[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 50
2024-11-05 16:56:48
Mấy người xung quanh cũng nhìn vào chậu, thấy đúng là đồ của nữ tử, Lý nhị thẩm liền “xì” một tiếng, ánh mắt khinh khỉnh.
Tam thúc bà thấy Liễu Minh An bị Lý Hương Vân chèn ép, liền lên tiếng bênh vực: “Hương Vân này, Minh An người ta là có lòng tốt, ngươi bớt lời đi.”
Hà Y Y cũng chẳng ngại mà quay sang nói với mẹ mình: “Đúng đó, Minh An ca là người thiện tâm.”
“Ai chẳng biết Liễu Minh An của thôn ta là người tốt?” Lý Hương Vân thấy Liễu Minh An không đáp trả, càng được thể lấn tới, giọng càng lúc càng sắc bén: “Minh An à, nói thật nhé, cái cô nương đó có phải ngươi còn phải hầu hạ tới mức lau chùi cả chỗ kia cho nàng không? Ha ha ha…”
Lý nhị thẩm nghe thấy câu ấy thì bật cười ha hả, tiếng cười càng lúc càng lớn, đến nỗi cười đến cong cả người.
Lời này quả thực quá đáng, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng sai lệch, khiến tam thúc bà, Hà Y Y cùng mẹ nàng đều ái ngại không biết nói gì, chỉ lén nhìn sắc mặt Liễu Minh An.
Liễu Minh An buông tay khỏi đống quần áo, đứng thẳng người, nụ cười thường trực trên mặt bỗng chốc biến mất, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Hương Vân, ánh mắt sắc bén khiến nàng không khỏi rùng mình.
Chỉ nghe hắn nhàn nhạt cất giọng: “Hương Vân tẩu tử, ta cũng lâu rồi không gặp Hổ ca. Đầu lưỡi của ngươi dài như vậy, sao không thử bắt chước Bạch Vô Thường, dùng đầu lưỡi ấy câu hồn trượng phu ngươi từ Hồng Hạnh lâu về đi?”
Tiếng cười của mẹ chồng nàng dâu nhà họ Lý lập tức im bặt, ba người còn lại cũng ngây người ra, không tin nổi vào tai mình.
Liễu Minh An xưa nay vốn tính tình ôn hòa, ít khi tranh cãi với ai, ngay cả khi có mâu thuẫn cũng chỉ giảng lý lẽ một cách nhã nhặn. Sao hôm nay vừa mở miệng đã mắng người thẳng thừng, lại còn cay nghiệt đến thế?
Lời của Liễu Minh An chẳng những chọc vào điểm yếu của Lý Hương Vân, mà còn mỉa mai nàng là kẻ nhiều chuyện. Sắc mặt Lý Hương Vân lập tức thay đổi, mắt trợn trừng, hai tay chống nạnh, giận dữ quát lên: “Liễu Minh An, ngươi có ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Liễu Minh An nhìn bộ dạng đanh đá, sẵn sàng chửi đổng của nàng, sắc mặt vẫn điềm nhiên, từ tốn đáp: “Lưỡi dài mà nhai nhiều lời cay độc, không tích khẩu đức, e rằng sẽ tổn hại âm đức. Hương Vân tẩu tử, dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho con cái sau này…”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại như thể vừa nhớ ra điều gì, rồi làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ai chà, ta quên mất, Hương Vân tẩu gả về đây đã 6 năm rồi mà vẫn chưa có con nhỉ.”
Tam thúc bà, Hà Y Y cùng mẹ nàng đều sững sờ trước lời nói sắc bén của Liễu Minh An, không ai ngờ người vốn trầm tĩnh, hiền lành như hắn lại có thể phản đòn quyết liệt đến vậy.
Chuyện Lý Hương Vân không có con là nỗi đau lớn nhất của nàng. Chồng nàng, Hà Chấn Hổ, làm tay đấm ở sòng bạc trên trấn, kiếm được chút tiền thì hơn nửa đều tiêu ở Hồng Hạnh lâu, đeo bám theo những kỹ nữ, tặng vòng tay, trâm cài, quần áo, điểm tâm cho họ. Trong khi đó, Lý Hương Vân là vợ lại chẳng mấy khi thấy mặt chồng, suốt ngày phải sống cảnh chồng bỏ mặc.
Ngày trước, khi vừa gả về, hai vợ chồng từng có hơn một năm hạnh phúc, ân ái. Nhưng qua năm thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba, bụng Lý Hương Vân vẫn không có chút động tĩnh, hai người bắt đầu cãi vã. Người ta thường nghe Hà Chấn Hổ mắng nàng là “gà mái không đẻ trứng,” “heo mẹ không sinh con,” rồi than thở với người khác rằng “Nhà họ Hà sắp tuyệt hậu đến nơi rồi.” Từ đó, Hà Chấn Hổ bắt đầu tìm đến Hồng Hạnh lâu, mặc cho Lý Hương Vân khóc lóc, van xin cũng không có tác dụng, cuối cùng hắn dứt khoát chẳng thèm về nhà nữa.
Vì vậy, tam thúc bà và những người khác vốn nghĩ rằng, Liễu Minh An đối mặt với Lý Hương Vân chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì "thư sinh không đấu nổi đàn bà đanh đá." Ai ngờ người đọc sách như hắn chỉ cần vài câu đã chọc đúng chỗ đau của nàng, khiến đôi mắt Lý Hương Vân đỏ rực lên vì tức giận.
Tam thúc bà thấy Liễu Minh An bị Lý Hương Vân chèn ép, liền lên tiếng bênh vực: “Hương Vân này, Minh An người ta là có lòng tốt, ngươi bớt lời đi.”
Hà Y Y cũng chẳng ngại mà quay sang nói với mẹ mình: “Đúng đó, Minh An ca là người thiện tâm.”
“Ai chẳng biết Liễu Minh An của thôn ta là người tốt?” Lý Hương Vân thấy Liễu Minh An không đáp trả, càng được thể lấn tới, giọng càng lúc càng sắc bén: “Minh An à, nói thật nhé, cái cô nương đó có phải ngươi còn phải hầu hạ tới mức lau chùi cả chỗ kia cho nàng không? Ha ha ha…”
Lý nhị thẩm nghe thấy câu ấy thì bật cười ha hả, tiếng cười càng lúc càng lớn, đến nỗi cười đến cong cả người.
Lời này quả thực quá đáng, nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng sai lệch, khiến tam thúc bà, Hà Y Y cùng mẹ nàng đều ái ngại không biết nói gì, chỉ lén nhìn sắc mặt Liễu Minh An.
Liễu Minh An buông tay khỏi đống quần áo, đứng thẳng người, nụ cười thường trực trên mặt bỗng chốc biến mất, đôi mắt đen thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Hương Vân, ánh mắt sắc bén khiến nàng không khỏi rùng mình.
Chỉ nghe hắn nhàn nhạt cất giọng: “Hương Vân tẩu tử, ta cũng lâu rồi không gặp Hổ ca. Đầu lưỡi của ngươi dài như vậy, sao không thử bắt chước Bạch Vô Thường, dùng đầu lưỡi ấy câu hồn trượng phu ngươi từ Hồng Hạnh lâu về đi?”
Tiếng cười của mẹ chồng nàng dâu nhà họ Lý lập tức im bặt, ba người còn lại cũng ngây người ra, không tin nổi vào tai mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Minh An xưa nay vốn tính tình ôn hòa, ít khi tranh cãi với ai, ngay cả khi có mâu thuẫn cũng chỉ giảng lý lẽ một cách nhã nhặn. Sao hôm nay vừa mở miệng đã mắng người thẳng thừng, lại còn cay nghiệt đến thế?
Lời của Liễu Minh An chẳng những chọc vào điểm yếu của Lý Hương Vân, mà còn mỉa mai nàng là kẻ nhiều chuyện. Sắc mặt Lý Hương Vân lập tức thay đổi, mắt trợn trừng, hai tay chống nạnh, giận dữ quát lên: “Liễu Minh An, ngươi có ý gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Liễu Minh An nhìn bộ dạng đanh đá, sẵn sàng chửi đổng của nàng, sắc mặt vẫn điềm nhiên, từ tốn đáp: “Lưỡi dài mà nhai nhiều lời cay độc, không tích khẩu đức, e rằng sẽ tổn hại âm đức. Hương Vân tẩu tử, dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho con cái sau này…”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại như thể vừa nhớ ra điều gì, rồi làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ai chà, ta quên mất, Hương Vân tẩu gả về đây đã 6 năm rồi mà vẫn chưa có con nhỉ.”
Tam thúc bà, Hà Y Y cùng mẹ nàng đều sững sờ trước lời nói sắc bén của Liễu Minh An, không ai ngờ người vốn trầm tĩnh, hiền lành như hắn lại có thể phản đòn quyết liệt đến vậy.
Chuyện Lý Hương Vân không có con là nỗi đau lớn nhất của nàng. Chồng nàng, Hà Chấn Hổ, làm tay đấm ở sòng bạc trên trấn, kiếm được chút tiền thì hơn nửa đều tiêu ở Hồng Hạnh lâu, đeo bám theo những kỹ nữ, tặng vòng tay, trâm cài, quần áo, điểm tâm cho họ. Trong khi đó, Lý Hương Vân là vợ lại chẳng mấy khi thấy mặt chồng, suốt ngày phải sống cảnh chồng bỏ mặc.
Ngày trước, khi vừa gả về, hai vợ chồng từng có hơn một năm hạnh phúc, ân ái. Nhưng qua năm thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba, bụng Lý Hương Vân vẫn không có chút động tĩnh, hai người bắt đầu cãi vã. Người ta thường nghe Hà Chấn Hổ mắng nàng là “gà mái không đẻ trứng,” “heo mẹ không sinh con,” rồi than thở với người khác rằng “Nhà họ Hà sắp tuyệt hậu đến nơi rồi.” Từ đó, Hà Chấn Hổ bắt đầu tìm đến Hồng Hạnh lâu, mặc cho Lý Hương Vân khóc lóc, van xin cũng không có tác dụng, cuối cùng hắn dứt khoát chẳng thèm về nhà nữa.
Vì vậy, tam thúc bà và những người khác vốn nghĩ rằng, Liễu Minh An đối mặt với Lý Hương Vân chắc chắn sẽ phải chịu thiệt, vì "thư sinh không đấu nổi đàn bà đanh đá." Ai ngờ người đọc sách như hắn chỉ cần vài câu đã chọc đúng chỗ đau của nàng, khiến đôi mắt Lý Hương Vân đỏ rực lên vì tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro