[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 21
2024-11-05 16:56:48
Hắn chỉ là một kẻ áo vải nghèo nàn, nhà cửa chẳng có gì ngoài bốn bức tường trống trải, vậy mà một nữ tử xinh đẹp, thông minh như Khương Ngưng lại nguyện ý ở lại bên cạnh. “Báo ân” là lý do hợp lý nhất mà Liễu Minh An có thể nghĩ đến.
“Không hoàn toàn phải thế,” Khương Ngưng khẽ nói, giọng điệu trầm tĩnh. “Ta không lừa ngươi, ta thật sự quên hết mọi chuyện trước kia, chỉ nhớ mình tên là Khương Ngưng. Ta không biết mình là ai, không biết có người thân hay không, nhà ở đâu, cũng không biết vì sao lại mang thương tích đầy mình, bị đối xử như món hàng đem bán. Ta chẳng nhớ gì cả. Ngươi là người duy nhất ta quen biết trong ký ức hiện tại, vì thế ta muốn ở lại bên cạnh ngươi.”
“Khương Ngưng…” Liễu Minh An khẽ gọi tên nàng, nhưng nhất thời chẳng biết phải nói gì thêm.
Khương Ngưng nói thật hay giả, hắn khó mà phân biệt được, nhưng có một điều rõ ràng là nàng thực sự muốn ở lại. Thôi thì, cứ để nàng ở lại đi, chỉ là thêm một người ăn cơm mà thôi.
Nghĩ thông suốt điều này, Liễu Minh An nở một nụ cười nhẹ nhõm, quay sang Khương Ngưng: “Vậy ngươi cứ ở lại đi.”
Ngày càng lên cao, khắp thôn xóm bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Khương Ngưng vừa mài mực, vừa lắng nghe những âm thanh vọng lại từ xa: tiếng hò reo của những người đàn ông đang làm lụng, tiếng cười đùa ríu rít của các bà, các cô tụm năm tụm ba chuyện trò, tiếng người lớn mắng trẻ con, và tiếng gà, tiếng vịt cất lên rộn rã…
Những thanh âm ấy như một bức tranh sống động mở ra ngoài khung cửa sổ, khơi dậy trong lòng Khương Ngưng biết bao tưởng tượng.
Trong phòng, Khương Ngưng nghiêng đầu nhìn sang Liễu Minh An đang ngồi bên cạnh mình, chuyên tâm vào sách thánh hiền, không màng đến mọi sự bên ngoài. Liễu Minh An đắm mình trong Tứ Thư Ngũ Kinh, ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào qua khung cửa, tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt bao quanh bóng lưng hắn.
Nàng nhìn hắn khi thì chăm chú đọc sách, khi thì cầm bút ghi chép, lúc thì nhíu mày suy tư, rồi chợt mỉm cười thư thái. Sự tập trung và nghiêm túc của hắn khiến nàng không khỏi khâm phục.
Thời gian trôi qua chậm rãi như dòng nước, Khương Ngưng yên lặng ngồi bên cạnh bầu bạn với hắn, cho đến khi mặt trời đứng bóng, trong thôn lại dậy lên từng làn khói bếp.
Vừa lúc đó, Liễu Minh An đặt bút xuống, xoa xoa huyệt thái dương để thư giãn một chút. Thấy vậy, Khương Ngưng tranh thủ hỏi: “Ngươi đói bụng không? Để ta đi nấu cơm nhé?”
Liễu Minh An quay đầu nhìn Khương Ngưng, ánh nắng rọi xuống một bên mặt nàng, đôi mắt sáng trong nhìn hắn lấp lánh như có ánh sao, tựa như vẻ đẹp thoát tục không thuộc về trần gian.
“Được,” một lúc sau, hắn nghe thấy chính mình đáp.
Nhìn bóng dáng Khương Ngưng đi ra ngoài, qua nàng, Liễu Minh An như mơ hồ thấy bóng dáng một người khác, ký ức những ngày xưa thân thiết chợt hiện về, tiếng ai đó dịu dàng vọng lại bên tai:
“Minh An, muốn ăn gì? Để nương đi làm cho ngươi…”
“Ai, đọc sách cả ngày rồi, nghỉ một chút đi, đừng để mệt đến thân thể, nương đau lòng lắm.”
“Minh An, lại đây, ăn thêm một chút cho khỏe người…”
Liễu Minh An chớp chớp mắt, cố nén chút cay xè trong lòng. Khương Ngưng đã vào bếp, bên trong vang lên tiếng sột soạt, tiếng động bận rộn.
Trong bếp, từ lúc nhìn thấy mấy quả trứng gà mà Hà Y Y mang đến, Khương Ngưng đã nghĩ sẵn thực đơn cho bữa trưa. Nàng ra vườn hái cà tím và ớt, nhổ thêm một ít hành, rồi mang vào bếp chuẩn bị.
Nàng lấy cơm nguội còn lại từ bữa sáng, chưng cùng cà tím, dự định làm món cà tím xào ớt. Sau đó, nàng rửa sạch hành, thái nhỏ, rồi đập bốn quả trứng gà vào một cái bát lớn, đánh đều với hành thái.
Không thể không nói, trong thời đại này, không có hóa chất hay phụ gia, mọi nguyên liệu đều tự nhiên và thuần khiết. Khương Ngưng lần đầu tiên thấy lòng đỏ trứng gà ta có màu cam hồng rực rỡ, khác hẳn với lòng đỏ vàng nhạt của trứng gà công nghiệp mà nàng từng biết.
“Không hoàn toàn phải thế,” Khương Ngưng khẽ nói, giọng điệu trầm tĩnh. “Ta không lừa ngươi, ta thật sự quên hết mọi chuyện trước kia, chỉ nhớ mình tên là Khương Ngưng. Ta không biết mình là ai, không biết có người thân hay không, nhà ở đâu, cũng không biết vì sao lại mang thương tích đầy mình, bị đối xử như món hàng đem bán. Ta chẳng nhớ gì cả. Ngươi là người duy nhất ta quen biết trong ký ức hiện tại, vì thế ta muốn ở lại bên cạnh ngươi.”
“Khương Ngưng…” Liễu Minh An khẽ gọi tên nàng, nhưng nhất thời chẳng biết phải nói gì thêm.
Khương Ngưng nói thật hay giả, hắn khó mà phân biệt được, nhưng có một điều rõ ràng là nàng thực sự muốn ở lại. Thôi thì, cứ để nàng ở lại đi, chỉ là thêm một người ăn cơm mà thôi.
Nghĩ thông suốt điều này, Liễu Minh An nở một nụ cười nhẹ nhõm, quay sang Khương Ngưng: “Vậy ngươi cứ ở lại đi.”
Ngày càng lên cao, khắp thôn xóm bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Khương Ngưng vừa mài mực, vừa lắng nghe những âm thanh vọng lại từ xa: tiếng hò reo của những người đàn ông đang làm lụng, tiếng cười đùa ríu rít của các bà, các cô tụm năm tụm ba chuyện trò, tiếng người lớn mắng trẻ con, và tiếng gà, tiếng vịt cất lên rộn rã…
Những thanh âm ấy như một bức tranh sống động mở ra ngoài khung cửa sổ, khơi dậy trong lòng Khương Ngưng biết bao tưởng tượng.
Trong phòng, Khương Ngưng nghiêng đầu nhìn sang Liễu Minh An đang ngồi bên cạnh mình, chuyên tâm vào sách thánh hiền, không màng đến mọi sự bên ngoài. Liễu Minh An đắm mình trong Tứ Thư Ngũ Kinh, ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào qua khung cửa, tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt bao quanh bóng lưng hắn.
Nàng nhìn hắn khi thì chăm chú đọc sách, khi thì cầm bút ghi chép, lúc thì nhíu mày suy tư, rồi chợt mỉm cười thư thái. Sự tập trung và nghiêm túc của hắn khiến nàng không khỏi khâm phục.
Thời gian trôi qua chậm rãi như dòng nước, Khương Ngưng yên lặng ngồi bên cạnh bầu bạn với hắn, cho đến khi mặt trời đứng bóng, trong thôn lại dậy lên từng làn khói bếp.
Vừa lúc đó, Liễu Minh An đặt bút xuống, xoa xoa huyệt thái dương để thư giãn một chút. Thấy vậy, Khương Ngưng tranh thủ hỏi: “Ngươi đói bụng không? Để ta đi nấu cơm nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Minh An quay đầu nhìn Khương Ngưng, ánh nắng rọi xuống một bên mặt nàng, đôi mắt sáng trong nhìn hắn lấp lánh như có ánh sao, tựa như vẻ đẹp thoát tục không thuộc về trần gian.
“Được,” một lúc sau, hắn nghe thấy chính mình đáp.
Nhìn bóng dáng Khương Ngưng đi ra ngoài, qua nàng, Liễu Minh An như mơ hồ thấy bóng dáng một người khác, ký ức những ngày xưa thân thiết chợt hiện về, tiếng ai đó dịu dàng vọng lại bên tai:
“Minh An, muốn ăn gì? Để nương đi làm cho ngươi…”
“Ai, đọc sách cả ngày rồi, nghỉ một chút đi, đừng để mệt đến thân thể, nương đau lòng lắm.”
“Minh An, lại đây, ăn thêm một chút cho khỏe người…”
Liễu Minh An chớp chớp mắt, cố nén chút cay xè trong lòng. Khương Ngưng đã vào bếp, bên trong vang lên tiếng sột soạt, tiếng động bận rộn.
Trong bếp, từ lúc nhìn thấy mấy quả trứng gà mà Hà Y Y mang đến, Khương Ngưng đã nghĩ sẵn thực đơn cho bữa trưa. Nàng ra vườn hái cà tím và ớt, nhổ thêm một ít hành, rồi mang vào bếp chuẩn bị.
Nàng lấy cơm nguội còn lại từ bữa sáng, chưng cùng cà tím, dự định làm món cà tím xào ớt. Sau đó, nàng rửa sạch hành, thái nhỏ, rồi đập bốn quả trứng gà vào một cái bát lớn, đánh đều với hành thái.
Không thể không nói, trong thời đại này, không có hóa chất hay phụ gia, mọi nguyên liệu đều tự nhiên và thuần khiết. Khương Ngưng lần đầu tiên thấy lòng đỏ trứng gà ta có màu cam hồng rực rỡ, khác hẳn với lòng đỏ vàng nhạt của trứng gà công nghiệp mà nàng từng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro