[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 22
2024-12-19 00:22:41
“Ánh mắt thật thiển cận.”
Kể từ ngày Cố Ninh Nguyệt đứng ở cổng tướng phủ thấy thế tử Tần Ngự trở về, nàng liền tức giận đến nỗi đập phá không ít đồ đạc. Lâm Ngâm Phong cũng không ngăn cản, trái lại còn bày cho nàng chủ ý này. Cố lão phu nhân đã hạ lệnh rõ ràng không cho phép chuyện này đồn ra ngoài, nhưng Hiển Quốc công thì đã biết. Dù vậy, ông ta cũng không dám đối nghịch với thế tử mà đi nói lung tung ra ngoài.
Trước khi hành động, Lâm Ngâm Phong đã dặn dò kỹ lưỡng: sau khi thấy thế tử, ngoài thỉnh an thì không được phép nói thêm một lời nào. Nếu tỏ ra vui mừng một chút, chắc chắn sẽ khiến phu nhân tức giận, hơn phân nửa sẽ làm khó dễ nàng ngay tại chỗ…
Còn Cố Ninh Nguyệt, một là không câu dẫn thế tử, hai là không nói năng thừa thãi. Dù có sai, cũng không thể sai nhiều bằng Cố Ninh Thư. Nếu có thể khiến thế tử nảy sinh chút thương tiếc, thì càng không thể tốt hơn.
Hiện giờ bị cấm túc trong Vọng Nguyệt Hiên, cũng không sao cả. Đợi đến khi bên ngoài có lời đồn nhảm nhí, Nguyệt Nhi đang bị phạt cấm túc, chẳng phải sẽ dễ dàng rửa sạch hiềm nghi hay sao?
Lâm Ngâm Phong nhẹ giọng nói, vừa đỡ Cố Ninh Nguyệt ngồi xuống:
“Nương đã bảo người làm ít món ngon. Nào, để nương xoa đầu gối cho con, quỳ lâu như vậy chắc đau lắm.”
Nàng cúi người nhẹ nhàng xoa đầu gối cho Cố Ninh Nguyệt.
Cố Ninh Nguyệt cười nhạt nhìn Lâm Ngâm Phong. Chuyến này, chắc hẳn thế tử cũng sẽ có ý kiến đối với Cố Ninh Thư. Có một nhạc mẫu ngạo mạn và khinh người như thế, vậy Cố Ninh Thư có thể là dạng người gì chứ? Hiện tại nàng ta đang mang thai đích tử, nhưng nếu sau này thế tử có thêm thứ tử, thứ nữ, thì bọn họ vẫn còn cơ hội sống yên ổn.
---
Ở sảnh ngoài, Tần Ngự ngồi bên cạnh Cố Minh Tranh. Một tấm bình phong ngăn cách, bên trong, Cố Ninh Thư đang dùng bữa. Nàng đã nửa ngày không ăn gì, không biết có hợp khẩu vị hay không. Tần Ngự nhìn đồ ăn trên bàn, cảm thấy không ngon bằng món ăn ở Tê Nhàn Đường.
---
Cố Minh Tề ngồi bên cạnh Cố Minh Tranh, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Tần Ngự. Mỗi khi bị Cố Minh Tranh răn dạy, hắn lại ngoan ngoãn được một lát, nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Cố Minh Tranh quát khẽ:
“Tề Nhi, ngươi lại muốn học quy củ sao?”
Cố Minh Tề cười hì hì, vẫy vẫy chân trên ghế, đáp lại:
“Hôm nay tỷ tỷ và tỷ phu trở về, mẫu thân chắc chắn đang vui, sẽ không bắt ta học quy củ đâu. Huynh trưởng đừng làm ta sợ.”
Hắn lại nheo mắt, giọng đầy vẻ tinh quái:
“Huynh trưởng, chúng ta đổi chỗ đi. Ta muốn ngồi bên cạnh tỷ phu.”
“Hồ nháo…” Cố Minh Tranh hạ giọng, đổi chỗ trên bàn ăn một cách tùy tiện như vậy chẳng phải là không có quy củ hay sao?
“Tề Nhi thân cận với Thế tử, cứ để nó ngồi cạnh Thế tử đi,” Cố Tiêu ôn tồn nói, vẻ mặt từ ái. Nếu Thế tử sẵn lòng thân cận với Tề Nhi, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?
“Đa tạ phụ thân!” Cố Minh Tề hí hửng đổi chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống với vẻ mặt càng thêm vô tư, trắng trợn. Hắn tò mò ngó sang Tần Ngự, hồn nhiên hỏi: “Tỷ phu, vì sao ngươi cứ nhìn mãi về phía bình phong thế? Là đang nhìn tỷ tỷ sao?”
“Tề Nhi, không được vô lễ!” Cố Minh Tranh nghiêm mặt trách mắng, nhận ra Tần Ngự đã đỏ bừng cả mặt, bèn vội vàng đỡ lời: “Thế tử ngồi đối diện bình phong, ngẩng đầu là thấy ngay, sao có thể nói lung tung? Tề Nhi, nếu còn làm loạn nữa, ta lập tức sai người đưa ngươi về với ma ma!”
Cố Minh Tề hôm nay như được miễn tử kim bài trong tay. Dù nghe huynh trưởng trách mắng, hắn vẫn chẳng bận tâm, chỉ thu lại vẻ mặt láu cá một chút, nhưng đôi mắt vẫn cứ như dán chặt lên người Tần Ngự. Tần Ngự động đậy một chút, ánh mắt hắn cũng theo đó mà chuyển động. “Tỷ phu, nếu ngươi có lời gì muốn nhắn tỷ tỷ, ta có thể thay ngươi truyền lời!”
Kể từ ngày Cố Ninh Nguyệt đứng ở cổng tướng phủ thấy thế tử Tần Ngự trở về, nàng liền tức giận đến nỗi đập phá không ít đồ đạc. Lâm Ngâm Phong cũng không ngăn cản, trái lại còn bày cho nàng chủ ý này. Cố lão phu nhân đã hạ lệnh rõ ràng không cho phép chuyện này đồn ra ngoài, nhưng Hiển Quốc công thì đã biết. Dù vậy, ông ta cũng không dám đối nghịch với thế tử mà đi nói lung tung ra ngoài.
Trước khi hành động, Lâm Ngâm Phong đã dặn dò kỹ lưỡng: sau khi thấy thế tử, ngoài thỉnh an thì không được phép nói thêm một lời nào. Nếu tỏ ra vui mừng một chút, chắc chắn sẽ khiến phu nhân tức giận, hơn phân nửa sẽ làm khó dễ nàng ngay tại chỗ…
Còn Cố Ninh Nguyệt, một là không câu dẫn thế tử, hai là không nói năng thừa thãi. Dù có sai, cũng không thể sai nhiều bằng Cố Ninh Thư. Nếu có thể khiến thế tử nảy sinh chút thương tiếc, thì càng không thể tốt hơn.
Hiện giờ bị cấm túc trong Vọng Nguyệt Hiên, cũng không sao cả. Đợi đến khi bên ngoài có lời đồn nhảm nhí, Nguyệt Nhi đang bị phạt cấm túc, chẳng phải sẽ dễ dàng rửa sạch hiềm nghi hay sao?
Lâm Ngâm Phong nhẹ giọng nói, vừa đỡ Cố Ninh Nguyệt ngồi xuống:
“Nương đã bảo người làm ít món ngon. Nào, để nương xoa đầu gối cho con, quỳ lâu như vậy chắc đau lắm.”
Nàng cúi người nhẹ nhàng xoa đầu gối cho Cố Ninh Nguyệt.
Cố Ninh Nguyệt cười nhạt nhìn Lâm Ngâm Phong. Chuyến này, chắc hẳn thế tử cũng sẽ có ý kiến đối với Cố Ninh Thư. Có một nhạc mẫu ngạo mạn và khinh người như thế, vậy Cố Ninh Thư có thể là dạng người gì chứ? Hiện tại nàng ta đang mang thai đích tử, nhưng nếu sau này thế tử có thêm thứ tử, thứ nữ, thì bọn họ vẫn còn cơ hội sống yên ổn.
---
Ở sảnh ngoài, Tần Ngự ngồi bên cạnh Cố Minh Tranh. Một tấm bình phong ngăn cách, bên trong, Cố Ninh Thư đang dùng bữa. Nàng đã nửa ngày không ăn gì, không biết có hợp khẩu vị hay không. Tần Ngự nhìn đồ ăn trên bàn, cảm thấy không ngon bằng món ăn ở Tê Nhàn Đường.
---
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Minh Tề ngồi bên cạnh Cố Minh Tranh, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Tần Ngự. Mỗi khi bị Cố Minh Tranh răn dạy, hắn lại ngoan ngoãn được một lát, nhưng rồi vẫn chứng nào tật nấy.
Cố Minh Tranh quát khẽ:
“Tề Nhi, ngươi lại muốn học quy củ sao?”
Cố Minh Tề cười hì hì, vẫy vẫy chân trên ghế, đáp lại:
“Hôm nay tỷ tỷ và tỷ phu trở về, mẫu thân chắc chắn đang vui, sẽ không bắt ta học quy củ đâu. Huynh trưởng đừng làm ta sợ.”
Hắn lại nheo mắt, giọng đầy vẻ tinh quái:
“Huynh trưởng, chúng ta đổi chỗ đi. Ta muốn ngồi bên cạnh tỷ phu.”
“Hồ nháo…” Cố Minh Tranh hạ giọng, đổi chỗ trên bàn ăn một cách tùy tiện như vậy chẳng phải là không có quy củ hay sao?
“Tề Nhi thân cận với Thế tử, cứ để nó ngồi cạnh Thế tử đi,” Cố Tiêu ôn tồn nói, vẻ mặt từ ái. Nếu Thế tử sẵn lòng thân cận với Tề Nhi, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?
“Đa tạ phụ thân!” Cố Minh Tề hí hửng đổi chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống với vẻ mặt càng thêm vô tư, trắng trợn. Hắn tò mò ngó sang Tần Ngự, hồn nhiên hỏi: “Tỷ phu, vì sao ngươi cứ nhìn mãi về phía bình phong thế? Là đang nhìn tỷ tỷ sao?”
“Tề Nhi, không được vô lễ!” Cố Minh Tranh nghiêm mặt trách mắng, nhận ra Tần Ngự đã đỏ bừng cả mặt, bèn vội vàng đỡ lời: “Thế tử ngồi đối diện bình phong, ngẩng đầu là thấy ngay, sao có thể nói lung tung? Tề Nhi, nếu còn làm loạn nữa, ta lập tức sai người đưa ngươi về với ma ma!”
Cố Minh Tề hôm nay như được miễn tử kim bài trong tay. Dù nghe huynh trưởng trách mắng, hắn vẫn chẳng bận tâm, chỉ thu lại vẻ mặt láu cá một chút, nhưng đôi mắt vẫn cứ như dán chặt lên người Tần Ngự. Tần Ngự động đậy một chút, ánh mắt hắn cũng theo đó mà chuyển động. “Tỷ phu, nếu ngươi có lời gì muốn nhắn tỷ tỷ, ta có thể thay ngươi truyền lời!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro