[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 23
2024-11-05 16:56:48
Trong phòng, Khương Ngưng từ cửa sổ nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng. Nàng quen biết Liễu Minh An đến nay, chưa từng thấy hắn mất bình tĩnh, lời nói luôn ôn hòa, gặp ai cũng ba phần nhã nhặn. Đây là lần đầu nàng thấy hắn dùng giọng điệu không nhẫn nhịn như vậy.
“Hắc hắc hắc… Có tiền mua cô nương thì không có tiền cho ta vay, phải không?”
Hà Văn trừng mắt, mặt lộ vẻ dữ tợn: “Hay cho Liễu Minh An nhà ngươi, mấy năm nay ra vẻ chính nhân quân tử, thật ra thì thế nào? Ta phi! Ta nghe Triệu Giáo Đầu nói, cô nương ngươi cưới là một ả mặt rỗ xấu xí, ngươi chắc là thèm đàn bà đến phát điên rồi, mới bỏ ba lượng bạc mua thứ phế phẩm như thế ha ha ha…”
“Một đứa xấu xí vậy mà cũng lọt mắt xanh ngươi ha ha ha… Nhưng thôi, tắt đèn rồi thì cũng giống nhau cả thôi, dù sao ngươi cũng chưa từng biết mùi đàn bà.”
"Nghe nói lúc ngươi mua về, ả đã như sắp chết. Ngươi đùa giỡn sao, đừng để đến nỗi giết người đó!"
Lời lẽ thô bỉ làm Liễu Minh An chẳng muốn phí lời thêm với kẻ như vậy. Hắn tiến lên, nắm lấy tay áo Hà Văn, định đẩy hắn ra khỏi sân.
"Làm gì? Tưởng đuổi ta đi chắc?"
Hà Văn thấy rõ ý định của Liễu Minh An, bèn giật mạnh tay thoát khỏi, rồi chĩa ngón tay vào mặt hắn, quát: "Ngươi khinh thường ta đúng không? Giả bộ cao quý à? Nghĩ mình đọc được mấy quyển sách là ghê gớm lắm sao? Dám đuổi bổn đại gia đi cơ đấy!"
Liễu Minh An bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cân nhắc cách đối phó với tình huống trước mắt. Thế nhưng chưa kịp nghĩ ra điều gì, Hà Văn đã lảo đảo xoay người, toan bước thẳng vào trong nhà.
"Hà Văn, ngươi định làm gì?" Liễu Minh An, cao hơn Hà Văn một cái đầu, liền đặt tay lên vai hắn, lạnh giọng hỏi.
Hà Văn hất tay Liễu Minh An ra, cười nham hiểm: "Làm gì ư? Ta muốn vào xem ả đàn bà xấu xí mà ngươi mua về, xem thử rốt cuộc xấu đến mức nào, để còn về kể cho huynh đệ nghe."
Trong phòng, ánh mắt Khương Ngưng thoáng hẹp lại, lạnh lùng nhìn về phía Hà Văn, đầy vẻ cảnh giác.
Liễu Minh An chống tay vào ngực Hà Văn, không cho hắn tiến thêm bước nào. Nhưng kẻ say này nào chịu từ bỏ, hắn thẳng tay túm lấy vạt áo Liễu Minh An, dùng sức đẩy mạnh.
Liễu Minh An không kịp phòng bị, cả người bị xô ngã ra sau. Lưng va mạnh vào tảng đá bên cửa, một cơn đau nhói bùng lên từ sau đầu, trước mắt tối sầm lại, đầu óc như muốn nổ tung. Rồi ý thức dần chìm vào bóng tối vô biên.
"Uy!" Hà Văn hoảng hồn trước cảnh tượng đó, vội vàng đá chân vào người Liễu Minh An nằm trên đất, miệng không ngừng kêu: "Uy! Uy uy! Liễu Minh An, đứng lên đi! Đừng giả chết với đại gia đây, nghe không? Mau đứng dậy!"
Người trên mặt đất vẫn nằm bất động, khiến Hà Văn có chút chột dạ. Hắn chỉ định đẩy Liễu Minh An ra, chẳng lẽ lại vô ý làm người ta chết rồi sao?
Hà Văn lại đá vài cái nữa, nhưng Liễu Minh An vẫn nhắm mắt im lìm, như thể đã tắt thở. Hà Văn cảm thấy nỗi sợ khiến rượu trong người tỉnh đi một nửa, hắn run rẩy ngồi xổm xuống, đưa tay thử trước mũi Liễu Minh An, thấy còn hơi thở thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Làm ta hết hồn!" Hà Văn vỗ ngực, đứng dậy, phun một bãi nước bọt về phía Liễu Minh An, rồi loạng choạng rời đi.
"Rắc" — cánh cửa phòng từ từ mở ra. Khương Ngưng bước ra, sắc mặt lạnh lùng khiến ai nhìn cũng thấy rợn người. Nàng nhìn chằm chằm bóng Hà Văn rời đi cho đến khi hắn khuất dạng. Lúc này, Khương Ngưng mới quay lại, đi đến bên cạnh Liễu Minh An, nhẹ nhàng nâng người hắn dậy, trên mặt thoáng vẻ lo lắng xen lẫn bi thương.
Khương Ngưng ở trong phòng nhìn thấy rõ ràng, thấy gáy của Liễu Minh An đập vào một cục đá, liền đưa tay nhẹ nhàng sờ vào sau đầu hắn.
Cũng may, không chảy máu, chỉ là sưng lên một cục u.
Nàng tiếp tục kiểm tra, thấy tai, mũi, miệng đều không chảy máu, hơi thở cũng đều đặn, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi vài giờ là sẽ tỉnh lại.
“Hắc hắc hắc… Có tiền mua cô nương thì không có tiền cho ta vay, phải không?”
Hà Văn trừng mắt, mặt lộ vẻ dữ tợn: “Hay cho Liễu Minh An nhà ngươi, mấy năm nay ra vẻ chính nhân quân tử, thật ra thì thế nào? Ta phi! Ta nghe Triệu Giáo Đầu nói, cô nương ngươi cưới là một ả mặt rỗ xấu xí, ngươi chắc là thèm đàn bà đến phát điên rồi, mới bỏ ba lượng bạc mua thứ phế phẩm như thế ha ha ha…”
“Một đứa xấu xí vậy mà cũng lọt mắt xanh ngươi ha ha ha… Nhưng thôi, tắt đèn rồi thì cũng giống nhau cả thôi, dù sao ngươi cũng chưa từng biết mùi đàn bà.”
"Nghe nói lúc ngươi mua về, ả đã như sắp chết. Ngươi đùa giỡn sao, đừng để đến nỗi giết người đó!"
Lời lẽ thô bỉ làm Liễu Minh An chẳng muốn phí lời thêm với kẻ như vậy. Hắn tiến lên, nắm lấy tay áo Hà Văn, định đẩy hắn ra khỏi sân.
"Làm gì? Tưởng đuổi ta đi chắc?"
Hà Văn thấy rõ ý định của Liễu Minh An, bèn giật mạnh tay thoát khỏi, rồi chĩa ngón tay vào mặt hắn, quát: "Ngươi khinh thường ta đúng không? Giả bộ cao quý à? Nghĩ mình đọc được mấy quyển sách là ghê gớm lắm sao? Dám đuổi bổn đại gia đi cơ đấy!"
Liễu Minh An bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cân nhắc cách đối phó với tình huống trước mắt. Thế nhưng chưa kịp nghĩ ra điều gì, Hà Văn đã lảo đảo xoay người, toan bước thẳng vào trong nhà.
"Hà Văn, ngươi định làm gì?" Liễu Minh An, cao hơn Hà Văn một cái đầu, liền đặt tay lên vai hắn, lạnh giọng hỏi.
Hà Văn hất tay Liễu Minh An ra, cười nham hiểm: "Làm gì ư? Ta muốn vào xem ả đàn bà xấu xí mà ngươi mua về, xem thử rốt cuộc xấu đến mức nào, để còn về kể cho huynh đệ nghe."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng, ánh mắt Khương Ngưng thoáng hẹp lại, lạnh lùng nhìn về phía Hà Văn, đầy vẻ cảnh giác.
Liễu Minh An chống tay vào ngực Hà Văn, không cho hắn tiến thêm bước nào. Nhưng kẻ say này nào chịu từ bỏ, hắn thẳng tay túm lấy vạt áo Liễu Minh An, dùng sức đẩy mạnh.
Liễu Minh An không kịp phòng bị, cả người bị xô ngã ra sau. Lưng va mạnh vào tảng đá bên cửa, một cơn đau nhói bùng lên từ sau đầu, trước mắt tối sầm lại, đầu óc như muốn nổ tung. Rồi ý thức dần chìm vào bóng tối vô biên.
"Uy!" Hà Văn hoảng hồn trước cảnh tượng đó, vội vàng đá chân vào người Liễu Minh An nằm trên đất, miệng không ngừng kêu: "Uy! Uy uy! Liễu Minh An, đứng lên đi! Đừng giả chết với đại gia đây, nghe không? Mau đứng dậy!"
Người trên mặt đất vẫn nằm bất động, khiến Hà Văn có chút chột dạ. Hắn chỉ định đẩy Liễu Minh An ra, chẳng lẽ lại vô ý làm người ta chết rồi sao?
Hà Văn lại đá vài cái nữa, nhưng Liễu Minh An vẫn nhắm mắt im lìm, như thể đã tắt thở. Hà Văn cảm thấy nỗi sợ khiến rượu trong người tỉnh đi một nửa, hắn run rẩy ngồi xổm xuống, đưa tay thử trước mũi Liễu Minh An, thấy còn hơi thở thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Làm ta hết hồn!" Hà Văn vỗ ngực, đứng dậy, phun một bãi nước bọt về phía Liễu Minh An, rồi loạng choạng rời đi.
"Rắc" — cánh cửa phòng từ từ mở ra. Khương Ngưng bước ra, sắc mặt lạnh lùng khiến ai nhìn cũng thấy rợn người. Nàng nhìn chằm chằm bóng Hà Văn rời đi cho đến khi hắn khuất dạng. Lúc này, Khương Ngưng mới quay lại, đi đến bên cạnh Liễu Minh An, nhẹ nhàng nâng người hắn dậy, trên mặt thoáng vẻ lo lắng xen lẫn bi thương.
Khương Ngưng ở trong phòng nhìn thấy rõ ràng, thấy gáy của Liễu Minh An đập vào một cục đá, liền đưa tay nhẹ nhàng sờ vào sau đầu hắn.
Cũng may, không chảy máu, chỉ là sưng lên một cục u.
Nàng tiếp tục kiểm tra, thấy tai, mũi, miệng đều không chảy máu, hơi thở cũng đều đặn, có lẽ chỉ cần nghỉ ngơi vài giờ là sẽ tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro