khi mẹ mất, tôi chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm nào...Tôi không có bạn bè, cũng không có người thân nào ở cạnh...Ngoại trừ bố, nhưng ông ta đúng hơn là một tên đáng chết hơn đáng sống, sinh mạng của mẹ tôi nên đổi sang ông ta thì mới đáng.
"Nhã Nhã...vậy là cháu không còn người thân nào nữa ư?"
"Vâng ạ" - Tôi đáp.
"Gia đình cô có thể...nhận cháu làm con nuôi được không, Nhã Nhã"
Tai tôi như lảng đi, chẳng hiểu sao tôi lại không nghe rõ lời bác ấy, tôi muốn bác ấy nói lại thêm một lần nữa...
"Yah Nhã Nhã, cậu mau đồng ý đi"
Huyên Huyên hối thúc tôi. Cả nhà đang chờ câu trả lời của tôi nhưng tôi thì cứng đờ.
"Cháu có thể đồng ý làm..."
"Vâng ạ"
Tôi ngay tức khắc đồng ý, lý do tôi ngắt lời bác ấy vì nếu bác còn nói thêm lời nào thì tôi sẽ khóc mất. Tôi không muốn mình là một cô bé yếu đuối trong mắt người khác.
"Con đồng ý làm con của chúng ta và là người chị em của Huyên Huyên rồi đúng không, đã hứa thì con không được rút lời đâu nhé" - Bác gái trêu tôi.
Đến đây, tôi không nhịn được nữa mà òa khóc như đứa trẻ lên ba. Vậy là từ giờ tôi đã có gia đình rồi, một gia đình mới và còn có người chị em dễ thương nữa. Đây chính là cuộc sống tôi hằng mong có được. Gia đình Huyên Huyên là ân huệ, là tất cả với tôi.
Tôi ngước nhìn ra cửa sổ phủ những mảng tuyết trắng xóa, mắt tôi như xuyên thấu nhìn bầu trời...
Mẹ ơi, mẹ nghe thấy con không, con đã tìm được hạnh phúc mới rồi.
"Đây là đâu?"
Xung quanh tôi là một khung cảnh hoàn toàn mới lạ. Không phải giữa bầu trời tuyết ngoài kia mà là căn phòng rộng rãi, ấm áp. Trên người tôi còn có túi chườm ấm.
"Rốt cuộc mình đang ở đâu đây?"
Từng câu hỏi hiện lên trong tôi, tôi bối rối không biết nên làm gì, hai tay kì sát lên chăn bông, mệt mỏi tựa đầu con gấu bên cạnh mình.
*Cạch*
Có người mở cửa bước vào trong.
"Xin lỗi, mình chỉ muốn xem bạn đã tỉnh hay chưa"
Xuất hiện trước mắt tôi là một cô bé trạc tuổi tôi, mái tóc nâu vàng, gương mặt phải nói là rất đáng yêu.
"À...không sao...mình..."
Tôi không biết nói gì, miệng cứ lắp ba lắp bắp vài chữ.
Bạn ấy là người đưa tôi đến đây?
"Xin chào mình là Nha Cẩn Huyên, rất vui được làm quen với bạn"
Cô bé ấy mỉm cười, nụ cười trên môi của cô thật đẹp.
Thấy tôi lúng túng mãi, Cẩn Huyền chủ động nói tiếp.
"Bạn đừng sợ" - Cô bé cầm trên tay ly sữa còn nóng hổi đưa cho tôi.
"Mình và mẹ đi ra ngoài, đột nhiên thấy bạn nằm bên cạnh một bia mộ, chân tay còn có những vết bầm tím sưng cả người, cơ thể bạn như bị cứng đờ vậy..."
Tôi tròn xoe mắt. Hóa ra Cẩn Huyên và gia đình bạn ấy đã cứu tôi...
"Mình...xin lỗi đã làm..."
"Không sao" - Cẩn Huyên nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, ân cần hỏi thăm tôi.
Tôi bưng ly sữa mà Huyên Huyên vừa đưa, uống một ngụm đầy. Dù chỉ là một ly sữa nhưng tôi đã thấy vừa bụng.
"Cảm ơn..." - Tôi thủ thỉ.
"Chúng ta xuống lầu nhé" - nắm tay tôi rời khỏi phòng.
Tôi và Cẩn Huyên tay trong tay, bàn tay cô bé thật ấm áp, còn tay tôi vẫn có chút hơi lạnh...
"Cháu tỉnh rồi đấy à?"
Là bố mẹ của Huyên Huyên, họ nhìn tôi hỏi thăm.
"Dạ...cháu ổn rồi ạ...cháu cảm...ơn ạ..."
Tôi ngại ngùng, theo cô bạn mới quen ngồi xuống bàn ăn.
Ôi chao, toàn nhiều món ngon của lạ mà một cô bé như tôi chưa từng được nếm thử. "Liệu nó có đắt không?" - Tôi tự hỏi.
"Cháu ăn tự nhiên, đừng ngại nhé" - Mẹ Huyên Huyên niềm nở nói.
Tôi gật nhẹ đầu, tình huống này làm tôi xấu hổ vô cùng. Tôi không dám gắp thứ gì trên bàn cả. Huyên Huyên thấy tôi cứ bồn chồn nên đã gắp cho tôi.
Tôi giơ đũa, nếm thử nó.
"Món cậu vừa ăn là cơm chiên dương châu đấy"
Ngon quá! Ngon đến nỗi tôi không thốt lên lời. Ánh mắt tôi chợt đượm buồn. Món cơm này làm tôi nhớ đến dĩa cơm chiên trứng của mẹ, mùi vị...rất giống...
Tôi chìm đắm trong hương vị của nó, tưởng tượng như mẹ đang ở cạnh tôi vậy...
"Cháu tên là gì vậy cô bé"
Mẹ Cẩn Huyên cất tiếng hỏi, kéo tôi quay về thực tại.
"Dạ...Dương Thanh Nhã ạ"
"Cái tên thật đẹp" - Bà mỉm cười.
"Thanh Nhã Nhã, tên bạn rất đẹp, hẳn là bố mẹ bạn là người rất cưng chiều bạn như cách họ đặt tên cho bạn nhỉ?"
Tôi cười trừ, hỏi lại: "Sao bạn nghĩ vậy? Tên mình có gì đặc biệt sao?"
"Không phải sao. Bố mẹ bạn đặt cho bạn tên này vì họ mong muốn bạn là cô gái trong trắng, mang vẻ đẹp thuần khiết, tao nhã, lịch sự. Thế thì họ cũng phải cưng chiều hết mức và dành cho bạn những điều tốt đẹp nhất để khiến bạn giữ được cái vẻ đẹp thuần khiết ấy còn gì"
Nếu được vậy thì tôi đâu có ở đây - Tôi nghĩ thầm.
Mấy câu nói của Huyên Huyên trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh hiện tại của tôi.
"Nhưng cái tên nó đâu quyết định được cuộc đời của mình mà đúng không?" - Tôi nói.
Căn nhà bỗng trở nên im lặng.
"Ah, cháu nói linh tinh đấy, mọi người đừng để ý" - Tôi xua tay giải tỏa bầu không khí căng thẳng nặng nề.
Sau khi ăn xong, tôi cùng gia đình Cẩn Huyên ngồi quay bàn sưởi. Hơi ấm tỏa ra khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu.
"Nhã Nhã, cháu bao nhiêu tuổi rồi?" - Bố Huyên Huyên mở lời.
"Dạ 6 tuổi ạ..." - Giọng tôi lí nhí nhưng vẫn đủ để cả nhà nghe thấy.
"Vậy là bằng tuổi Huyên Huyên nhà bác đấy"
"Vâng"
Hóa ra cô bạn Nha Cẩn Huyên này bằng tuổi tôi. Vậy mà nhìn dáng vẻ nhỏ bé ấy, tôi cứ đoán nhỏ tuổi hơn tôi.
"Vậy cháu..." - Có cái gì đó khiến ông khựng lại.
Cả nhà rơi vào trầm tư...Bố Huyên Huyên tiếp tục mở lời.
"Bác hỏi điều này...có hơi tế nhị..."
"Bác hỏi đi ạ" - Tôi vẫn không biết ông ấy đang định hỏi tôi cái gì.
"Mẹ cháu...còn sống chứ?"
Tôi giật mình, dây thần kinh trong tôi như va chạm vào nhau.
"Cô cùng Huyên Huyên ra ngoài...thấy cháu nằm cạnh một bia mộ, trong bức hình được in trên tấm bia là hình ảnh một người phụ nữ...tầm tuổi cô..." - Bác gái nói thay cho bác trai.
Tôi cúi gầm mặt, bây giờ tôi chẳng biết nên mở lời thế nào...
"Gia đình cháu...bây giờ ra sao rồi?" - Bác gái ân cần hỏi tôi.
"Mẹ cháu đã rời xa cháu..." - Tôi nói trong nước mắt.
"Còn ba cháu...là người đuổi cháu ra khỏi nhà...Ông ấy là...một...kẻ nghiện rượu" - lắp bắp.
"Ôi, Nhã Nhã..." - Mẹ Huyên Huyên nghe tôi nói đến đây thì ôm tôi vào lòng.
"Cô rất tiếc..."
"Vậy những vết thương trên người cậu...là do bố cậu gây ra?"
Tôi gật đầu.
"Ông ta không xứng làm bố cậu. Thanh Nhã, cậu xứng đáng có cuộc sống tốt hơn"
Tôi tựa đầu vào vai Huyên Huyên. Từ khi mẹ mất, tôi chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm nào...Tôi không có bạn bè, cũng không có người thân nào ở cạnh...Ngoại trừ bố, nhưng ông ta đúng hơn là một tên đáng chết hơn đáng sống, sinh mạng của mẹ tôi nên đổi sang ông ta thì mới đáng.
"Nhã Nhã...vậy là cháu không còn người thân nào nữa ư?"
"Vâng ạ" - Tôi đáp.
"Gia đình cô có thể...nhận cháu làm con nuôi được không, Nhã Nhã"
Tai tôi như lảng đi, chẳng hiểu sao tôi lại không nghe rõ lời bác ấy, tôi muốn bác ấy nói lại thêm một lần nữa...
"Yah Nhã Nhã, cậu mau đồng ý đi"
Huyên Huyên hối thúc tôi. Cả nhà đang chờ câu trả lời của tôi nhưng tôi thì cứng đờ.
"Cháu có thể đồng ý làm..."
"Vâng ạ"
Tôi ngay tức khắc đồng ý, lý do tôi ngắt lời bác ấy vì nếu bác còn nói thêm lời nào thì tôi sẽ khóc mất. Tôi không muốn mình là một cô bé yếu đuối trong mắt người khác.
"Con đồng ý làm con của chúng ta và là người chị em của Huyên Huyên rồi đúng không, đã hứa thì con không được rút lời đâu nhé" - Bác gái trêu tôi.
Đến đây, tôi không nhịn được nữa mà òa khóc như đứa trẻ lên ba. Vậy là từ giờ tôi đã có gia đình rồi, một gia đình mới và còn có người chị em dễ thương nữa. Đây chính là cuộc sống tôi hằng mong có được. Gia đình Huyên Huyên là ân huệ, là tất cả với tôi.
Tôi ngước nhìn ra cửa sổ phủ những mảng tuyết trắng xóa, mắt tôi như xuyên thấu nhìn bầu trời...
Mẹ ơi, mẹ nghe thấy con không, con đã tìm được hạnh phúc mới rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro