[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 23
2024-12-19 00:22:41
Tần Ngự quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt trong veo của Cố Minh Tề. Nhóc con này nếu có thể đưa đi đâu xa thì tốt biết mấy! Hắn đành nhíu mày nói: “Ta thật sự có một câu…”
“Tỷ phu cứ yên tâm, ngươi cứ lặng lẽ nói với ta, đảm bảo sẽ không ai nghe thấy đâu!” Cố Minh Tề vỗ ngực đầy tự tin, tỏ vẻ mình là người đáng tin cậy.
Tần Ngự hơi cúi người, ghé vào tai Cố Minh Tề, hạ giọng nói: “Ngươi bảo với tỷ tỷ ngươi, nếu thích ăn món gì, ta sẽ mượn đầu bếp của Cố phủ về cho nàng. Còn nếu không hợp khẩu vị thì cứ ăn ít một chút, để chúng ta sớm trở về Tê Nhàn Đường… Khụ… Chỉ có vậy thôi.”
Cố Minh Tề mở to đôi mắt tròn xoe, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời này chẳng có gì hay ho cả. Cố phủ đã chuẩn bị thực đơn rất cẩn thận, đây toàn là những món ăn mẫu thân hắn dày công lựa chọn.
Huống hồ tỷ tỷ ở Cố phủ bao nhiêu năm rồi, sao lại không thích đồ ăn nơi này? Còn “sớm trở về” nữa? Tỷ tỷ mới đến đó được bao lâu chứ! Đôi mắt Cố Minh Tề đảo quanh, hắn chỉ mới bảy tuổi, đâu thể coi là quân tử được. Không giữ lời thì cũng chẳng sao! “Tỷ phu, nếu ngươi muốn nói lời này thì tự mình đi nói đi! Tỷ tỷ ở Cố phủ ăn bao nhiêu năm như vậy, sao có thể không thích? Rõ ràng là ngươi muốn sớm trở về thôi!”
Mặt Tần Ngự nóng bừng như bị thiêu cháy. Cố Minh Tề lại còn nói chuyện một cách hùng hồn như vậy. Nhà ăn dù có hai bàn nhưng chỉ cách nhau một tấm bình phong. Hắn dám chắc Cố Ninh Thư đã nghe thấy rồi. Đệ đệ nàng sao lại… khó đối phó như thế chứ?
“Ngươi đã nghe câu ‘một lời nói ra đáng giá ngàn vàng’ chưa? Đã nói thì phải làm được, còn nếu không làm được thì cũng phải xin lỗi. Sao có thể đi rêu rao khắp nơi như vậy?”
“Ta không phải quân tử, ta chỉ là một tiểu hài tử mà thôi. Rõ ràng ta ăn rất ngon, là ngươi nói không thật!” Cố Minh Tề tròn mắt, vẻ mặt đầy bướng bỉnh.
Tần Ngự bất đắc dĩ nhìn sang Cố Minh Tranh cầu cứu. Nhưng Cố Minh Tranh chỉ lắc đầu, tỏ ý không muốn nhúng tay vào. Đối với Cố Minh Tề, càng tranh luận thì hắn lại càng hăng hái. Vì thế, từ trước đến nay, hắn chỉ dùng cách phạt thẳng để trị.
Tần Ngự đành cúi người giải thích nhỏ vào tai Cố Minh Tề: “Tỷ tỷ ngươi đang mang thai, khẩu vị thay đổi, không giống như trước nữa.”
Cố Minh Tề nghe xong, đôi lông mày nhỏ nhăn lại, nghi hoặc hỏi: “Thật sao?”
“Tuyệt không nửa câu hư ngôn.”
“Một khi đã như vậy, ta liền giúp ngươi truyền lời. Chỉ là từ đây đến chỗ tỷ tỷ cách nhau một tấm bình phong lớn như vậy, mà chân chúng ta thì ngắn…”
Tần Ngự vội vàng tháo khối ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Cố Minh Tề. Chỉ cần tiễn được cái tiểu tổ tông này đi, dù là mười khối ngọc bội hắn cũng sẵn sàng đưa ra.
Cố Minh Tề cẩn thận xem xét khối ngọc bội, sau đó cất vào trong tay áo, mặt mày hí hửng: “Tuy rằng chân chúng ta ngắn, nhưng ta cũng nguyện ý vì tỷ phu mà đi một chuyến.”
Cố Minh Tranh vội vàng kéo Cố Minh Tề ngồi lại, xoa dịu tình hình: “Tề Nhi tính tình nghịch ngợm, mong Thế tử thứ lỗi.”
“Tính tình này tuy cổ quái nhưng lại hoạt bát đáng yêu,” Tần Ngự mỉm cười. Cố Ninh Thư có ngoại tổ là Ngụy gia, dòng dõi hoàng thương nhiều đời, nhìn Cố Minh Tề thì cũng có vài phần phong thái của Ngụy gia. “Ta thấy Tề Nhi có lẽ giống mẫu thân nhiều hơn một chút.”
Cố gia tam tỷ đệ, ngoại hình đều giống nhà họ Ngụy. Dung mạo của Cố Tiêu thanh nhã, nhưng ba đứa con của ông lại thừa hưởng vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành từ mẫu thân.
“Đúng là vậy, chỉ không biết tính tình này giống ai mà thôi.” Cố Minh Tranh bất đắc dĩ cười.
Tần Ngự bất giác nhớ đến câu “cháu ngoại thường giống cậu”. Nếu hài tử của hắn sinh ra mà giống Cố Minh Tề thì phải làm thế nào mới tốt đây? Không được, giống như Cố Quan Kính có quân tử chi phong mới là lựa chọn hoàn hảo nhất.
“Tỷ phu cứ yên tâm, ngươi cứ lặng lẽ nói với ta, đảm bảo sẽ không ai nghe thấy đâu!” Cố Minh Tề vỗ ngực đầy tự tin, tỏ vẻ mình là người đáng tin cậy.
Tần Ngự hơi cúi người, ghé vào tai Cố Minh Tề, hạ giọng nói: “Ngươi bảo với tỷ tỷ ngươi, nếu thích ăn món gì, ta sẽ mượn đầu bếp của Cố phủ về cho nàng. Còn nếu không hợp khẩu vị thì cứ ăn ít một chút, để chúng ta sớm trở về Tê Nhàn Đường… Khụ… Chỉ có vậy thôi.”
Cố Minh Tề mở to đôi mắt tròn xoe, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lời này chẳng có gì hay ho cả. Cố phủ đã chuẩn bị thực đơn rất cẩn thận, đây toàn là những món ăn mẫu thân hắn dày công lựa chọn.
Huống hồ tỷ tỷ ở Cố phủ bao nhiêu năm rồi, sao lại không thích đồ ăn nơi này? Còn “sớm trở về” nữa? Tỷ tỷ mới đến đó được bao lâu chứ! Đôi mắt Cố Minh Tề đảo quanh, hắn chỉ mới bảy tuổi, đâu thể coi là quân tử được. Không giữ lời thì cũng chẳng sao! “Tỷ phu, nếu ngươi muốn nói lời này thì tự mình đi nói đi! Tỷ tỷ ở Cố phủ ăn bao nhiêu năm như vậy, sao có thể không thích? Rõ ràng là ngươi muốn sớm trở về thôi!”
Mặt Tần Ngự nóng bừng như bị thiêu cháy. Cố Minh Tề lại còn nói chuyện một cách hùng hồn như vậy. Nhà ăn dù có hai bàn nhưng chỉ cách nhau một tấm bình phong. Hắn dám chắc Cố Ninh Thư đã nghe thấy rồi. Đệ đệ nàng sao lại… khó đối phó như thế chứ?
“Ngươi đã nghe câu ‘một lời nói ra đáng giá ngàn vàng’ chưa? Đã nói thì phải làm được, còn nếu không làm được thì cũng phải xin lỗi. Sao có thể đi rêu rao khắp nơi như vậy?”
“Ta không phải quân tử, ta chỉ là một tiểu hài tử mà thôi. Rõ ràng ta ăn rất ngon, là ngươi nói không thật!” Cố Minh Tề tròn mắt, vẻ mặt đầy bướng bỉnh.
Tần Ngự bất đắc dĩ nhìn sang Cố Minh Tranh cầu cứu. Nhưng Cố Minh Tranh chỉ lắc đầu, tỏ ý không muốn nhúng tay vào. Đối với Cố Minh Tề, càng tranh luận thì hắn lại càng hăng hái. Vì thế, từ trước đến nay, hắn chỉ dùng cách phạt thẳng để trị.
Tần Ngự đành cúi người giải thích nhỏ vào tai Cố Minh Tề: “Tỷ tỷ ngươi đang mang thai, khẩu vị thay đổi, không giống như trước nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Minh Tề nghe xong, đôi lông mày nhỏ nhăn lại, nghi hoặc hỏi: “Thật sao?”
“Tuyệt không nửa câu hư ngôn.”
“Một khi đã như vậy, ta liền giúp ngươi truyền lời. Chỉ là từ đây đến chỗ tỷ tỷ cách nhau một tấm bình phong lớn như vậy, mà chân chúng ta thì ngắn…”
Tần Ngự vội vàng tháo khối ngọc bội bên hông xuống, đưa cho Cố Minh Tề. Chỉ cần tiễn được cái tiểu tổ tông này đi, dù là mười khối ngọc bội hắn cũng sẵn sàng đưa ra.
Cố Minh Tề cẩn thận xem xét khối ngọc bội, sau đó cất vào trong tay áo, mặt mày hí hửng: “Tuy rằng chân chúng ta ngắn, nhưng ta cũng nguyện ý vì tỷ phu mà đi một chuyến.”
Cố Minh Tranh vội vàng kéo Cố Minh Tề ngồi lại, xoa dịu tình hình: “Tề Nhi tính tình nghịch ngợm, mong Thế tử thứ lỗi.”
“Tính tình này tuy cổ quái nhưng lại hoạt bát đáng yêu,” Tần Ngự mỉm cười. Cố Ninh Thư có ngoại tổ là Ngụy gia, dòng dõi hoàng thương nhiều đời, nhìn Cố Minh Tề thì cũng có vài phần phong thái của Ngụy gia. “Ta thấy Tề Nhi có lẽ giống mẫu thân nhiều hơn một chút.”
Cố gia tam tỷ đệ, ngoại hình đều giống nhà họ Ngụy. Dung mạo của Cố Tiêu thanh nhã, nhưng ba đứa con của ông lại thừa hưởng vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành từ mẫu thân.
“Đúng là vậy, chỉ không biết tính tình này giống ai mà thôi.” Cố Minh Tranh bất đắc dĩ cười.
Tần Ngự bất giác nhớ đến câu “cháu ngoại thường giống cậu”. Nếu hài tử của hắn sinh ra mà giống Cố Minh Tề thì phải làm thế nào mới tốt đây? Không được, giống như Cố Quan Kính có quân tử chi phong mới là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro