[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 47
2024-11-24 14:08:17
Liễu Minh An đỡ lấy lồng sắt, cảm thấy nặng hơn hắn tưởng nhiều – hóa ra là ba con thỏ béo mẫm.
Khương Ngưng lại đưa cho hắn cái bọc vải: “Ở đây có ít hạt dẻ và nấm, ngươi đem vào bếp cất đi.”
Liễu Minh An gật đầu, theo lời nàng mà đặt lồng thỏ vào lối đi giữa bếp và phòng chứa đồ, đảm bảo chúng không thể chạy lung tung. Xong xuôi, hắn vào bếp tìm chậu gỗ rồi đổ đám hạt dẻ và nấm ra.
Nhìn đến chiếc áo khoác của Khương Ngưng còn vương vài vệt máu tươi, lòng hắn thoáng chùng xuống. Một lát sau, hắn cầm áo khoác ra bồn giặt để ngâm rửa.
Khi Liễu Minh An trở ra, Khương Ngưng đã cột con gà rừng vào chốt cửa. Nhìn con gà vẫn đang vỗ cánh phành phạch và kêu quang quác, Liễu Minh An nói với nàng: “Con gà này hoang dã khó thuần, tính rất nhanh nhạy, hiếm ai có thể bắt được.”
Khương Ngưng ngỡ rằng hắn muốn hỏi cách nàng bắt nó, liền đáp ngay: “Ngươi không cần bận tâm nhiều chuyện như vậy, cứ chuyên tâm mà đọc sách là được.”
Nói xong, Khương Ngưng bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào những bậc trưởng bối trong thành, một lòng mong con cái chăm chỉ học hành, thi đỗ bảng vàng, rạng danh gia tộc…
Nàng không ngờ, một sát thủ như nàng lại có cảm giác giống như làm mẹ thế này!
“Khương Ngưng,” Liễu Minh An không hỏi gì về việc nàng săn bắt, chỉ đưa mắt lo lắng nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi hỏi: “Ngươi bị thương ở đâu? Còn đau không?”
Ban đầu Khương Ngưng hơi bất ngờ khi hắn biết nàng bị thương, rồi chợt nhớ ra mấy vệt máu trên áo, liền hiểu ra.
“Ta hồi phục rất nhanh, ngươi quên rồi sao?” Khương Ngưng chỉ đáp ngắn gọn, nghe như đang an ủi.
“Lành nhanh chẳng lẽ sẽ không đau?” Liễu Minh An cau mày hỏi lại.
Đau thì đương nhiên là đau, nhưng Khương Ngưng từng chịu bao nhiêu vết thương còn nặng hơn nhiều, cú mổ của con gà này chẳng đáng kể gì, nàng hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Không muốn nói thêm về chuyện này, nàng cúi đầu đá nhẹ con gà rừng đang bị trói nhưng vẫn hoạt bát không yên, giọng điệu có chút ủ ê: “Ngươi đi nấu nồi nước nóng, ta vào thay bộ quần áo. Chờ lát nữa ngươi ăn thêm vài miếng thịt, xem như vì ta báo thù.”
Nói rồi, Khương Ngưng xoay người vào phòng. Con gà rừng quạt cánh mạnh, cổ họng phát ra tiếng “gừ gừ” trầm thấp, trợn mắt giận dữ nhìn theo bóng nàng rời đi.
Trên bàn vẫn còn nguyên mâm cơm chưa ai động tới, Khương Ngưng thoáng ngạc nhiên, không ngờ Liễu Minh An lại kiên nhẫn chờ nàng về cùng ăn, mà nhìn dáng vẻ của hắn cũng có vẻ đói bụng lắm rồi.
Tam thúc bà chỉ chuẩn bị hai bộ quần áo cho nàng, sau khi thay bộ sạch sẽ, Khương Ngưng nhìn chiếc áo cũ của mình, lòng không khỏi dấy lên một nỗi u sầu. Thời cổ đại này giặt giũ thế nào đây? Chắc là phải tự tay vò giặt, mà lại chẳng có bột giặt hay nước giặt gì cả.
Khương Ngưng vào phòng không lâu thì nghe tiếng Liễu Minh An từ bếp vọng tới: “Ngươi thay xong chưa? Thay xong để ta giúp ngươi chải đầu.”
Khương Ngưng khẽ “ừ” một tiếng. Liễu Minh An vén rèm bước vào, rồi từ chiếc rương lấy ra một sợi dây cột tóc.
“Khương Ngưng, ở trên núi ngươi có gặp nguy hiểm gì không?” Hắn vừa chải tóc cho nàng vừa hỏi.
Khương Ngưng đã đoán trước hắn sẽ lo lắng chuyện này, liền đáp: “Không, ta chỉ lên đến lưng chừng núi, không đi sâu vào. Lại nói, ngươi xem ta chẳng phải vẫn bình an sao?”
Liễu Minh An im lặng một lát, rồi khẽ nói: “Về sau ngươi đừng lên núi nữa. Ta kiếm tiền đủ cho hai chúng ta dùng rồi. Nơi hoang dã đó khó tránh khỏi mãnh thú, địa hình lại hiểm trở, không cần phải mạo hiểm.”
“Ờ, ta biết rồi,” Khương Ngưng đáp qua loa.
Liễu Minh An nghe ra sự hời hợt trong giọng nàng, liền kiên nhẫn khuyên nhủ: “Khương Ngưng, ta nói thật đấy. Ngươi là một nữ tử, lần này may mắn không gặp nguy hiểm, nhưng ai dám chắc mỗi lần đều sẽ bình yên vô sự? Khu rừng ấy chẳng mấy ai lui tới, nếu lỡ có chuyện, lúc đó kêu trời không thấu, kêu đất chẳng nghe, biết làm sao đây?”
Khương Ngưng lại đưa cho hắn cái bọc vải: “Ở đây có ít hạt dẻ và nấm, ngươi đem vào bếp cất đi.”
Liễu Minh An gật đầu, theo lời nàng mà đặt lồng thỏ vào lối đi giữa bếp và phòng chứa đồ, đảm bảo chúng không thể chạy lung tung. Xong xuôi, hắn vào bếp tìm chậu gỗ rồi đổ đám hạt dẻ và nấm ra.
Nhìn đến chiếc áo khoác của Khương Ngưng còn vương vài vệt máu tươi, lòng hắn thoáng chùng xuống. Một lát sau, hắn cầm áo khoác ra bồn giặt để ngâm rửa.
Khi Liễu Minh An trở ra, Khương Ngưng đã cột con gà rừng vào chốt cửa. Nhìn con gà vẫn đang vỗ cánh phành phạch và kêu quang quác, Liễu Minh An nói với nàng: “Con gà này hoang dã khó thuần, tính rất nhanh nhạy, hiếm ai có thể bắt được.”
Khương Ngưng ngỡ rằng hắn muốn hỏi cách nàng bắt nó, liền đáp ngay: “Ngươi không cần bận tâm nhiều chuyện như vậy, cứ chuyên tâm mà đọc sách là được.”
Nói xong, Khương Ngưng bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào những bậc trưởng bối trong thành, một lòng mong con cái chăm chỉ học hành, thi đỗ bảng vàng, rạng danh gia tộc…
Nàng không ngờ, một sát thủ như nàng lại có cảm giác giống như làm mẹ thế này!
“Khương Ngưng,” Liễu Minh An không hỏi gì về việc nàng săn bắt, chỉ đưa mắt lo lắng nhìn nàng từ đầu đến chân, rồi hỏi: “Ngươi bị thương ở đâu? Còn đau không?”
Ban đầu Khương Ngưng hơi bất ngờ khi hắn biết nàng bị thương, rồi chợt nhớ ra mấy vệt máu trên áo, liền hiểu ra.
“Ta hồi phục rất nhanh, ngươi quên rồi sao?” Khương Ngưng chỉ đáp ngắn gọn, nghe như đang an ủi.
“Lành nhanh chẳng lẽ sẽ không đau?” Liễu Minh An cau mày hỏi lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đau thì đương nhiên là đau, nhưng Khương Ngưng từng chịu bao nhiêu vết thương còn nặng hơn nhiều, cú mổ của con gà này chẳng đáng kể gì, nàng hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Không muốn nói thêm về chuyện này, nàng cúi đầu đá nhẹ con gà rừng đang bị trói nhưng vẫn hoạt bát không yên, giọng điệu có chút ủ ê: “Ngươi đi nấu nồi nước nóng, ta vào thay bộ quần áo. Chờ lát nữa ngươi ăn thêm vài miếng thịt, xem như vì ta báo thù.”
Nói rồi, Khương Ngưng xoay người vào phòng. Con gà rừng quạt cánh mạnh, cổ họng phát ra tiếng “gừ gừ” trầm thấp, trợn mắt giận dữ nhìn theo bóng nàng rời đi.
Trên bàn vẫn còn nguyên mâm cơm chưa ai động tới, Khương Ngưng thoáng ngạc nhiên, không ngờ Liễu Minh An lại kiên nhẫn chờ nàng về cùng ăn, mà nhìn dáng vẻ của hắn cũng có vẻ đói bụng lắm rồi.
Tam thúc bà chỉ chuẩn bị hai bộ quần áo cho nàng, sau khi thay bộ sạch sẽ, Khương Ngưng nhìn chiếc áo cũ của mình, lòng không khỏi dấy lên một nỗi u sầu. Thời cổ đại này giặt giũ thế nào đây? Chắc là phải tự tay vò giặt, mà lại chẳng có bột giặt hay nước giặt gì cả.
Khương Ngưng vào phòng không lâu thì nghe tiếng Liễu Minh An từ bếp vọng tới: “Ngươi thay xong chưa? Thay xong để ta giúp ngươi chải đầu.”
Khương Ngưng khẽ “ừ” một tiếng. Liễu Minh An vén rèm bước vào, rồi từ chiếc rương lấy ra một sợi dây cột tóc.
“Khương Ngưng, ở trên núi ngươi có gặp nguy hiểm gì không?” Hắn vừa chải tóc cho nàng vừa hỏi.
Khương Ngưng đã đoán trước hắn sẽ lo lắng chuyện này, liền đáp: “Không, ta chỉ lên đến lưng chừng núi, không đi sâu vào. Lại nói, ngươi xem ta chẳng phải vẫn bình an sao?”
Liễu Minh An im lặng một lát, rồi khẽ nói: “Về sau ngươi đừng lên núi nữa. Ta kiếm tiền đủ cho hai chúng ta dùng rồi. Nơi hoang dã đó khó tránh khỏi mãnh thú, địa hình lại hiểm trở, không cần phải mạo hiểm.”
“Ờ, ta biết rồi,” Khương Ngưng đáp qua loa.
Liễu Minh An nghe ra sự hời hợt trong giọng nàng, liền kiên nhẫn khuyên nhủ: “Khương Ngưng, ta nói thật đấy. Ngươi là một nữ tử, lần này may mắn không gặp nguy hiểm, nhưng ai dám chắc mỗi lần đều sẽ bình yên vô sự? Khu rừng ấy chẳng mấy ai lui tới, nếu lỡ có chuyện, lúc đó kêu trời không thấu, kêu đất chẳng nghe, biết làm sao đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro