[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực

Chương 46

2024-11-24 14:08:17

“Minh An huynh đệ, cảm tạ ngươi.” Hà Võ trân trọng gấp tờ câu đối, cẩn thận để vào ngực áo, chân thành nói lời cảm ơn.

Liễu Minh An xua tay cười đáp: “Tiểu Võ ca khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới.”

Hà Võ thực lòng cảm kích, nghiêm túc nói: “Minh An huynh đệ, hôm nay ta xin cáo từ. Về sau, nếu ngươi có việc gì cần giúp đỡ, cứ mở miệng, ta nhất định tới ngay!”

Liễu Minh An gật đầu, biết rằng lời Hà Võ nói là lời thật lòng.

Đợi Hà Võ đi khuất, Liễu Minh An quay trở lại phòng, nhìn căn phòng trống trải, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi trống vắng khó tả, như thể thiếu đi điều gì đó quan trọng.

Thói quen quả thật là một thứ đáng sợ. Rõ ràng hắn đã sống một mình bao năm như vậy, vậy mà chỉ trong vài ngày Khương Ngưng đến đây, hắn đã quen với việc trong phòng có thêm một người nữa.

Liễu Minh An lại cầm lấy tờ giấy Khương Ngưng để lại, chỉ chăm chú nhìn dòng chữ "Không cần lo lắng, ở nhà chờ ta trở lại". So với mấy chữ phía trên "Vào núi đi săn", nét bút ở câu này không được phóng khoáng như trước, có phần ngập ngừng, như thể người viết đã do dự. Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Khương Ngưng, rồi bật cười khẽ, lòng chợt nhẹ nhõm đi ít nhiều, cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực cũng tan biến bớt.

Liễu Minh An bắt đầu đọc sách như thường lệ, nhưng hôm nay lòng dạ chẳng yên, mắt cứ vô thức hướng ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nhìn về ngọn núi ở đằng xa, một chữ trong sách cũng không vào nổi đầu.

"Khương Ngưng đã về chưa?" Ý nghĩ ấy cứ xoay vần không biết bao nhiêu lần trong đầu hắn. Liễu Minh An thở dài, biết hôm nay không thể nào đọc sách được nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đứng dậy ra ngoài, hắn nhìn khói bếp từ các nhà trong thôn bốc lên, lúc ấy mới nhận ra đã giữa trưa. Quay người vào bếp, leng keng một hồi, hắn chuẩn bị xong một nồi cơm và hai món ăn. Sắp xếp chén đũa, từ canh ba trông đến giờ Thân, đồ ăn đã nguội lạnh, mà người vẫn chưa thấy trở về.

Khương Ngưng mãi đến quá giờ Thân mới về tới nhà. Nàng từ trên núi xuống, dọc đường làm ký hiệu, còn nhặt thêm ít nấm. Xuống núi rồi, nàng vào không gian riêng để chuẩn bị, sau đó lại hòa vào dòng người trong thôn mà đi về phía sân của Liễu Minh An.

Hai tay trống trơn đi về, rồi đột nhiên xuất hiện một con gà rừng, một con thỏ hoang, cùng một đống hạt dẻ và nấm, chỉ e sẽ khiến Liễu Minh An tưởng nàng là yêu quái. Trong không gian, Khương Ngưng nhìn đống thu hoạch của mình mà chau mày. Gà và thỏ thì dễ rồi, nhưng đống hạt dẻ và nấm này chẳng lẽ lại phải ôm tay về? Mà nàng cũng không ôm nổi tất cả.

Lúc này Khương Ngưng không khỏi hoài niệm thời đại có túi nilon.

Nghĩ ngợi một lát, nàng cởi áo khoác ngoài của mình, buộc chặt tay áo lại, rồi chất đống đồ lên, dùng áo khoác làm một chiếc bao lớn.

Liễu Minh An nghe thấy tiếng động bèn ra cửa sau, và cảnh tượng đập vào mắt hắn là thế này: Khương Ngưng tóc tai rối bời, chỉ mặc áo trong, tay phải xách một cái lồng sắt bên trong có con vật xù lông màu xám đang giãy giụa, tay trái cầm một con gà rừng đủ màu sắc đang kêu quang quác, khuỷu tay thì treo một bọc lớn.

Liễu Minh An nhìn kỹ, phát hiện sợi dây buộc chân gà chính là dây cột tóc của Khương Ngưng mà sáng nay hắn tự tay buộc cho nàng. Lại nhìn đến bọc lớn trên khuỷu tay, chẳng phải chính là áo khoác của Khương Ngưng hay sao?

Khương Ngưng vừa bước vào sân đã thấy Liễu Minh An chạy ra, trông như đã chờ nàng từ lâu. Nhìn thấy nàng tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, hắn thoáng sững người, rồi chậm rãi bước tới, miệng nói: “Khương Ngưng, để ta giúp ngươi cầm,” tay đưa về phía con gà rừng.

Khương Ngưng nhớ tới cú mổ đau điếng ban nãy của con gà, liền bước lui về sau nửa bước tránh tay hắn, rồi đưa chiếc lồng sắt chứa mấy con thỏ cho hắn: “Ba con thỏ này ngươi chăm sóc cho tốt, mấy ngày tới cứ nuôi béo lên, đợi phiên chợ sau thì mang đi bán.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực

Số ký tự: 0