[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 20
2024-11-05 16:56:48
“Minh An ca, nàng bị tàn phế tay chân, ngày thường nào là đút cơm, đút nước, rồi cả việc rửa mặt chải đầu chẳng phải cũng đều do huynh lo liệu sao? Nhà huynh lại chỉ có một chiếc giường, ta biết tính huynh đứng đắn, chắc chắn không ngủ chung với nàng, nhưng nam nữ khác biệt, trong làng người ta không ngừng bàn tán, lời ra tiếng vào khó nghe lắm…"
Nói vòng vo một hồi, ý tứ cuối cùng cũng lộ rõ. Khương Ngưng ngồi trong phòng nghe từng chữ từng câu, ánh mắt Hà Y Y chất chứa tình cảm nàng cũng nhìn thấy rõ ràng. Xem ra cô nương này đang mong Liễu Minh An sẽ bỏ rơi nàng như một cục nợ.
Nói xong, Hà Y Y có chút lo lắng, biết lời mình hơi quá đáng, nhưng không kìm được mà nói ra. Nàng bối rối nhéo góc áo, chờ phản ứng của Liễu Minh An.
Trên mặt Liễu Minh An vẫn giữ nụ cười, không lộ chút cảm xúc nào, chỉ khẽ đáp: “Y Y, ngươi nên về nhà, đừng để trễ việc truyền tin.”
Thấy hắn không đả động gì đến lời mình nói, tâm trạng Hà Y Y rõ ràng sa sút, nàng lẩm bẩm một câu “Ta cũng là vì muốn tốt cho huynh thôi”, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi sân.
Khi Liễu Minh An trở lại phòng, Khương Ngưng vẫn ngồi bên bàn, nghiên mực như cũ, trông chẳng khác gì lúc trước, tựa như chưa hề đứng dậy.
Như vậy cũng tốt, khỏi phải nghe những lời của Hà Y Y mà thêm bận lòng. Liễu Minh An thầm nghĩ vậy.
“Trong thôn này có người đưa tin sao?” Vừa ngồi xuống, Liễu Minh An đã nghe Khương Ngưng hỏi.
“Có chứ. Trong thôn nhiều người trẻ lên trấn trên làm ăn, cần truyền tin và gửi đồ cho người nhà nên phải nhờ người đưa tin. Người đưa tin mỗi năm đi một chuyến, hôm nay đúng là ngày họ đến thôn.”
Khương Ngưng ban đầu chỉ tò mò mà hỏi, nghe Liễu Minh An nói xong lại cảm thấy hình thức này có phần giống với ngành giao nhận thời hiện đại. Không có ô tô chở hàng, không có di động để liên lạc, chỉ có sức người mà quay vòng, đúng là hạn chế của thời đại này.
“Ngày tháng cứ chậm rãi trôi, xe cộ, ngựa thồ, thư tín cũng chậm. Một đời chỉ đủ yêu một người…”
Một câu thơ hiện đại bỗng dưng hiện lên trong đầu Khương Ngưng.
“Khương Ngưng, ta có thể hỏi ngươi vài điều không?” Liễu Minh An nhìn Khương Ngưng trầm ngâm, bỗng mở lời.
Hàng mi dài tựa cánh quạ của Khương Ngưng khẽ chớp, nàng ngẩng mắt, đối diện với ánh nhìn của Liễu Minh An.
“Ngươi cứ hỏi,” nàng đáp.
“Ngươi biết chữ, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ở kiếp trước, những khi không có nhiệm vụ, nàng thường ngồi một mình trong phòng, đọc sách, xem kịch, luyện thư pháp, tận hưởng chút bình yên hiếm có trong cuộc sống đầy máu lửa.
Thấy nàng thừa nhận, Liễu Minh An lại hỏi tiếp: “Ngươi thật sự không nhớ rõ gì về quá khứ sao?”
Ánh mắt Khương Ngưng hơi lóe lên. Hắn đang nghi ngờ nàng. Cũng phải thôi, lý do mà nàng viện ra nghe qua đã thấy vô lý, sơ hở khắp nơi. Liễu Minh An dù có lòng tốt nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
“Người mất trí nhớ sẽ nhớ rõ cả tên họ của mình sao?” Liễu Minh An thấy nàng im lặng không đáp, lại nói tiếp: “Miệng vết thương của ngươi lành lại quá nhanh, ngươi còn có phong thái khác thường. Ta rất khó mà không sinh nghi.”
Khương Ngưng nhìn thẳng vào mắt Liễu Minh An, ánh mắt kiên định không hề né tránh, hỏi lại: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
Liễu Minh An mỉm cười ôn hòa: “Khương Ngưng, ngay từ lần đầu gặp ngươi ở chợ, ta đã biết ngươi không phải người tầm thường. Chỉ vì lòng trắc ẩn nhất thời mà ta đưa ngươi về nhà, không có ý đồ gì khác, chỉ muốn làm tròn lòng tốt của mình.”
Nói tới đây, Liễu Minh An khẽ cười tự giễu: “Có lẽ ta đã làm điều thừa thãi, có khi ngươi còn chẳng cần đến lòng tốt này của ta…”
“Không phải vậy.” Khương Ngưng đột ngột ngắt lời hắn, nghiêm túc nói, “Đối với ta, lòng tốt của ngươi thực sự là ân cứu mạng.”
Liễu Minh An như thuận theo dòng suy nghĩ, liền hỏi tiếp: “Vậy nên, ngươi ở lại đây là để trả ân cứu mạng này sao?”
Nói vòng vo một hồi, ý tứ cuối cùng cũng lộ rõ. Khương Ngưng ngồi trong phòng nghe từng chữ từng câu, ánh mắt Hà Y Y chất chứa tình cảm nàng cũng nhìn thấy rõ ràng. Xem ra cô nương này đang mong Liễu Minh An sẽ bỏ rơi nàng như một cục nợ.
Nói xong, Hà Y Y có chút lo lắng, biết lời mình hơi quá đáng, nhưng không kìm được mà nói ra. Nàng bối rối nhéo góc áo, chờ phản ứng của Liễu Minh An.
Trên mặt Liễu Minh An vẫn giữ nụ cười, không lộ chút cảm xúc nào, chỉ khẽ đáp: “Y Y, ngươi nên về nhà, đừng để trễ việc truyền tin.”
Thấy hắn không đả động gì đến lời mình nói, tâm trạng Hà Y Y rõ ràng sa sút, nàng lẩm bẩm một câu “Ta cũng là vì muốn tốt cho huynh thôi”, rồi xoay người bước nhanh ra khỏi sân.
Khi Liễu Minh An trở lại phòng, Khương Ngưng vẫn ngồi bên bàn, nghiên mực như cũ, trông chẳng khác gì lúc trước, tựa như chưa hề đứng dậy.
Như vậy cũng tốt, khỏi phải nghe những lời của Hà Y Y mà thêm bận lòng. Liễu Minh An thầm nghĩ vậy.
“Trong thôn này có người đưa tin sao?” Vừa ngồi xuống, Liễu Minh An đã nghe Khương Ngưng hỏi.
“Có chứ. Trong thôn nhiều người trẻ lên trấn trên làm ăn, cần truyền tin và gửi đồ cho người nhà nên phải nhờ người đưa tin. Người đưa tin mỗi năm đi một chuyến, hôm nay đúng là ngày họ đến thôn.”
Khương Ngưng ban đầu chỉ tò mò mà hỏi, nghe Liễu Minh An nói xong lại cảm thấy hình thức này có phần giống với ngành giao nhận thời hiện đại. Không có ô tô chở hàng, không có di động để liên lạc, chỉ có sức người mà quay vòng, đúng là hạn chế của thời đại này.
“Ngày tháng cứ chậm rãi trôi, xe cộ, ngựa thồ, thư tín cũng chậm. Một đời chỉ đủ yêu một người…”
Một câu thơ hiện đại bỗng dưng hiện lên trong đầu Khương Ngưng.
“Khương Ngưng, ta có thể hỏi ngươi vài điều không?” Liễu Minh An nhìn Khương Ngưng trầm ngâm, bỗng mở lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàng mi dài tựa cánh quạ của Khương Ngưng khẽ chớp, nàng ngẩng mắt, đối diện với ánh nhìn của Liễu Minh An.
“Ngươi cứ hỏi,” nàng đáp.
“Ngươi biết chữ, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ở kiếp trước, những khi không có nhiệm vụ, nàng thường ngồi một mình trong phòng, đọc sách, xem kịch, luyện thư pháp, tận hưởng chút bình yên hiếm có trong cuộc sống đầy máu lửa.
Thấy nàng thừa nhận, Liễu Minh An lại hỏi tiếp: “Ngươi thật sự không nhớ rõ gì về quá khứ sao?”
Ánh mắt Khương Ngưng hơi lóe lên. Hắn đang nghi ngờ nàng. Cũng phải thôi, lý do mà nàng viện ra nghe qua đã thấy vô lý, sơ hở khắp nơi. Liễu Minh An dù có lòng tốt nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
“Người mất trí nhớ sẽ nhớ rõ cả tên họ của mình sao?” Liễu Minh An thấy nàng im lặng không đáp, lại nói tiếp: “Miệng vết thương của ngươi lành lại quá nhanh, ngươi còn có phong thái khác thường. Ta rất khó mà không sinh nghi.”
Khương Ngưng nhìn thẳng vào mắt Liễu Minh An, ánh mắt kiên định không hề né tránh, hỏi lại: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
Liễu Minh An mỉm cười ôn hòa: “Khương Ngưng, ngay từ lần đầu gặp ngươi ở chợ, ta đã biết ngươi không phải người tầm thường. Chỉ vì lòng trắc ẩn nhất thời mà ta đưa ngươi về nhà, không có ý đồ gì khác, chỉ muốn làm tròn lòng tốt của mình.”
Nói tới đây, Liễu Minh An khẽ cười tự giễu: “Có lẽ ta đã làm điều thừa thãi, có khi ngươi còn chẳng cần đến lòng tốt này của ta…”
“Không phải vậy.” Khương Ngưng đột ngột ngắt lời hắn, nghiêm túc nói, “Đối với ta, lòng tốt của ngươi thực sự là ân cứu mạng.”
Liễu Minh An như thuận theo dòng suy nghĩ, liền hỏi tiếp: “Vậy nên, ngươi ở lại đây là để trả ân cứu mạng này sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro