Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 26
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-20 03:01:22
Vương thị cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy Lý Tiểu Hàn dùng mỡ, tuy bà chưa từng nấu đồ ăn nhưng bà đã ăn qua, ngày thường nào có dùng nhiều mỡ như vậy.
Chẳng lẽ mẹ chồng cực kỳ không hài lòng với mẹ chồng kế nên mới dùng cách này để tỏ thái độ?
Vương thị suy nghĩ một lúc, nhận ra mình nhất định phải đứng về phía mẹ chồng, thế là cúi đầu không nói lời nào.
Thêm nước vào phần mỡ lợn còn lại, sau khi đun sôi, Lý Tiểu Hàn đổ thịt khô và mướp hương vào. Mướp hương đầy ắp trong nồi, gần như không thể nhìn thấy thịt khô.
“Mẫu thân, người nhóm lửa giúp con, con sẽ đi lấy trứng gà.”
"Ừm."
Vương thị run như cầy sấy nói.
Lý Tiểu Hàn bước nhanh đến chuồng gà, trong nhà có khoảng mười con gà mái, ngày thường đa số đều được Lý Tiểu Hàn cho ăn, thế nên chúng hoàn toàn không hề sợ nàng.
Lý Tiểu Hàn nhìn xung quanh và tìm thấy sáu quả trứng gà.
Nàng quay trở lại phòng bếp, đập hết trứng ra bát, chờ lát nữa sẽ đổ vào nồi.
Sau khi nấu xong đồ ăn, Trần thị cũng đã trở lại.
Lý Tiểu Hàn chủ động nói:
"Tổ mẫu, người đã về rồi, con với mẫu thân đi tìm người mãi mà không thấy. Nhị bá tổ phụ đưa người tới giúp phụ thân con xây nhà, tổ phụ đã bảo con và mẫu thân về nhà tìm tổ mẫu để nấu cơm chiêu đãi mọi người. Vừa rồi con và mẫu thân nóng lòng muốn chết nên đã nấu trước một vài món. Với lại tổ mẫu à, con và mẫu thân chưa hề đụng đến thịt ở trong nhà, chờ người về nấu đó ạ.”
Trán Thần thị không ngừng co giật, trong khoảng thời gian ngắn phải đón nhận quá nhiều thông tin khiến bà ta không kịp phản ứng.
Mà Lý Tiểu Hàn cũng không cho bà ta thời gian để phản ứng:
"Tổ mẫu à, tổ phụ kính trọng nhị bá tổ phụ nhất. Lần này, Tín Hoà ca và Đức Hữu ca cũng đến, bữa cơm này nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, tuyệt đối không thể để tổ phụ mất hết mặt mũi! Chúng ta có cần giết gà không ạ? Giờ con sẽ đi giết luôn, vẫn còn kịp!”
Giết gà gì chứ?
Lấy quyền gì mà đòi giết gà của bà ta!
Trần thị suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, chỉ là bà ta đột nhiên nghĩ tới tính cách của Lý Sinh Lễ - quả thật, nếu trong nhà này có ai đó làm cho Lý Sinh Lễ mất mặt, ông ta chắc chắn sẽ không nương tay.
"Mấy đứa đã làm món gì rồi?"
“Làm nộm bí xanh và nấu canh mướp hương ạ.”
Lý Tiểu Hàn trông rất sốt ruột.
Bí xanh của bà ta, mướp hương của bà ta, Trần thị nghiến răng nghiến lợi nhìn vào trong bếp, quả thật chỉ thấy trong nồi là một mảng màu xanh, bèn ôm trán nói:
“Bệnh đau đầu của ta lại tái phát rồi, giờ ta sẽ về phòng nghỉ ngơi một chút, nếu đã chia nhà thì hai mẹ con ngươi tự làm đi.”
Nói xong, Trần thị lập tức bỏ sọt xuống, yếu ớt bước vào trong phòng.
Về phần giết gà, chắc chắn là không có.
"Tỗ mẫu, tổ mẫu..."
Lý Tiểu Hàn có vẻ lo lắng kêu lên.
Trần thị không giúp, Lý Tiểu Hàn và Vương thị dường như không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ nghe thấy trong bếp truyền đến một vài tiếng động, nhưng chắc chắn không phải là giết gà.
Tiếp đó Vương thị mở cửa chạy ra ngoài, rồi lại có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, xem ra là mọi người trở về để ăn cơm.
"Trong nhà có rất nhiều người, lại không có đủ bát đũa, cho nên con và mẫu thân đã nghĩ để mọi người ăn trước, chút nữa sẽ nấu một nồi khác chờ đường ca và những người khác về ăn sau."
Lý Tiểu Hàn giải thích.
Lúc này ăn sẽ sớm hơn một chút so với giờ ăn thông thường nhưng cũng không quan trọng lắm.
"Không sao, ăn trước cũng được."
Lý Sinh Lễ hô một tiếng:
"Ca, huynh ngồi đi, Tín Hoà và Đức Hữu, mấy đứa cũng ngồi đi."
Sau khi một hàng người ngồi xuống, Lý Sinh Lễ mới phát hiện có gì đó không đúng:
"Mẫu thân các con đâu? Còn chưa về à?"
"Tổ phụ, tổ mẫu lại bị đau đầu, đang nghỉ ngơi ở trong phòng ạ."
Lý Tiểu Hàn lên tiếng giải thích.
Chẳng lẽ mẹ chồng cực kỳ không hài lòng với mẹ chồng kế nên mới dùng cách này để tỏ thái độ?
Vương thị suy nghĩ một lúc, nhận ra mình nhất định phải đứng về phía mẹ chồng, thế là cúi đầu không nói lời nào.
Thêm nước vào phần mỡ lợn còn lại, sau khi đun sôi, Lý Tiểu Hàn đổ thịt khô và mướp hương vào. Mướp hương đầy ắp trong nồi, gần như không thể nhìn thấy thịt khô.
“Mẫu thân, người nhóm lửa giúp con, con sẽ đi lấy trứng gà.”
"Ừm."
Vương thị run như cầy sấy nói.
Lý Tiểu Hàn bước nhanh đến chuồng gà, trong nhà có khoảng mười con gà mái, ngày thường đa số đều được Lý Tiểu Hàn cho ăn, thế nên chúng hoàn toàn không hề sợ nàng.
Lý Tiểu Hàn nhìn xung quanh và tìm thấy sáu quả trứng gà.
Nàng quay trở lại phòng bếp, đập hết trứng ra bát, chờ lát nữa sẽ đổ vào nồi.
Sau khi nấu xong đồ ăn, Trần thị cũng đã trở lại.
Lý Tiểu Hàn chủ động nói:
"Tổ mẫu, người đã về rồi, con với mẫu thân đi tìm người mãi mà không thấy. Nhị bá tổ phụ đưa người tới giúp phụ thân con xây nhà, tổ phụ đã bảo con và mẫu thân về nhà tìm tổ mẫu để nấu cơm chiêu đãi mọi người. Vừa rồi con và mẫu thân nóng lòng muốn chết nên đã nấu trước một vài món. Với lại tổ mẫu à, con và mẫu thân chưa hề đụng đến thịt ở trong nhà, chờ người về nấu đó ạ.”
Trán Thần thị không ngừng co giật, trong khoảng thời gian ngắn phải đón nhận quá nhiều thông tin khiến bà ta không kịp phản ứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Lý Tiểu Hàn cũng không cho bà ta thời gian để phản ứng:
"Tổ mẫu à, tổ phụ kính trọng nhị bá tổ phụ nhất. Lần này, Tín Hoà ca và Đức Hữu ca cũng đến, bữa cơm này nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt, tuyệt đối không thể để tổ phụ mất hết mặt mũi! Chúng ta có cần giết gà không ạ? Giờ con sẽ đi giết luôn, vẫn còn kịp!”
Giết gà gì chứ?
Lấy quyền gì mà đòi giết gà của bà ta!
Trần thị suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, chỉ là bà ta đột nhiên nghĩ tới tính cách của Lý Sinh Lễ - quả thật, nếu trong nhà này có ai đó làm cho Lý Sinh Lễ mất mặt, ông ta chắc chắn sẽ không nương tay.
"Mấy đứa đã làm món gì rồi?"
“Làm nộm bí xanh và nấu canh mướp hương ạ.”
Lý Tiểu Hàn trông rất sốt ruột.
Bí xanh của bà ta, mướp hương của bà ta, Trần thị nghiến răng nghiến lợi nhìn vào trong bếp, quả thật chỉ thấy trong nồi là một mảng màu xanh, bèn ôm trán nói:
“Bệnh đau đầu của ta lại tái phát rồi, giờ ta sẽ về phòng nghỉ ngơi một chút, nếu đã chia nhà thì hai mẹ con ngươi tự làm đi.”
Nói xong, Trần thị lập tức bỏ sọt xuống, yếu ớt bước vào trong phòng.
Về phần giết gà, chắc chắn là không có.
"Tỗ mẫu, tổ mẫu..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tiểu Hàn có vẻ lo lắng kêu lên.
Trần thị không giúp, Lý Tiểu Hàn và Vương thị dường như không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ nghe thấy trong bếp truyền đến một vài tiếng động, nhưng chắc chắn không phải là giết gà.
Tiếp đó Vương thị mở cửa chạy ra ngoài, rồi lại có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, xem ra là mọi người trở về để ăn cơm.
"Trong nhà có rất nhiều người, lại không có đủ bát đũa, cho nên con và mẫu thân đã nghĩ để mọi người ăn trước, chút nữa sẽ nấu một nồi khác chờ đường ca và những người khác về ăn sau."
Lý Tiểu Hàn giải thích.
Lúc này ăn sẽ sớm hơn một chút so với giờ ăn thông thường nhưng cũng không quan trọng lắm.
"Không sao, ăn trước cũng được."
Lý Sinh Lễ hô một tiếng:
"Ca, huynh ngồi đi, Tín Hoà và Đức Hữu, mấy đứa cũng ngồi đi."
Sau khi một hàng người ngồi xuống, Lý Sinh Lễ mới phát hiện có gì đó không đúng:
"Mẫu thân các con đâu? Còn chưa về à?"
"Tổ phụ, tổ mẫu lại bị đau đầu, đang nghỉ ngơi ở trong phòng ạ."
Lý Tiểu Hàn lên tiếng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro