[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 21
2024-12-19 00:22:41
Cố Ninh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, trong lòng tràn đầy oán hận. Nàng thực sự muốn hỏi một câu: chẳng lẽ giống như Cố Ninh Thư, lén lút trao thân rồi mang thai, mới là điều một tiểu thư khuê các nên làm sao? Chỉ vì mang thai mà được gả vào Tần Vương phủ, trở thành Thế tử phi? Trên đời này làm gì có ai may mắn như nàng ta chứ!
Nghĩ đến ngày dâng hương ở chùa Triều Thánh, rõ ràng Cố Ninh Thư cáo bệnh đòi về trước, nói là không khỏe, chẳng qua cũng chỉ vì sợ người khác phát hiện chuyện xấu hổ. Mẫu thân của nàng ta quả thực quá giỏi che giấu, rõ ràng là mang thai nghiệt chủng, vậy mà chỉ trong chốc lát đã biến thành hài tử của Thế tử. Con của ai thì đến giờ còn chưa rõ nữa! Thế mà lại có được tiện nghi như vậy.
Rõ ràng hôm đó nàng cũng ở đó, nhưng người được ở bên Thế tử lại là Cố Ninh Thư. Rõ ràng là nàng ta tự nguyện hạ mình, làm ra chuyện đáng xấu hổ. Còn nàng thì sao? Nàng chẳng qua chỉ là vô tình đứng đợi ở giao lộ, gặp Thế tử một lần liền bị đồn thổi là có ý đồ xấu xa…
“Nguyệt Nhi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Cố Tiêu phất tay, bảo Cố Ninh Nguyệt tiến vào.
Ngụy Tuân Phân trừng mắt, lớn tiếng quát: “Hai vị tỷ phu còn ở đây, dù là tình cờ đi ngang cũng nên tránh mặt. Đây là Cố phủ, còn đỡ bẽ mặt. Nếu là nơi khác, chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo Cố gia không biết dạy con sao? Còn không mau đi vào!”
Cố Ninh Nguyệt hít sâu một hơi, quỳ thẳng xuống, lớn giọng đáp trả: “Cố gia gia giáo nghiêm cẩn có thừa, nhưng vẫn có người như Cố Ninh Thư chưa chồng đã mang thai. Con chỉ cùng phụ thân và huynh trưởng đi qua đây mà thôi, vậy mà mẫu thân lại nói con không biết xấu hổ, làm nhục gia phong. Mẫu thân không ưa con vì con là con vợ lẽ thì cứ nói thẳng, cần gì phải hùng hổ như vậy!”
Trình Triệu Phong vội lùi một bước, cố nhịn không bịt tai mình lại, chẳng dám ngẩng đầu nhìn Tần Ngự.
Tần Ngự bất giác nhớ đến vết sẹo trên trán Cố Ninh Thư. Liệu có phải nàng ta đã bị những người này ép đến mức như vậy không? “Bổn Thế tử và Thế tử phi đã thành thân được ba ngày. Hiện giờ nàng ấy mang thai hài tử của bổn Thế tử cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên. Tam tiểu thư nói năng nên cẩn trọng. Cũng xin nhạc mẫu yên tâm, ta và tỷ phu chỉ đi ở phía sau, hoàn toàn không hề nói nửa lời với tam tiểu thư.”
Trình Triệu Phong lập tức phụ họa: “Thế tử nói rất đúng. Nam nữ có khác, chúng ta tất nhiên phải tránh đi.”
Cố Tiêu liếc nhìn Ngụy Tuân Phân, thấy bà ta không định lên tiếng, chỉ còn cách cắn răng nói: “Tam tiểu thư hôm nay đầu óc hồ đồ, ăn nói linh tinh. Mau đưa tam tiểu thư về Vọng Nguyệt Hiên. Trong vòng một tháng, không được phép bước chân ra ngoài, phải ở đó học lại quy củ cho đàng hoàng.”
Ngụy Tuân Phân cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Chờ mọi người vào đại sảnh, hai bà tử mới tiến lên, cung kính nói: “Tam tiểu thư, mời đi.”
Cố Ninh Nguyệt đứng phắt dậy, lạnh lùng liếc hai bà lão một cái, gằn giọng: “Không cần các ngươi đưa, ta tự trở về.”
Lúc này, ở cổng Vọng Nguyệt Hiên, Lâm Ngâm Phong đã đứng chờ sẵn. Bà ta là di nương, bình thường ngay cả cơ hội hầu hạ ở tiền viện cũng không có. Nhưng lần này Nguyệt Nhi đã “đập nồi dìm thuyền”, làm lớn chuyện. Tướng gia yêu thương Nguyệt Nhi, chắc chắn sẽ không nặng tay phạt nàng. Từ xa, Lâm Ngâm Phong thấy Cố Ninh Nguyệt đi tới, trong lòng không giấu nổi niềm vui, liền gọi: “Nguyệt Nhi!”
Cố Ninh Nguyệt hoàn toàn không còn vẻ bi phẫn như lúc trước, nàng cười đắc ý:
“Còn có thể thế nào chứ? Có cha ở đây, phu nhân không dám phạt ta nhiều. Ta lại lười phải đi ra ngoài, bây giờ bị cấm túc chẳng phải vừa hay tránh được sao!”
Lâm Ngâm Phong phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, dáng vẻ thướt tha, kéo Cố Ninh Nguyệt vào nhà rồi cười nhạt:
Nghĩ đến ngày dâng hương ở chùa Triều Thánh, rõ ràng Cố Ninh Thư cáo bệnh đòi về trước, nói là không khỏe, chẳng qua cũng chỉ vì sợ người khác phát hiện chuyện xấu hổ. Mẫu thân của nàng ta quả thực quá giỏi che giấu, rõ ràng là mang thai nghiệt chủng, vậy mà chỉ trong chốc lát đã biến thành hài tử của Thế tử. Con của ai thì đến giờ còn chưa rõ nữa! Thế mà lại có được tiện nghi như vậy.
Rõ ràng hôm đó nàng cũng ở đó, nhưng người được ở bên Thế tử lại là Cố Ninh Thư. Rõ ràng là nàng ta tự nguyện hạ mình, làm ra chuyện đáng xấu hổ. Còn nàng thì sao? Nàng chẳng qua chỉ là vô tình đứng đợi ở giao lộ, gặp Thế tử một lần liền bị đồn thổi là có ý đồ xấu xa…
“Nguyệt Nhi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Cố Tiêu phất tay, bảo Cố Ninh Nguyệt tiến vào.
Ngụy Tuân Phân trừng mắt, lớn tiếng quát: “Hai vị tỷ phu còn ở đây, dù là tình cờ đi ngang cũng nên tránh mặt. Đây là Cố phủ, còn đỡ bẽ mặt. Nếu là nơi khác, chẳng phải sẽ bị người ta cười nhạo Cố gia không biết dạy con sao? Còn không mau đi vào!”
Cố Ninh Nguyệt hít sâu một hơi, quỳ thẳng xuống, lớn giọng đáp trả: “Cố gia gia giáo nghiêm cẩn có thừa, nhưng vẫn có người như Cố Ninh Thư chưa chồng đã mang thai. Con chỉ cùng phụ thân và huynh trưởng đi qua đây mà thôi, vậy mà mẫu thân lại nói con không biết xấu hổ, làm nhục gia phong. Mẫu thân không ưa con vì con là con vợ lẽ thì cứ nói thẳng, cần gì phải hùng hổ như vậy!”
Trình Triệu Phong vội lùi một bước, cố nhịn không bịt tai mình lại, chẳng dám ngẩng đầu nhìn Tần Ngự.
Tần Ngự bất giác nhớ đến vết sẹo trên trán Cố Ninh Thư. Liệu có phải nàng ta đã bị những người này ép đến mức như vậy không? “Bổn Thế tử và Thế tử phi đã thành thân được ba ngày. Hiện giờ nàng ấy mang thai hài tử của bổn Thế tử cũng không phải điều gì đáng ngạc nhiên. Tam tiểu thư nói năng nên cẩn trọng. Cũng xin nhạc mẫu yên tâm, ta và tỷ phu chỉ đi ở phía sau, hoàn toàn không hề nói nửa lời với tam tiểu thư.”
Trình Triệu Phong lập tức phụ họa: “Thế tử nói rất đúng. Nam nữ có khác, chúng ta tất nhiên phải tránh đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tiêu liếc nhìn Ngụy Tuân Phân, thấy bà ta không định lên tiếng, chỉ còn cách cắn răng nói: “Tam tiểu thư hôm nay đầu óc hồ đồ, ăn nói linh tinh. Mau đưa tam tiểu thư về Vọng Nguyệt Hiên. Trong vòng một tháng, không được phép bước chân ra ngoài, phải ở đó học lại quy củ cho đàng hoàng.”
Ngụy Tuân Phân cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Chờ mọi người vào đại sảnh, hai bà tử mới tiến lên, cung kính nói: “Tam tiểu thư, mời đi.”
Cố Ninh Nguyệt đứng phắt dậy, lạnh lùng liếc hai bà lão một cái, gằn giọng: “Không cần các ngươi đưa, ta tự trở về.”
Lúc này, ở cổng Vọng Nguyệt Hiên, Lâm Ngâm Phong đã đứng chờ sẵn. Bà ta là di nương, bình thường ngay cả cơ hội hầu hạ ở tiền viện cũng không có. Nhưng lần này Nguyệt Nhi đã “đập nồi dìm thuyền”, làm lớn chuyện. Tướng gia yêu thương Nguyệt Nhi, chắc chắn sẽ không nặng tay phạt nàng. Từ xa, Lâm Ngâm Phong thấy Cố Ninh Nguyệt đi tới, trong lòng không giấu nổi niềm vui, liền gọi: “Nguyệt Nhi!”
Cố Ninh Nguyệt hoàn toàn không còn vẻ bi phẫn như lúc trước, nàng cười đắc ý:
“Còn có thể thế nào chứ? Có cha ở đây, phu nhân không dám phạt ta nhiều. Ta lại lười phải đi ra ngoài, bây giờ bị cấm túc chẳng phải vừa hay tránh được sao!”
Lâm Ngâm Phong phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, dáng vẻ thướt tha, kéo Cố Ninh Nguyệt vào nhà rồi cười nhạt:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro