[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 35
2024-11-05 16:56:48
Khương Ngưng vốn không thích mắc nợ người khác, nhưng từ khi xuyên qua thế giới này, nàng lại nợ Liễu Minh An quá nhiều. Những chuyện khác tạm thời nàng chưa thể trả được, nhưng nhường cho hắn nửa cái giường thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, Khương Ngưng lại không ngờ tới một điều — có người sau khi ngủ sẽ vô cùng… không an phận.
Như Liễu Minh An chẳng hạn.
Vừa ngủ, hắn đã bắt đầu trở mình không ngớt, sột soạt không yên.
Ban đầu, Khương Ngưng cũng không để ý. Nhưng đến khi Liễu Minh An cứ lấn qua lấn lại, cuối cùng cả người dán chặt vào bên cạnh nàng.
Hơi thở của hắn phả ngay sát bên, Khương Ngưng nghiêng đầu, phát hiện Liễu Minh An từ nằm thẳng đã chuyển thành nằm nghiêng, co người lại, đầu tựa lên vai nàng.
Khương Ngưng khẽ dịch về phía mép giường, kéo giãn khoảng cách. Thế nhưng chẳng được bao lâu, Liễu Minh An lại tiếp tục dịch sát vào.
Nàng lại dịch ra, hắn lại dán vào. Lại dịch, lại dán…
Cuối cùng, khi đã bị ép sát đến mép giường, Khương Ngưng âm thầm thở dài, quyết định nhịn. Dù sao cũng chẳng chết ai vì chút va chạm này.
Liễu Minh An sau khi dán sát vào nàng thì yên ổn trở lại, ngủ rất ngon lành. Khương Ngưng vốn định cứ như vậy nằm yên chờ đến hừng đông, nhưng rõ ràng, nàng đã đánh giá thấp sự “không an phận” trong tư thế ngủ của hắn.
Một lát sau, Liễu Minh An lại xoay người, quay lưng về phía nàng, hai người cách nhau một khoảng rộng.
Khương Ngưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì Liễu Minh An lại bắt đầu trở mình, cứ thế lăn dần sang phía bên kia giường, cuốn luôn cả chăn trên người nàng.
Lạnh thấu xương, Khương Ngưng không còn cách nào khác, đành phải dịch sát lại gần hắn, nắm chăn kéo về để che cho mình.
Xui xẻo thay, kéo chăn lại thì cũng kéo luôn cả một người sống trở về.
Như thể trong giấc mơ, Liễu Minh An dường như cảm nhận được lực kéo, lại xoay người, tay vô thức đưa ra, đặt thẳng lên người Khương Ngưng.
Thân thể Khương Ngưng lập tức cứng đờ, mày cau lại sâu hoắm. Nàng cố nén cảm giác muốn đá văng hắn xuống giường, cầm lấy “móng vuốt” của Liễu Minh An, ném trả về chỗ cũ.
Nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, nàng lại cảm thấy trên đùi mình đột ngột nặng trĩu, rồi nửa người bị ép chặt. Thì ra là Liễu Minh An lăn sang, đè cả người lên nàng, chân gác ngang qua người, tay vòng qua ôm lấy nàng, dính chặt như thể một món đồ trang sức.
“Ngươi con mẹ nó!” Khương Ngưng không nhịn được buông một câu mắng thầm.
Nàng giơ tay đẩy hắn ra, nhưng chỉ được vài phút, người nọ lại quấn lấy như dây leo, nhất quyết phải ôm lấy nàng ngủ mới chịu. Nếu không phải Khương Ngưng biết chắc Liễu Minh An đang ngủ say vô thức, thì với hành vi này, hắn đêm nay đã bị nàng bẻ gãy ít nhất ba cái xương sườn.
Khương Ngưng nhắm mắt, hít sâu mấy hơi để trấn tĩnh lại.
Khi Liễu Minh An lần nữa ép sát tới, Khương Ngưng nhanh tay đè mạnh vào vai hắn, giữ cho hắn khỏi cử động. Liễu Minh An giãy giụa một chút rồi thôi, lại ôm chặt lấy cánh tay nàng mà không nhúc nhích nữa.
Khương Ngưng cũng đành mặc kệ, để mặc hắn ôm một bên tay mình, thầm nhủ không đáng để phí công giằng co suốt đêm. Cuối cùng, ngoài dự liệu của nàng, sau một hồi lâu, nàng cũng bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Liễu Minh An ngủ một giấc sâu đến ngon lành, khi bị tiếng gà gáy đánh thức, hắn ngái ngủ mở mắt ra. Ổ chăn ấm áp khiến người ta chỉ muốn chìm sâu thêm nữa, cả người hắn mềm nhũn, xương cốt như tan ra.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nữ lành lạnh đột ngột vang lên bên cạnh. Liễu Minh An nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn sang, liền chạm phải đôi mắt của Khương Ngưng, trong suốt mà lạnh lẽo như tuyết sương.
Ánh mắt lạnh lẽo của Khương Ngưng như một chậu nước đá hắt thẳng lên đầu Liễu Minh An, lập tức đánh tan toàn bộ cơn buồn ngủ. Ý thức được hai người đã nằm chung một giường, Liễu Minh An kinh hãi.
Điều khiến hắn giật mình hơn cả là, rõ ràng trước khi ngủ hai người nằm cách nhau rất xa, làm sao giờ lại thành ra thế này?
Tuy nhiên, Khương Ngưng lại không ngờ tới một điều — có người sau khi ngủ sẽ vô cùng… không an phận.
Như Liễu Minh An chẳng hạn.
Vừa ngủ, hắn đã bắt đầu trở mình không ngớt, sột soạt không yên.
Ban đầu, Khương Ngưng cũng không để ý. Nhưng đến khi Liễu Minh An cứ lấn qua lấn lại, cuối cùng cả người dán chặt vào bên cạnh nàng.
Hơi thở của hắn phả ngay sát bên, Khương Ngưng nghiêng đầu, phát hiện Liễu Minh An từ nằm thẳng đã chuyển thành nằm nghiêng, co người lại, đầu tựa lên vai nàng.
Khương Ngưng khẽ dịch về phía mép giường, kéo giãn khoảng cách. Thế nhưng chẳng được bao lâu, Liễu Minh An lại tiếp tục dịch sát vào.
Nàng lại dịch ra, hắn lại dán vào. Lại dịch, lại dán…
Cuối cùng, khi đã bị ép sát đến mép giường, Khương Ngưng âm thầm thở dài, quyết định nhịn. Dù sao cũng chẳng chết ai vì chút va chạm này.
Liễu Minh An sau khi dán sát vào nàng thì yên ổn trở lại, ngủ rất ngon lành. Khương Ngưng vốn định cứ như vậy nằm yên chờ đến hừng đông, nhưng rõ ràng, nàng đã đánh giá thấp sự “không an phận” trong tư thế ngủ của hắn.
Một lát sau, Liễu Minh An lại xoay người, quay lưng về phía nàng, hai người cách nhau một khoảng rộng.
Khương Ngưng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì Liễu Minh An lại bắt đầu trở mình, cứ thế lăn dần sang phía bên kia giường, cuốn luôn cả chăn trên người nàng.
Lạnh thấu xương, Khương Ngưng không còn cách nào khác, đành phải dịch sát lại gần hắn, nắm chăn kéo về để che cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xui xẻo thay, kéo chăn lại thì cũng kéo luôn cả một người sống trở về.
Như thể trong giấc mơ, Liễu Minh An dường như cảm nhận được lực kéo, lại xoay người, tay vô thức đưa ra, đặt thẳng lên người Khương Ngưng.
Thân thể Khương Ngưng lập tức cứng đờ, mày cau lại sâu hoắm. Nàng cố nén cảm giác muốn đá văng hắn xuống giường, cầm lấy “móng vuốt” của Liễu Minh An, ném trả về chỗ cũ.
Nhưng chỉ chưa đầy một phút sau, nàng lại cảm thấy trên đùi mình đột ngột nặng trĩu, rồi nửa người bị ép chặt. Thì ra là Liễu Minh An lăn sang, đè cả người lên nàng, chân gác ngang qua người, tay vòng qua ôm lấy nàng, dính chặt như thể một món đồ trang sức.
“Ngươi con mẹ nó!” Khương Ngưng không nhịn được buông một câu mắng thầm.
Nàng giơ tay đẩy hắn ra, nhưng chỉ được vài phút, người nọ lại quấn lấy như dây leo, nhất quyết phải ôm lấy nàng ngủ mới chịu. Nếu không phải Khương Ngưng biết chắc Liễu Minh An đang ngủ say vô thức, thì với hành vi này, hắn đêm nay đã bị nàng bẻ gãy ít nhất ba cái xương sườn.
Khương Ngưng nhắm mắt, hít sâu mấy hơi để trấn tĩnh lại.
Khi Liễu Minh An lần nữa ép sát tới, Khương Ngưng nhanh tay đè mạnh vào vai hắn, giữ cho hắn khỏi cử động. Liễu Minh An giãy giụa một chút rồi thôi, lại ôm chặt lấy cánh tay nàng mà không nhúc nhích nữa.
Khương Ngưng cũng đành mặc kệ, để mặc hắn ôm một bên tay mình, thầm nhủ không đáng để phí công giằng co suốt đêm. Cuối cùng, ngoài dự liệu của nàng, sau một hồi lâu, nàng cũng bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Liễu Minh An ngủ một giấc sâu đến ngon lành, khi bị tiếng gà gáy đánh thức, hắn ngái ngủ mở mắt ra. Ổ chăn ấm áp khiến người ta chỉ muốn chìm sâu thêm nữa, cả người hắn mềm nhũn, xương cốt như tan ra.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nữ lành lạnh đột ngột vang lên bên cạnh. Liễu Minh An nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn sang, liền chạm phải đôi mắt của Khương Ngưng, trong suốt mà lạnh lẽo như tuyết sương.
Ánh mắt lạnh lẽo của Khương Ngưng như một chậu nước đá hắt thẳng lên đầu Liễu Minh An, lập tức đánh tan toàn bộ cơn buồn ngủ. Ý thức được hai người đã nằm chung một giường, Liễu Minh An kinh hãi.
Điều khiến hắn giật mình hơn cả là, rõ ràng trước khi ngủ hai người nằm cách nhau rất xa, làm sao giờ lại thành ra thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro