[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 29
2024-11-05 16:56:48
“Người chết là ai vậy?” Liễu Minh An tò mò hỏi.
Thôn trưởng vẻ mặt âu sầu, nặng nề thở dài: “Ai, ngươi đến đó sẽ biết, ngay phía trước thôi.”
Đi thêm vài chục bước, Liễu Minh An trông thấy một đám đông dân làng đang tụ tập bên bờ hồ, mấy chục người già trẻ lớn bé đều đã có mặt, tiếng xì xầm bàn tán râm ran, thi thoảng còn nghe tiếng khóc nức nở của một vài phụ nhân.
Thôn trưởng kéo Liễu Minh An chen vào đám đông. Liễu Minh An người cao, nên đứng ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ thi thể nằm bên bờ hồ. Tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng chàng vẫn cảm thấy gương mặt kia có phần quen thuộc.
“Mọi người đều đã có mặt đông đủ, ai nấy hãy chờ ở đây, đợi quan sai tới rồi sẽ rõ.” Thôn trưởng đảo mắt nhìn quanh, giọng nghiêm nghị dặn dò.
Tất cả đều đứng cách thi thể chừng ba trượng, tuân theo lời dặn của thôn trưởng để giữ nguyên hiện trường, thuận tiện cho quan sai điều tra.
“Minh An ca!”
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ, nhưng hôm nay âm thanh ấy có phần trầm buồn, khác hẳn với thường ngày. Liễu Minh An quay đầu nhìn qua, quả nhiên là Hà Y Y. Theo sau nàng còn có một thiếu niên, chính là đệ đệ của nàng, Hà Đông, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
“Minh An ca.” Hà Đông cũng chào một tiếng, giọng vỡ đôi ồm ồm khó nghe, vì thế cậu bé ít khi mở miệng nói chuyện.
Liễu Minh An gật đầu với hai tỷ đệ, thuận miệng hỏi: “Các ngươi vừa đến sao?”
Sở dĩ chàng hỏi vậy là vì nhà của Hà Y Y cách đây cũng khá xa, còn xa hơn cả nhà chàng.
Không ngờ Hà Y Y lại lắc đầu, rồi đáp: “Chính Tiểu Đông là người phát hiện trước, sau đó chạy về gọi ta, ta mới đi tìm thôn trưởng.”
Liễu Minh An liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, lúc này mới hiểu ra lý do sắc mặt cậu ta lại nhợt nhạt đến thế.
“Người chết là ai?” Liễu Minh An hỏi tiếp.
Hà Y Y không đáp lời, chỉ lặng lẽ đưa tay chỉ về một phía. Liễu Minh An nhìn theo hướng tay nàng, liền thấy một phụ nhân đang quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm mặt khóc nghẹn ngào.
Đó là mẹ của Hà Văn. Bên cạnh bà, đệ đệ của Hà Văn là Hà Võ ngồi bệt dưới đất, gương mặt phức tạp, ánh mắt đầy đau xót nhìn thi thể trước mặt.
Liễu Minh An chăm chú nhìn lại thi thể, trong lòng đã đoán ra được.
Người chết, chính là Hà Văn!
Chàng bất giác cảm thấy phía sau đầu như bị đập mạnh vào đá, đau nhói. Mới mấy canh giờ trước, Hà Văn vẫn còn ngạo mạn, hung hăng không ai bì nổi, vậy mà giờ đây đã thành một khối thi thể lạnh lẽo.
“Y Y, lại đây!”
Đang mải suy nghĩ, tiếng quát lớn cắt ngang dòng suy tư của Liễu Minh An. Chàng quay đầu lại, thấy mẹ của Hà Y Y đang trừng mắt nhìn về phía này, vẻ mặt đầy vẻ trách móc.
Hà Y Y lần đầu tiên trong đời thấy người chết, bị một phen kinh hãi không nhỏ, giờ đây chỉ muốn ở lại bên cạnh Liễu Minh An. Vì thế nàng giả vờ như không nghe thấy tiếng gọi của mẹ.
Thế nhưng, mẹ nàng là người nôn nóng, thấy con gái không chịu động đậy liền xông đến, chen qua đám đông, định tự tay kéo Hà Y Y đi chỗ khác.
Liễu Minh An thấy mẹ Hà Y Y lôi kéo nàng, khiến nàng lảo đảo mấy bước, miệng không ngừng quở trách: “Con gái nhà ai lại suốt ngày dính lấy nam nhân, ngươi không biết xấu hổ sao?”
Hà Y Y tức tối cãi lại: “Nương, con chỉ đang nói chuyện với Minh An ca thôi mà.”
“Ngươi nghĩ ta không biết tâm địa của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ mộng hão huyền!”
...
Tiếng cãi vã của mẹ con Hà Y Y dần khuất xa, Liễu Minh An bất giác thở phào nhẹ nhõm. Trời đất chứng giám, chàng với Hà Y Y xưa nay chỉ có tình huynh muội, chỉ tiếc là mẹ nàng luôn phòng chàng như phòng kẻ cướp.
Liễu Minh An xoa xoa cái ót đang phát đau, rồi lùi ra khỏi đám đông, tìm một gốc cây dựa vào, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, lặng lẽ chờ quan phủ tới.
Thôn trưởng vẻ mặt âu sầu, nặng nề thở dài: “Ai, ngươi đến đó sẽ biết, ngay phía trước thôi.”
Đi thêm vài chục bước, Liễu Minh An trông thấy một đám đông dân làng đang tụ tập bên bờ hồ, mấy chục người già trẻ lớn bé đều đã có mặt, tiếng xì xầm bàn tán râm ran, thi thoảng còn nghe tiếng khóc nức nở của một vài phụ nhân.
Thôn trưởng kéo Liễu Minh An chen vào đám đông. Liễu Minh An người cao, nên đứng ngoài cũng có thể nhìn thấy rõ thi thể nằm bên bờ hồ. Tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng chàng vẫn cảm thấy gương mặt kia có phần quen thuộc.
“Mọi người đều đã có mặt đông đủ, ai nấy hãy chờ ở đây, đợi quan sai tới rồi sẽ rõ.” Thôn trưởng đảo mắt nhìn quanh, giọng nghiêm nghị dặn dò.
Tất cả đều đứng cách thi thể chừng ba trượng, tuân theo lời dặn của thôn trưởng để giữ nguyên hiện trường, thuận tiện cho quan sai điều tra.
“Minh An ca!”
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ, nhưng hôm nay âm thanh ấy có phần trầm buồn, khác hẳn với thường ngày. Liễu Minh An quay đầu nhìn qua, quả nhiên là Hà Y Y. Theo sau nàng còn có một thiếu niên, chính là đệ đệ của nàng, Hà Đông, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
“Minh An ca.” Hà Đông cũng chào một tiếng, giọng vỡ đôi ồm ồm khó nghe, vì thế cậu bé ít khi mở miệng nói chuyện.
Liễu Minh An gật đầu với hai tỷ đệ, thuận miệng hỏi: “Các ngươi vừa đến sao?”
Sở dĩ chàng hỏi vậy là vì nhà của Hà Y Y cách đây cũng khá xa, còn xa hơn cả nhà chàng.
Không ngờ Hà Y Y lại lắc đầu, rồi đáp: “Chính Tiểu Đông là người phát hiện trước, sau đó chạy về gọi ta, ta mới đi tìm thôn trưởng.”
Liễu Minh An liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, lúc này mới hiểu ra lý do sắc mặt cậu ta lại nhợt nhạt đến thế.
“Người chết là ai?” Liễu Minh An hỏi tiếp.
Hà Y Y không đáp lời, chỉ lặng lẽ đưa tay chỉ về một phía. Liễu Minh An nhìn theo hướng tay nàng, liền thấy một phụ nhân đang quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm mặt khóc nghẹn ngào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là mẹ của Hà Văn. Bên cạnh bà, đệ đệ của Hà Văn là Hà Võ ngồi bệt dưới đất, gương mặt phức tạp, ánh mắt đầy đau xót nhìn thi thể trước mặt.
Liễu Minh An chăm chú nhìn lại thi thể, trong lòng đã đoán ra được.
Người chết, chính là Hà Văn!
Chàng bất giác cảm thấy phía sau đầu như bị đập mạnh vào đá, đau nhói. Mới mấy canh giờ trước, Hà Văn vẫn còn ngạo mạn, hung hăng không ai bì nổi, vậy mà giờ đây đã thành một khối thi thể lạnh lẽo.
“Y Y, lại đây!”
Đang mải suy nghĩ, tiếng quát lớn cắt ngang dòng suy tư của Liễu Minh An. Chàng quay đầu lại, thấy mẹ của Hà Y Y đang trừng mắt nhìn về phía này, vẻ mặt đầy vẻ trách móc.
Hà Y Y lần đầu tiên trong đời thấy người chết, bị một phen kinh hãi không nhỏ, giờ đây chỉ muốn ở lại bên cạnh Liễu Minh An. Vì thế nàng giả vờ như không nghe thấy tiếng gọi của mẹ.
Thế nhưng, mẹ nàng là người nôn nóng, thấy con gái không chịu động đậy liền xông đến, chen qua đám đông, định tự tay kéo Hà Y Y đi chỗ khác.
Liễu Minh An thấy mẹ Hà Y Y lôi kéo nàng, khiến nàng lảo đảo mấy bước, miệng không ngừng quở trách: “Con gái nhà ai lại suốt ngày dính lấy nam nhân, ngươi không biết xấu hổ sao?”
Hà Y Y tức tối cãi lại: “Nương, con chỉ đang nói chuyện với Minh An ca thôi mà.”
“Ngươi nghĩ ta không biết tâm địa của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ mộng hão huyền!”
...
Tiếng cãi vã của mẹ con Hà Y Y dần khuất xa, Liễu Minh An bất giác thở phào nhẹ nhõm. Trời đất chứng giám, chàng với Hà Y Y xưa nay chỉ có tình huynh muội, chỉ tiếc là mẹ nàng luôn phòng chàng như phòng kẻ cướp.
Liễu Minh An xoa xoa cái ót đang phát đau, rồi lùi ra khỏi đám đông, tìm một gốc cây dựa vào, nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, lặng lẽ chờ quan phủ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro