[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 37
2024-11-24 14:08:17
Liễu Minh An tròn mắt kinh ngạc, định nói thêm điều gì đó thì Khương Ngưng đã cắt ngang: “Đừng hỏi nhiều nữa, mau đem đồ vào đi. Ta sẽ vào bếp nấu cơm.”
Liễu Minh An thoáng sững người, rồi bật cười không thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Khương Ngưng chau mày khó hiểu.
“Không có gì.” Liễu Minh An đáp, ánh mắt ngập tràn nét cười, rồi dưới cái nhìn không hiểu của Khương Ngưng, hắn nhanh chóng nhặt hết đồ trên mặt đất, mang vào phòng bếp.
Khương Ngưng không rõ hắn cười vì điều gì, nhưng khoảnh khắc Liễu Minh An bật cười, đúng là vì nàng. Nàng, sau khi đã quen thuộc với nơi này, tính cách mạnh mẽ, lạnh lùng của nàng dần bộc lộ rõ ràng, khiến Liễu Minh An cảm thấy như nơi này là địa bàn của nàng, còn mình chỉ là khách lạ.
Chỉ mới một ngày trước, nàng còn khách khí gọi hắn là “Liễu công tử”, vậy mà bây giờ đã chẳng chút kiêng dè, nói chuyện với hắn như người thân thuộc.
Sự thay đổi ấy không làm Liễu Minh An khó chịu, ngược lại, hắn thấy thú vị. Một cô nương vừa cứng cỏi vừa lạnh lùng, lại chấp nhận ở lại bên cạnh hắn, mỗi ngày nấu cơm, giúp hắn nghiền mực đọc sách, thậm chí còn lo lắng khi thấy hắn ngủ không thoải mái, chẳng ngại thanh danh mà cho hắn cùng ngủ chung giường. Thật là một cô nương đầy mâu thuẫn.
Khương Ngưng vào phòng bếp, chọn một củ cải to, rửa sạch rồi chẻ làm bốn. Nàng giơ dao lên, nhanh chóng thái củ cải thành từng lát mỏng đều tăm tắp, mỗi lát chỉ dày chừng hai ly. Sau đó, nàng đổ hết vào một bát lớn, rắc muối lên để làm cho củ cải ra bớt nước.
Xong đâu đấy, nàng vo gạo, chuẩn bị nấu cháo rau củ. Khương Ngưng chỉ lấy nửa bát gạo, đổ thêm nhiều nước để cháo loãng hơn, giữ tỷ lệ nước và gạo khoảng bốn phần nước một phần gạo.
Sau khi đã đổ gạo và nước vào nồi, nàng đặt một vỉ tre lên trên, rồi đặt một chiếc đĩa lên vỉ, để một đoạn lạp xưởng đã rửa sạch lên trên đĩa, đậy kín nắp nồi. Cứ thế, vừa nấu cháo, vừa chưng lạp xưởng một cách tiện lợi.
Lửa bốc lên, tỏa mùi thơm của cháo, Khương Ngưng cho thêm củi vào bếp, ngọn lửa đỏ rực liếm lên đáy nồi đen bóng, nước trong nồi “ùng ục” reo sôi.
Chừng mười phút sau, nàng bưng bát củ cải đã muối lên. Lúc này, củ cải đã tiết ra nhiều nước, vị cay nồng cũng đã giảm bớt, trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Khương Ngưng lấy củ cải đã muối, rửa sạch lại nhiều lần bằng nước trong chậu, ép bớt nước, rồi thêm vào những lát ớt đỏ, gừng băm và tỏi thái lát. Nàng rưới vài muỗng nước tương và giấm, trộn đều, vậy là món củ cải chua cay giòn đã hoàn thành.
Lúc này, lạp xưởng trong nồi cũng đã chín, Khương Ngưng mở nắp nồi, hơi nóng phả vào mặt. Nàng nhúng tay vào nước lạnh, rồi nhanh chóng dùng tay lấy chiếc đĩa lạp xưởng nóng hổi ra, đặt trên bệ bếp. Sau đó, nàng gắp vỉ tre ra ngoài.
Trong lúc chờ lạp xưởng nguội bớt, Khương Ngưng lấy một nhúm rau ngó xuân, rửa sạch rồi thái nhỏ, cho vào nồi cháo đang sôi. Lá rau hòa cùng cháo đặc sệt, nàng rắc thêm chút muối rồi múc ra bát.
Vài phút sau, lạp xưởng bớt nóng, Khương Ngưng dùng dao cắt thành từng lát mỏng, bày vào bát.
Bữa sáng đã hoàn tất.
Liễu Minh An ngồi trước bàn, nhìn cháo trắng, rau củ và lạp xưởng trước mặt, không kìm được mà muốn ăn ngay.
Cháo rau nấu trên lửa lớn, tỏa hương thơm lừng, gạo đã nhuyễn mịn hòa quyện với từng mảnh lá rau ngó xuân xanh mướt. Hương vị thanh khiết của rau cùng vị thơm đậm đà của cháo khiến người ăn vừa cảm thấy ấm bụng, vừa đọng lại hương vị nơi đầu môi.
Củ cải chua cay đúng như tên gọi, vừa chua vừa cay, ăn vào thật kích thích vị giác, là món khai vị tuyệt hảo khi ăn cùng cháo rau.
Còn lạp xưởng mà Ách Nương tặng, Khương Ngưng nếm thử một miếng, cảm nhận được vị cay nồng của ớt và hoa tiêu, thịt heo được nhồi vào ruột non rồi hun khói, hương vị đậm đà, cay xè nhưng cũng rất thơm. Vì muối được cho hơi nhiều để bảo quản, nên ăn một mình có chút mặn, nhưng dùng kèm cháo lại vừa vặn.
Liễu Minh An thoáng sững người, rồi bật cười không thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?” Khương Ngưng chau mày khó hiểu.
“Không có gì.” Liễu Minh An đáp, ánh mắt ngập tràn nét cười, rồi dưới cái nhìn không hiểu của Khương Ngưng, hắn nhanh chóng nhặt hết đồ trên mặt đất, mang vào phòng bếp.
Khương Ngưng không rõ hắn cười vì điều gì, nhưng khoảnh khắc Liễu Minh An bật cười, đúng là vì nàng. Nàng, sau khi đã quen thuộc với nơi này, tính cách mạnh mẽ, lạnh lùng của nàng dần bộc lộ rõ ràng, khiến Liễu Minh An cảm thấy như nơi này là địa bàn của nàng, còn mình chỉ là khách lạ.
Chỉ mới một ngày trước, nàng còn khách khí gọi hắn là “Liễu công tử”, vậy mà bây giờ đã chẳng chút kiêng dè, nói chuyện với hắn như người thân thuộc.
Sự thay đổi ấy không làm Liễu Minh An khó chịu, ngược lại, hắn thấy thú vị. Một cô nương vừa cứng cỏi vừa lạnh lùng, lại chấp nhận ở lại bên cạnh hắn, mỗi ngày nấu cơm, giúp hắn nghiền mực đọc sách, thậm chí còn lo lắng khi thấy hắn ngủ không thoải mái, chẳng ngại thanh danh mà cho hắn cùng ngủ chung giường. Thật là một cô nương đầy mâu thuẫn.
Khương Ngưng vào phòng bếp, chọn một củ cải to, rửa sạch rồi chẻ làm bốn. Nàng giơ dao lên, nhanh chóng thái củ cải thành từng lát mỏng đều tăm tắp, mỗi lát chỉ dày chừng hai ly. Sau đó, nàng đổ hết vào một bát lớn, rắc muối lên để làm cho củ cải ra bớt nước.
Xong đâu đấy, nàng vo gạo, chuẩn bị nấu cháo rau củ. Khương Ngưng chỉ lấy nửa bát gạo, đổ thêm nhiều nước để cháo loãng hơn, giữ tỷ lệ nước và gạo khoảng bốn phần nước một phần gạo.
Sau khi đã đổ gạo và nước vào nồi, nàng đặt một vỉ tre lên trên, rồi đặt một chiếc đĩa lên vỉ, để một đoạn lạp xưởng đã rửa sạch lên trên đĩa, đậy kín nắp nồi. Cứ thế, vừa nấu cháo, vừa chưng lạp xưởng một cách tiện lợi.
Lửa bốc lên, tỏa mùi thơm của cháo, Khương Ngưng cho thêm củi vào bếp, ngọn lửa đỏ rực liếm lên đáy nồi đen bóng, nước trong nồi “ùng ục” reo sôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chừng mười phút sau, nàng bưng bát củ cải đã muối lên. Lúc này, củ cải đã tiết ra nhiều nước, vị cay nồng cũng đã giảm bớt, trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Khương Ngưng lấy củ cải đã muối, rửa sạch lại nhiều lần bằng nước trong chậu, ép bớt nước, rồi thêm vào những lát ớt đỏ, gừng băm và tỏi thái lát. Nàng rưới vài muỗng nước tương và giấm, trộn đều, vậy là món củ cải chua cay giòn đã hoàn thành.
Lúc này, lạp xưởng trong nồi cũng đã chín, Khương Ngưng mở nắp nồi, hơi nóng phả vào mặt. Nàng nhúng tay vào nước lạnh, rồi nhanh chóng dùng tay lấy chiếc đĩa lạp xưởng nóng hổi ra, đặt trên bệ bếp. Sau đó, nàng gắp vỉ tre ra ngoài.
Trong lúc chờ lạp xưởng nguội bớt, Khương Ngưng lấy một nhúm rau ngó xuân, rửa sạch rồi thái nhỏ, cho vào nồi cháo đang sôi. Lá rau hòa cùng cháo đặc sệt, nàng rắc thêm chút muối rồi múc ra bát.
Vài phút sau, lạp xưởng bớt nóng, Khương Ngưng dùng dao cắt thành từng lát mỏng, bày vào bát.
Bữa sáng đã hoàn tất.
Liễu Minh An ngồi trước bàn, nhìn cháo trắng, rau củ và lạp xưởng trước mặt, không kìm được mà muốn ăn ngay.
Cháo rau nấu trên lửa lớn, tỏa hương thơm lừng, gạo đã nhuyễn mịn hòa quyện với từng mảnh lá rau ngó xuân xanh mướt. Hương vị thanh khiết của rau cùng vị thơm đậm đà của cháo khiến người ăn vừa cảm thấy ấm bụng, vừa đọng lại hương vị nơi đầu môi.
Củ cải chua cay đúng như tên gọi, vừa chua vừa cay, ăn vào thật kích thích vị giác, là món khai vị tuyệt hảo khi ăn cùng cháo rau.
Còn lạp xưởng mà Ách Nương tặng, Khương Ngưng nếm thử một miếng, cảm nhận được vị cay nồng của ớt và hoa tiêu, thịt heo được nhồi vào ruột non rồi hun khói, hương vị đậm đà, cay xè nhưng cũng rất thơm. Vì muối được cho hơi nhiều để bảo quản, nên ăn một mình có chút mặn, nhưng dùng kèm cháo lại vừa vặn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro