[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 45
2024-11-05 16:56:48
Liễu Minh An ngạc nhiên cũng vì lẽ này. Chàng không ngờ Hà Võ lại tìm đến mình, nhờ viết câu đối phúng điếu cho Hà Văn, kẻ cả đời gây nhiều điều ác.
Nhưng nghĩ lại, tìm chàng có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Chàng là người duy nhất trong làng biết chữ mà lại không ngại kẻ xấu như Hà Văn.
Hà Võ biết yêu cầu của mình có phần làm khó người khác, thấy Liễu Minh An im lặng, bèn mở lời: “Minh An huynh đệ, nếu ngươi thật sự không muốn, cứ coi như ta chưa nhờ. Ta hiểu ngươi muốn đỗ đạt, tránh lây dính đen đủi làm ảnh hưởng tiền đồ. Hôm nay coi như ta chưa đến…”
Nói rồi, Hà Võ toan thu lại tờ giấy.
Liễu Minh An liền đưa tay đón lấy, mỉm cười ôn hòa, nói: “Tiểu Võ ca sao lại nói vậy. Chỉ là mấy chữ thôi, ngươi cứ ở đây chờ ta một lát, ta viết xong sẽ đưa ngay.”
Hà Võ không ngờ Liễu Minh An lại dễ dàng đồng ý như vậy, đứng ngây người ra, chỉ biết gật đầu liên tục: “Được, được, ta sẽ chờ ở đây, ngươi cứ từ từ mà viết, không cần vội…”
Liễu Minh An cầm tờ giấy trắng bước vào phòng, nhưng vừa vào đến nơi, không thấy bóng dáng người mà lẽ ra nên có ở đó. Chàng khựng lại, lòng thoáng hoảng hốt. Đến khi nhìn thấy mảnh giấy Khương Ngưng để lại trên bàn, trái tim chàng như bị ai đó bóp nghẹt, hô hấp trở nên khó khăn.
Khương Ngưng đã vào núi.
Nàng, một mình, lên ngọn núi ấy.
Hình ảnh từ sâu thẳm trong ký ức trỗi dậy như cơn thủy triều cuốn đến, sắc mặt Liễu Minh An tái nhợt, tay siết chặt mảnh giấy nàng để lại, đứng không vững.
“Nương, cha sao còn chưa về?”
“Minh An ngoan, cha lên núi tìm món ngon cho con rồi. Đợi cha về, con sẽ có thịt ăn.”
“Họ… đều đã chết… tất cả đều đã chết… Một người cũng không còn sống sót, thi thể cũng chẳng tìm được…”
“Nương, con muốn cha, con không cần thịt, con muốn cha! Ô ô…”
Ký ức đau đớn ấy cuộn trào, khiến Liễu Minh An như bị nhấn chìm. Đôi môi chàng run rẩy, thầm thì gọi, không thành tiếng:
“Khương… Ngưng… đừng đi!”
Liễu Minh An vịn tay lên bàn, chậm rãi ngồi xuống, trong đầu rối bời như mớ tơ vò. Quá khứ đau buồn và hiện thực chồng chéo lên nhau, khiến chàng không biết phải làm thế nào mới ổn thỏa.
Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, Liễu Minh An mới cảm thấy đầu óc dần dần thanh tĩnh lại. Việc đã đến nước này, chàng chỉ còn cách đặt niềm tin vào Khương Ngưng. Nàng không phải người bình thường, chắc chắn có thể bình an trở về.
Chàng xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi liếc thấy tờ giấy trắng trên bàn, mới sực nhớ Hà Võ vẫn đang đứng ngoài chờ mình viết câu đối phúng điếu.
Liễu Minh An trải tờ giấy trắng ra bàn, cầm lấy cây bút lông to bản, chấm mực, nhưng tay cầm bút cứ chần chừ, không sao hạ nét được.
Chàng chưa từng viết câu đối phúng điếu, nhưng biết rằng nó là lời ai điếu dành cho người đã khuất, đồng thời cũng là lời chia sẻ, an ủi người sống, thể hiện lòng kính trọng và tưởng nhớ người mất.
Trong ký ức của Liễu Minh An, những câu đối phúng điếu thường thấy nhất là những dòng chữ như: “Hình bóng đã tan, ân đức vẫn còn”, hoặc “Danh thơm để lại, chính khí muôn đời; dung nhan như còn, khí phách bất tử”. Cũng có câu như “Danh thơm lưu quê hương, đức hạnh sáng đời sau”.
Nhưng liệu những lời ca ngợi phẩm đức ấy có thật sự phù hợp với hạng người như Hà Văn hay không?
Nhớ đến những việc Hà Văn đã làm khi còn sống, bảo chàng viết những lời ca ngợi ấy thật chẳng khác nào trái với lương tâm.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Liễu Minh An cũng hạ bút, viết một câu đối phúng điếu mà chàng cho là phù hợp nhất:
**“Này kiếp trần hóa nấm mồ, kiếp sau tu thân tu đức mới thành người.”**
**Hoành phi: “Thân tử, tội tiêu.”**
Khi Liễu Minh An đưa câu đối phúng điếu cho Hà Võ, thấy hắn cẩn thận lau tay vào vạt áo trước khi nhận, chàng không khỏi thở dài trong lòng.
Hà Võ là người duy nhất trong thôn từng có chút chữ nghĩa, nhưng vì cuộc sống biến động, hắn đành phải gác bút, cầm cuốc, gánh vác trách nhiệm gia đình. Cũng vì chút học thức ngày trước, Hà Võ luôn dành cho Liễu Minh An sự kính trọng, một sự kính trọng mà người khác trong thôn không có.
Nhưng nghĩ lại, tìm chàng có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Chàng là người duy nhất trong làng biết chữ mà lại không ngại kẻ xấu như Hà Văn.
Hà Võ biết yêu cầu của mình có phần làm khó người khác, thấy Liễu Minh An im lặng, bèn mở lời: “Minh An huynh đệ, nếu ngươi thật sự không muốn, cứ coi như ta chưa nhờ. Ta hiểu ngươi muốn đỗ đạt, tránh lây dính đen đủi làm ảnh hưởng tiền đồ. Hôm nay coi như ta chưa đến…”
Nói rồi, Hà Võ toan thu lại tờ giấy.
Liễu Minh An liền đưa tay đón lấy, mỉm cười ôn hòa, nói: “Tiểu Võ ca sao lại nói vậy. Chỉ là mấy chữ thôi, ngươi cứ ở đây chờ ta một lát, ta viết xong sẽ đưa ngay.”
Hà Võ không ngờ Liễu Minh An lại dễ dàng đồng ý như vậy, đứng ngây người ra, chỉ biết gật đầu liên tục: “Được, được, ta sẽ chờ ở đây, ngươi cứ từ từ mà viết, không cần vội…”
Liễu Minh An cầm tờ giấy trắng bước vào phòng, nhưng vừa vào đến nơi, không thấy bóng dáng người mà lẽ ra nên có ở đó. Chàng khựng lại, lòng thoáng hoảng hốt. Đến khi nhìn thấy mảnh giấy Khương Ngưng để lại trên bàn, trái tim chàng như bị ai đó bóp nghẹt, hô hấp trở nên khó khăn.
Khương Ngưng đã vào núi.
Nàng, một mình, lên ngọn núi ấy.
Hình ảnh từ sâu thẳm trong ký ức trỗi dậy như cơn thủy triều cuốn đến, sắc mặt Liễu Minh An tái nhợt, tay siết chặt mảnh giấy nàng để lại, đứng không vững.
“Nương, cha sao còn chưa về?”
“Minh An ngoan, cha lên núi tìm món ngon cho con rồi. Đợi cha về, con sẽ có thịt ăn.”
“Họ… đều đã chết… tất cả đều đã chết… Một người cũng không còn sống sót, thi thể cũng chẳng tìm được…”
“Nương, con muốn cha, con không cần thịt, con muốn cha! Ô ô…”
Ký ức đau đớn ấy cuộn trào, khiến Liễu Minh An như bị nhấn chìm. Đôi môi chàng run rẩy, thầm thì gọi, không thành tiếng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khương… Ngưng… đừng đi!”
Liễu Minh An vịn tay lên bàn, chậm rãi ngồi xuống, trong đầu rối bời như mớ tơ vò. Quá khứ đau buồn và hiện thực chồng chéo lên nhau, khiến chàng không biết phải làm thế nào mới ổn thỏa.
Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, Liễu Minh An mới cảm thấy đầu óc dần dần thanh tĩnh lại. Việc đã đến nước này, chàng chỉ còn cách đặt niềm tin vào Khương Ngưng. Nàng không phải người bình thường, chắc chắn có thể bình an trở về.
Chàng xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi liếc thấy tờ giấy trắng trên bàn, mới sực nhớ Hà Võ vẫn đang đứng ngoài chờ mình viết câu đối phúng điếu.
Liễu Minh An trải tờ giấy trắng ra bàn, cầm lấy cây bút lông to bản, chấm mực, nhưng tay cầm bút cứ chần chừ, không sao hạ nét được.
Chàng chưa từng viết câu đối phúng điếu, nhưng biết rằng nó là lời ai điếu dành cho người đã khuất, đồng thời cũng là lời chia sẻ, an ủi người sống, thể hiện lòng kính trọng và tưởng nhớ người mất.
Trong ký ức của Liễu Minh An, những câu đối phúng điếu thường thấy nhất là những dòng chữ như: “Hình bóng đã tan, ân đức vẫn còn”, hoặc “Danh thơm để lại, chính khí muôn đời; dung nhan như còn, khí phách bất tử”. Cũng có câu như “Danh thơm lưu quê hương, đức hạnh sáng đời sau”.
Nhưng liệu những lời ca ngợi phẩm đức ấy có thật sự phù hợp với hạng người như Hà Văn hay không?
Nhớ đến những việc Hà Văn đã làm khi còn sống, bảo chàng viết những lời ca ngợi ấy thật chẳng khác nào trái với lương tâm.
Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Liễu Minh An cũng hạ bút, viết một câu đối phúng điếu mà chàng cho là phù hợp nhất:
**“Này kiếp trần hóa nấm mồ, kiếp sau tu thân tu đức mới thành người.”**
**Hoành phi: “Thân tử, tội tiêu.”**
Khi Liễu Minh An đưa câu đối phúng điếu cho Hà Võ, thấy hắn cẩn thận lau tay vào vạt áo trước khi nhận, chàng không khỏi thở dài trong lòng.
Hà Võ là người duy nhất trong thôn từng có chút chữ nghĩa, nhưng vì cuộc sống biến động, hắn đành phải gác bút, cầm cuốc, gánh vác trách nhiệm gia đình. Cũng vì chút học thức ngày trước, Hà Võ luôn dành cho Liễu Minh An sự kính trọng, một sự kính trọng mà người khác trong thôn không có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro