[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 36
2024-11-24 14:08:17
Và điều đáng sợ nhất là, tại sao đầu hắn lại đang tựa lên vai Khương Ngưng, tay còn đang ôm chặt lấy nàng?
Trong đầu Liễu Minh An ong ong, chỉ biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà bản thân hắn không nhớ rõ.
Khương Ngưng thấy hắn tỉnh lại, liền rút tay mình ra khỏi vòng ôm của hắn, không quên buông một câu mỉa mai: “Ngươi đúng là ngủ tệ thật đấy.”
“Thật xin lỗi.” Liễu Minh An vội vàng xin lỗi, rồi tay chân luống cuống bò xuống khỏi giường.
Nghe Khương Ngưng nhắc đến tư thế ngủ không yên của mình, Liễu Minh An lập tức đoán ra mọi chuyện, chắc chắn là mình đã vô tình mạo phạm nàng. Cảm giác xấu hổ bủa vây, hắn nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề rồi định bụng rời đi, hướng thẳng về phía phòng bếp.
“Ngươi đi đâu vậy?” Khương Ngưng gọi giật lại, nàng cũng đã xoay người xuống giường, tay khẽ vuốt mái tóc trên vai, nhắc nhở: “Hôm qua ngươi chẳng phải nói rằng từ nay sẽ giúp ta chải đầu sao?”
Liễu Minh An chợt nhớ ra lời hứa, vội dừng bước, đáp lời: “Ta tới giúp ngươi.” Rồi làm theo, dìu Khương Ngưng ngồi xuống ghế, cầm lấy lược, bắt đầu nghiêm túc chải tóc cho nàng.
“Vừa nãy có người đến.” Khương Ngưng bỗng mở miệng, khẽ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Liễu Minh An tay cầm lược khựng lại, có chút lo lắng hỏi: “Là ai?”
“Ta không rõ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Người đó vào sân rồi lập tức rời đi.” Khương Ngưng đáp.
Khoảng chừng trước hừng đông nửa canh giờ, Khương Ngưng đã nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài phòng, khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng vốn định đứng dậy xem thử, nhưng tay lại bị Liễu Minh An ôm chặt không buông, hơn nữa người kia chỉ đứng ngoài một lát rồi rời đi, không gây thêm động tĩnh gì, nên nàng cũng thôi không để tâm nữa.
Nghe tiếng bước chân, dường như là một nữ nhân.
Khương Ngưng chậm rãi suy nghĩ, thấy Liễu Minh An vẫn đang ngây người, liền thúc giục: “Đừng dừng tay, không phải chỉ chốc lát thôi sao? Chải xong chúng ta ra ngoài xem, ta có cảm giác người kia đã để lại thứ gì đó.”
Nghe Khương Ngưng nói vậy, Liễu Minh An càng thấy trong lòng không yên. Hắn nhanh tay chải gọn mái tóc dài cho nàng, rồi nói: “Khương Ngưng, ta chải xong rồi, chúng ta ra ngoài xem thử.”
Khương Ngưng đưa tay sờ búi tóc, thấy cũng giống như hôm qua, liền gật đầu.
Cả hai cùng nhau bước ra ngoài sân, quả nhiên thấy ở cửa có một đống đồ vật được đặt ngay ngắn.
Liễu Minh An nhìn đống đồ trên mặt đất, gồm rau củ tươi mới, mấy quả trứng gà to, một miếng thịt khô và hai đoạn lạp xưởng, không khỏi kinh ngạc: “Này… là sao?”
Khương Ngưng ngồi xổm xuống, lật xem một lượt. Đồ ăn vẫn còn rất tươi, củ cải còn dính bùn, lá rau xuân vẫn còn đọng sương, rõ ràng là vừa hái từ đất lên.
“Ngươi có manh mối gì không?” Khương Ngưng đứng dậy, hỏi Liễu Minh An.
Liễu Minh An lắc đầu thật thà, vẻ mặt hoang mang: “Thông thường ai đưa đồ cho ta đều là vì có chuyện muốn nhờ vả, nhưng gần đây ta đâu có giúp ai việc gì. Dù có giúp, cũng không cần phải lén lút đem nhiều đồ như thế này đến vào giữa đêm.”
Khương Ngưng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn đống đồ một lúc, rồi chợt hỏi: “Trong thôn này có nữ nhân câm nào không?”
Liễu Minh An gật đầu, đáp: “Có, đó là thê tử của Hà Triệu. Từ khi được gả về đây, nàng chưa bao giờ nói được lời nào. Mọi người trong thôn đều gọi nàng là ‘Ách Nương’.”
Liễu Minh An nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao biết được nàng? Các ngươi chưa từng gặp nhau kia mà?”
Dù ngày hôm qua Khương Ngưng có ra ngoài, nhưng lúc đó tất cả mọi người đều đang tập trung ở bờ hồ chờ quan sai, Khương Ngưng chắc chắn không thể nhìn thấy Ách Nương được.
Liễu Minh An nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, nhưng Khương Ngưng thì rõ ràng không có ý định giải thích thêm.
“Nàng cũng là người bị mua về sao? Thật là trùng hợp.” Khương Ngưng nhớ tới nữ nhân tội nghiệp ấy, người bị mất nửa đầu lưỡi, rồi khẽ đáp lời Liễu Minh An: “Những thứ đồ ăn này đều là do nàng mang đến. Cả củ khoai lang đỏ mà ngươi ăn hôm qua, cũng là của nàng.”
Trong đầu Liễu Minh An ong ong, chỉ biết rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà bản thân hắn không nhớ rõ.
Khương Ngưng thấy hắn tỉnh lại, liền rút tay mình ra khỏi vòng ôm của hắn, không quên buông một câu mỉa mai: “Ngươi đúng là ngủ tệ thật đấy.”
“Thật xin lỗi.” Liễu Minh An vội vàng xin lỗi, rồi tay chân luống cuống bò xuống khỏi giường.
Nghe Khương Ngưng nhắc đến tư thế ngủ không yên của mình, Liễu Minh An lập tức đoán ra mọi chuyện, chắc chắn là mình đã vô tình mạo phạm nàng. Cảm giác xấu hổ bủa vây, hắn nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề rồi định bụng rời đi, hướng thẳng về phía phòng bếp.
“Ngươi đi đâu vậy?” Khương Ngưng gọi giật lại, nàng cũng đã xoay người xuống giường, tay khẽ vuốt mái tóc trên vai, nhắc nhở: “Hôm qua ngươi chẳng phải nói rằng từ nay sẽ giúp ta chải đầu sao?”
Liễu Minh An chợt nhớ ra lời hứa, vội dừng bước, đáp lời: “Ta tới giúp ngươi.” Rồi làm theo, dìu Khương Ngưng ngồi xuống ghế, cầm lấy lược, bắt đầu nghiêm túc chải tóc cho nàng.
“Vừa nãy có người đến.” Khương Ngưng bỗng mở miệng, khẽ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Liễu Minh An tay cầm lược khựng lại, có chút lo lắng hỏi: “Là ai?”
“Ta không rõ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Người đó vào sân rồi lập tức rời đi.” Khương Ngưng đáp.
Khoảng chừng trước hừng đông nửa canh giờ, Khương Ngưng đã nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài phòng, khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Nàng vốn định đứng dậy xem thử, nhưng tay lại bị Liễu Minh An ôm chặt không buông, hơn nữa người kia chỉ đứng ngoài một lát rồi rời đi, không gây thêm động tĩnh gì, nên nàng cũng thôi không để tâm nữa.
Nghe tiếng bước chân, dường như là một nữ nhân.
Khương Ngưng chậm rãi suy nghĩ, thấy Liễu Minh An vẫn đang ngây người, liền thúc giục: “Đừng dừng tay, không phải chỉ chốc lát thôi sao? Chải xong chúng ta ra ngoài xem, ta có cảm giác người kia đã để lại thứ gì đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe Khương Ngưng nói vậy, Liễu Minh An càng thấy trong lòng không yên. Hắn nhanh tay chải gọn mái tóc dài cho nàng, rồi nói: “Khương Ngưng, ta chải xong rồi, chúng ta ra ngoài xem thử.”
Khương Ngưng đưa tay sờ búi tóc, thấy cũng giống như hôm qua, liền gật đầu.
Cả hai cùng nhau bước ra ngoài sân, quả nhiên thấy ở cửa có một đống đồ vật được đặt ngay ngắn.
Liễu Minh An nhìn đống đồ trên mặt đất, gồm rau củ tươi mới, mấy quả trứng gà to, một miếng thịt khô và hai đoạn lạp xưởng, không khỏi kinh ngạc: “Này… là sao?”
Khương Ngưng ngồi xổm xuống, lật xem một lượt. Đồ ăn vẫn còn rất tươi, củ cải còn dính bùn, lá rau xuân vẫn còn đọng sương, rõ ràng là vừa hái từ đất lên.
“Ngươi có manh mối gì không?” Khương Ngưng đứng dậy, hỏi Liễu Minh An.
Liễu Minh An lắc đầu thật thà, vẻ mặt hoang mang: “Thông thường ai đưa đồ cho ta đều là vì có chuyện muốn nhờ vả, nhưng gần đây ta đâu có giúp ai việc gì. Dù có giúp, cũng không cần phải lén lút đem nhiều đồ như thế này đến vào giữa đêm.”
Khương Ngưng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn đống đồ một lúc, rồi chợt hỏi: “Trong thôn này có nữ nhân câm nào không?”
Liễu Minh An gật đầu, đáp: “Có, đó là thê tử của Hà Triệu. Từ khi được gả về đây, nàng chưa bao giờ nói được lời nào. Mọi người trong thôn đều gọi nàng là ‘Ách Nương’.”
Liễu Minh An nghe vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm sao biết được nàng? Các ngươi chưa từng gặp nhau kia mà?”
Dù ngày hôm qua Khương Ngưng có ra ngoài, nhưng lúc đó tất cả mọi người đều đang tập trung ở bờ hồ chờ quan sai, Khương Ngưng chắc chắn không thể nhìn thấy Ách Nương được.
Liễu Minh An nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, nhưng Khương Ngưng thì rõ ràng không có ý định giải thích thêm.
“Nàng cũng là người bị mua về sao? Thật là trùng hợp.” Khương Ngưng nhớ tới nữ nhân tội nghiệp ấy, người bị mất nửa đầu lưỡi, rồi khẽ đáp lời Liễu Minh An: “Những thứ đồ ăn này đều là do nàng mang đến. Cả củ khoai lang đỏ mà ngươi ăn hôm qua, cũng là của nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro