[Cổ Đại] Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực
Chương 49
2024-11-05 16:56:48
Từ xưa đến nay, đàn ông thường lo chuyện đồng áng, gánh nước, đốn củi – những việc nặng nhọc. Còn giặt quần áo, nấu cơm là việc của phụ nữ. Bởi thế, khi Liễu Minh An tới bên dòng suối, đám người giặt giũ bên đó không ai khác ngoài các cô nương, thiếu phụ. Nơi tụ tập của các phụ nữ, câu chuyện thường chẳng bao giờ dứt, và đôi khi chẳng thiếu những lời thị phi. Liễu Minh An định tìm một góc xa yên tĩnh, nhưng lại bị Lý nhị thẩm tinh mắt phát hiện.
“Nha! Minh An tới kìa!”
Tiếng gọi sắc sảo vang lên, lập tức thu hút ánh nhìn của mấy người xung quanh.
Liễu Minh An đành tiến lại gần, chắp tay chào từng người: “Tam thúc bà, Lâm nhị thẩm, Lý nhị thẩm, Hương Vân tẩu tử, Y Y, Đĩnh Xảo, mọi người đều ở đây cả.”
“Minh An ca, tới đây, rộng rãi thoải mái!” Hà Y Y vui mừng thấy hắn, vội đứng dậy nhường chỗ, lùi về phía mẹ nàng.
Lý nhị thẩm và con dâu bà là Lý Hương Vân nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng cười khẩy.
Lâm nhị thẩm thấy con gái mình không chút e thẹn, mặt liền sa sầm, kéo Hà Y Y qua một bên, thấp giọng quở trách: “Tự quản lấy thân! Luân tới lượt ngươi nhọc lòng sao?”
Tuy nói nhỏ, nhưng Liễu Minh An nghe rõ từng chữ. Hắn vẫn bình tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Y Y muội tử, nhưng ta thấy chỗ của tam thúc bà đây cũng được rồi.”
Tam thúc bà cười đáp: “Lão bà tử ta tới sớm nhất, đương nhiên chọn được chỗ tốt nhất.”
Liễu Minh An mỉm cười, đặt chậu lên tảng đá, xắn tay áo chuẩn bị giặt nhanh cho xong để về.
Lý nhị thẩm cùng con dâu vốn đã định về, nhưng thấy Liễu Minh An tới, Lý Hương Vân lại thong thả giũ quần áo, vừa làm vừa cất giọng mỉa mai: “Minh An à, ngươi mua về cô nương ấy giờ thế nào rồi?”
Mọi người quanh đó ai nấy đều ngầm lắng tai nghe. Liễu Minh An vốn khác với mọi người trong thôn – không cha không mẹ, cũng chẳng vướng bận gì. Ngày thường hắn ít ra ngoài, nên chuyện về hắn hiếm khi lọt ra ngoài.
“Cũng ổn,” Liễu Minh An đáp gọn, mắt không rời chậu quần áo.
“Cô ta có tay có chân không? Hay là bắt ngươi phải hầu hạ? Nào là dọn cơm, rót nước, đỡ đi nhà xí, lau người, có phải tất cả đều đến tay ngươi làm? Ta nói ngươi đấy, nhìn thì thư sinh nho nhã, sao lại hồ đồ thế? Tốn ba lượng bạc rước về một ‘tổ tông’, để làm gì? Minh An, có phải ngươi đọc sách đến lú lẫn rồi không?”
Lý Hương Vân tuôn một tràng như pháo nổ, ồn ào đến mức khiến Liễu Minh An nhức cả đầu, chân mày nhíu chặt lại.
Hà Hoa thôn này ai cũng biết Lý nhị thẩm là người đàn bà đanh đá, mắng nhiếc khắp xóm, tiếng vang xa đến hai dặm. Sau này bà lại sống cảnh góa phụ, nên dân trong thôn phần thì kiêng dè, phần lại vừa thương hại cho hoàn cảnh của bà.
Lý nhị thẩm từ khi sinh được con trai Hà Chấn Hổ, liền sắp xếp cho cháu gái họ ngoại của mình, Lý Hương Vân, làm vợ cho hắn. Người trong thôn đều bảo mẹ chồng nàng dâu nhà này không hổ cùng họ Lý, tính cách cũng chẳng khác nhau là mấy – vừa đanh đá vừa khắc nghiệt.
Thực ra, Lý Hương Vân và Liễu Minh An vốn không thù không oán, nhưng nàng lại chẳng ưa gì cái dáng vẻ thư sinh của hắn. Trong thôn toàn là hạng chân lấm tay bùn, duy chỉ có Liễu Minh An là không xuống ruộng, cũng chẳng vội cưới vợ, ngày ngày đọc sách, chẳng giống ai. Cái gì mà trông thanh tao, nho nhã? Hắn bày ra vẻ đạo mạo ấy để làm gì chứ?
Lại thêm một điều chướng mắt nữa: không ít người trong thôn ngấm ngầm thích hắn, ngay trước mắt đây đã có hai người – Hà Y Y và tam thúc bà.
Lý Hương Vân liếc mắt nhìn qua chậu giặt của Liễu Minh An, thấy bên trong là mấy món đồ của nữ nhân, liền cao giọng chua ngoa: “Nha nha nha, ta cứ tưởng ngươi đến giặt đồ cho mình, không ngờ lại là giặt cho cái cô nương kia! Chậc chậc chậc, ngươi coi bộ dáng ngươi kìa, còn nói là người đọc sách nữa…”
“Nha! Minh An tới kìa!”
Tiếng gọi sắc sảo vang lên, lập tức thu hút ánh nhìn của mấy người xung quanh.
Liễu Minh An đành tiến lại gần, chắp tay chào từng người: “Tam thúc bà, Lâm nhị thẩm, Lý nhị thẩm, Hương Vân tẩu tử, Y Y, Đĩnh Xảo, mọi người đều ở đây cả.”
“Minh An ca, tới đây, rộng rãi thoải mái!” Hà Y Y vui mừng thấy hắn, vội đứng dậy nhường chỗ, lùi về phía mẹ nàng.
Lý nhị thẩm và con dâu bà là Lý Hương Vân nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng cười khẩy.
Lâm nhị thẩm thấy con gái mình không chút e thẹn, mặt liền sa sầm, kéo Hà Y Y qua một bên, thấp giọng quở trách: “Tự quản lấy thân! Luân tới lượt ngươi nhọc lòng sao?”
Tuy nói nhỏ, nhưng Liễu Minh An nghe rõ từng chữ. Hắn vẫn bình tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn Y Y muội tử, nhưng ta thấy chỗ của tam thúc bà đây cũng được rồi.”
Tam thúc bà cười đáp: “Lão bà tử ta tới sớm nhất, đương nhiên chọn được chỗ tốt nhất.”
Liễu Minh An mỉm cười, đặt chậu lên tảng đá, xắn tay áo chuẩn bị giặt nhanh cho xong để về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý nhị thẩm cùng con dâu vốn đã định về, nhưng thấy Liễu Minh An tới, Lý Hương Vân lại thong thả giũ quần áo, vừa làm vừa cất giọng mỉa mai: “Minh An à, ngươi mua về cô nương ấy giờ thế nào rồi?”
Mọi người quanh đó ai nấy đều ngầm lắng tai nghe. Liễu Minh An vốn khác với mọi người trong thôn – không cha không mẹ, cũng chẳng vướng bận gì. Ngày thường hắn ít ra ngoài, nên chuyện về hắn hiếm khi lọt ra ngoài.
“Cũng ổn,” Liễu Minh An đáp gọn, mắt không rời chậu quần áo.
“Cô ta có tay có chân không? Hay là bắt ngươi phải hầu hạ? Nào là dọn cơm, rót nước, đỡ đi nhà xí, lau người, có phải tất cả đều đến tay ngươi làm? Ta nói ngươi đấy, nhìn thì thư sinh nho nhã, sao lại hồ đồ thế? Tốn ba lượng bạc rước về một ‘tổ tông’, để làm gì? Minh An, có phải ngươi đọc sách đến lú lẫn rồi không?”
Lý Hương Vân tuôn một tràng như pháo nổ, ồn ào đến mức khiến Liễu Minh An nhức cả đầu, chân mày nhíu chặt lại.
Hà Hoa thôn này ai cũng biết Lý nhị thẩm là người đàn bà đanh đá, mắng nhiếc khắp xóm, tiếng vang xa đến hai dặm. Sau này bà lại sống cảnh góa phụ, nên dân trong thôn phần thì kiêng dè, phần lại vừa thương hại cho hoàn cảnh của bà.
Lý nhị thẩm từ khi sinh được con trai Hà Chấn Hổ, liền sắp xếp cho cháu gái họ ngoại của mình, Lý Hương Vân, làm vợ cho hắn. Người trong thôn đều bảo mẹ chồng nàng dâu nhà này không hổ cùng họ Lý, tính cách cũng chẳng khác nhau là mấy – vừa đanh đá vừa khắc nghiệt.
Thực ra, Lý Hương Vân và Liễu Minh An vốn không thù không oán, nhưng nàng lại chẳng ưa gì cái dáng vẻ thư sinh của hắn. Trong thôn toàn là hạng chân lấm tay bùn, duy chỉ có Liễu Minh An là không xuống ruộng, cũng chẳng vội cưới vợ, ngày ngày đọc sách, chẳng giống ai. Cái gì mà trông thanh tao, nho nhã? Hắn bày ra vẻ đạo mạo ấy để làm gì chứ?
Lại thêm một điều chướng mắt nữa: không ít người trong thôn ngấm ngầm thích hắn, ngay trước mắt đây đã có hai người – Hà Y Y và tam thúc bà.
Lý Hương Vân liếc mắt nhìn qua chậu giặt của Liễu Minh An, thấy bên trong là mấy món đồ của nữ nhân, liền cao giọng chua ngoa: “Nha nha nha, ta cứ tưởng ngươi đến giặt đồ cho mình, không ngờ lại là giặt cho cái cô nương kia! Chậc chậc chậc, ngươi coi bộ dáng ngươi kìa, còn nói là người đọc sách nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro