[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 42
2024-11-05 16:56:48
Nhưng công việc vẫn chưa xong, Khương Ngưng còn phải bóc lớp vỏ đầy gai của những hạt dẻ này. Nàng ngồi xổm xuống, dùng một nhánh cây giữ chặt quả hạt dẻ đầy gai, tay kia lấy một đoạn khác chọc vào chỗ nứt, dùng chút sức, hai hạt dẻ tròn mẩy liền rơi ra.
Khương Ngưng đem tất cả hạt dẻ vừa bóc cho vào không gian, đặt ở góc căn nhà tre. Khi bóc hết đống hạt dẻ, nàng nhìn xuyên qua những tán cây trên đỉnh đầu, thấy mặt trời đã lên đến đỉnh, giờ đã là giữa trưa.
“Thời gian trôi qua thật nhanh!” Khương Ngưng đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt, cảm thán một tiếng.
Ban đầu nàng lên núi vốn chỉ định tìm bắt thỏ, ai ngờ lại gặp cây hạt dẻ này, khiến nàng tiêu tốn nửa ngày. Hơn nữa, trên cây vẫn còn rất nhiều hạt dẻ chưa rụng, xem ra sau này còn phải quay lại vài lần nữa.
Khương Ngưng cầm mấy hạt dẻ sống, bóc ra ăn lót dạ, rồi chuẩn bị tiếp tục tìm dấu vết của thỏ rừng.
Vừa bước qua một sườn núi nhỏ, bỗng nhiên một bóng đen lướt qua trên đầu, kèm theo tiếng vỗ cánh phành phạch.
“Khanh khách!” Bóng đen bay vút qua với tốc độ cực nhanh, vừa bay vừa kêu, âm thanh không thanh thoát nhẹ nhàng như chim chóc.
“Cái gì vậy?” Khương Ngưng vội vàng chạy vài bước, đuổi theo cái bóng kia, lát sau liền thấy nó đáp xuống trên một ụ đất.
Toàn thân nó phủ lớp lông màu đồng sáng bóng, ánh xanh lấp lánh, đuôi dài màu xanh sẫm cong lên kiêu hãnh. Phần cổ xanh biếc nối liền với một vòng lông đen nhánh quanh cổ, đỉnh đầu đỏ rực như máu, mắt màu vàng kim lớn bằng hạt đậu xanh, mỏ đen nhánh và đôi chân chắc khỏe đầy uy lực.
Khương Ngưng lập tức nhận ra loài chim lớn lòe loẹt này.
Đây chính là một con gà rừng!
Khương Ngưng lặng lẽ núp sau một thân cây, ánh mắt nhìn con gà rừng đang bới đất tìm mồi, trong mắt nàng ánh lên vẻ phấn khích và quyết tâm.
Con gà này, nàng nhất định phải bắt!
Khương Ngưng thử bước nhẹ một bước về phía con gà rừng, nhưng ngay lập tức nó cảnh giác ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng kim tròn xoe nhìn chằm chằm vào nàng.
Quả là một con gà rừng tinh ranh!
Vừa nghĩ vậy, Khương Ngưng liền biến mất tại chỗ, vào không gian của mình.
Con gà rừng lại cúi đầu, dùng móng bới đất, miệng phát ra tiếng “khanh khách”, vẻ nhàn nhã vô cùng, hoàn toàn không hay biết hiểm nguy đang đến gần.
Khương Ngưng chậm rãi tiếp cận từ trong không gian, canh đúng lúc con gà rừng cúi đầu, nàng ra tay nhanh như gió, chộp lấy cổ nó, nhấc bổng lên. Đến khi đã tóm được, Khương Ngưng mới nhận ra có chút sơ suất, lẽ ra nàng nên chuẩn bị dây cỏ để trói trước.
Con gà rừng bất ngờ bị bắt, cổ họng phát ra tiếng “kéc kéc” phản kháng, cánh đập loạn xạ, đôi chân khỏe mạnh giãy giụa dữ dội, lực rất lớn, chỉ chốc lát sau đã khiến tay Khương Ngưng mỏi nhừ.
Không còn cách nào khác, Khương Ngưng đành đưa tay ra sau đầu, gỡ dây cột tóc mà Liễu Minh An đã buộc giúp nàng, cắn trong miệng. Tay kia thì nắm chặt chân con gà, xoay ngược nó lại, rồi dùng dây cột tóc buộc chặt hai chân của nó với nhau.
Xong xuôi, Khương Ngưng thở phào, yên tâm đem con gà đã bị trói kỹ vào trong không gian, thả vào một chiếc lồng sắt. Nàng thầm nghĩ lát nữa sẽ tìm thêm ít nấm để cùng hầm với gà.
Nấm thường mọc ở những gốc cây mục không thấy ánh sáng, hoặc nằm dưới lớp lá khô, chỉ nhô đầu lên khỏi mặt đất. Khương Ngưng liền hướng về những chỗ gốc cây khô, nơi có bóng râm mà đi tới, quả nhiên hái được không ít nấm và cả mộc nhĩ.
Đi được một đoạn, phía trước nàng gặp một thân cây có cành lá thưa thớt, nghiêng ngả như sắp chết. Khương Ngưng dừng lại, chăm chú nhìn vào cái hốc to đen ngòm trên thân cây. Đó là một cái hốc lớn cỡ quả bóng rổ, chiếm gần hết thân cây, bên trong tối om.
“Thỏ khôn có ba hang,” Khương Ngưng lẩm bẩm. Để kiểm chứng suy đoán của mình, nàng nhặt một hòn đất nhỏ từ dưới đất lên, ném vào trong hốc cây.
Khương Ngưng đem tất cả hạt dẻ vừa bóc cho vào không gian, đặt ở góc căn nhà tre. Khi bóc hết đống hạt dẻ, nàng nhìn xuyên qua những tán cây trên đỉnh đầu, thấy mặt trời đã lên đến đỉnh, giờ đã là giữa trưa.
“Thời gian trôi qua thật nhanh!” Khương Ngưng đứng dậy, vươn vai giãn gân cốt, cảm thán một tiếng.
Ban đầu nàng lên núi vốn chỉ định tìm bắt thỏ, ai ngờ lại gặp cây hạt dẻ này, khiến nàng tiêu tốn nửa ngày. Hơn nữa, trên cây vẫn còn rất nhiều hạt dẻ chưa rụng, xem ra sau này còn phải quay lại vài lần nữa.
Khương Ngưng cầm mấy hạt dẻ sống, bóc ra ăn lót dạ, rồi chuẩn bị tiếp tục tìm dấu vết của thỏ rừng.
Vừa bước qua một sườn núi nhỏ, bỗng nhiên một bóng đen lướt qua trên đầu, kèm theo tiếng vỗ cánh phành phạch.
“Khanh khách!” Bóng đen bay vút qua với tốc độ cực nhanh, vừa bay vừa kêu, âm thanh không thanh thoát nhẹ nhàng như chim chóc.
“Cái gì vậy?” Khương Ngưng vội vàng chạy vài bước, đuổi theo cái bóng kia, lát sau liền thấy nó đáp xuống trên một ụ đất.
Toàn thân nó phủ lớp lông màu đồng sáng bóng, ánh xanh lấp lánh, đuôi dài màu xanh sẫm cong lên kiêu hãnh. Phần cổ xanh biếc nối liền với một vòng lông đen nhánh quanh cổ, đỉnh đầu đỏ rực như máu, mắt màu vàng kim lớn bằng hạt đậu xanh, mỏ đen nhánh và đôi chân chắc khỏe đầy uy lực.
Khương Ngưng lập tức nhận ra loài chim lớn lòe loẹt này.
Đây chính là một con gà rừng!
Khương Ngưng lặng lẽ núp sau một thân cây, ánh mắt nhìn con gà rừng đang bới đất tìm mồi, trong mắt nàng ánh lên vẻ phấn khích và quyết tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con gà này, nàng nhất định phải bắt!
Khương Ngưng thử bước nhẹ một bước về phía con gà rừng, nhưng ngay lập tức nó cảnh giác ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng kim tròn xoe nhìn chằm chằm vào nàng.
Quả là một con gà rừng tinh ranh!
Vừa nghĩ vậy, Khương Ngưng liền biến mất tại chỗ, vào không gian của mình.
Con gà rừng lại cúi đầu, dùng móng bới đất, miệng phát ra tiếng “khanh khách”, vẻ nhàn nhã vô cùng, hoàn toàn không hay biết hiểm nguy đang đến gần.
Khương Ngưng chậm rãi tiếp cận từ trong không gian, canh đúng lúc con gà rừng cúi đầu, nàng ra tay nhanh như gió, chộp lấy cổ nó, nhấc bổng lên. Đến khi đã tóm được, Khương Ngưng mới nhận ra có chút sơ suất, lẽ ra nàng nên chuẩn bị dây cỏ để trói trước.
Con gà rừng bất ngờ bị bắt, cổ họng phát ra tiếng “kéc kéc” phản kháng, cánh đập loạn xạ, đôi chân khỏe mạnh giãy giụa dữ dội, lực rất lớn, chỉ chốc lát sau đã khiến tay Khương Ngưng mỏi nhừ.
Không còn cách nào khác, Khương Ngưng đành đưa tay ra sau đầu, gỡ dây cột tóc mà Liễu Minh An đã buộc giúp nàng, cắn trong miệng. Tay kia thì nắm chặt chân con gà, xoay ngược nó lại, rồi dùng dây cột tóc buộc chặt hai chân của nó với nhau.
Xong xuôi, Khương Ngưng thở phào, yên tâm đem con gà đã bị trói kỹ vào trong không gian, thả vào một chiếc lồng sắt. Nàng thầm nghĩ lát nữa sẽ tìm thêm ít nấm để cùng hầm với gà.
Nấm thường mọc ở những gốc cây mục không thấy ánh sáng, hoặc nằm dưới lớp lá khô, chỉ nhô đầu lên khỏi mặt đất. Khương Ngưng liền hướng về những chỗ gốc cây khô, nơi có bóng râm mà đi tới, quả nhiên hái được không ít nấm và cả mộc nhĩ.
Đi được một đoạn, phía trước nàng gặp một thân cây có cành lá thưa thớt, nghiêng ngả như sắp chết. Khương Ngưng dừng lại, chăm chú nhìn vào cái hốc to đen ngòm trên thân cây. Đó là một cái hốc lớn cỡ quả bóng rổ, chiếm gần hết thân cây, bên trong tối om.
“Thỏ khôn có ba hang,” Khương Ngưng lẩm bẩm. Để kiểm chứng suy đoán của mình, nàng nhặt một hòn đất nhỏ từ dưới đất lên, ném vào trong hốc cây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro