[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 25
2024-12-19 00:22:41
“Đã xuất giá, sao có thể cứ mãi chạy về nhà mẹ đẻ được,” Ngụy Tuân Phân chỉ sợ nữ nhi quá thoải mái sẽ thành quen. “Dù vương phi có không lập quy củ thì con cũng không thể để người ta dị nghị. Thế tử hiện tại đang sủng ái con, nhưng không thể vì thế mà cậy sủng sinh kiêu. Có những chuyện nhắm mắt làm ngơ một chút là được. Tân hôn ngọt ngào tình nồng ý đậm, nhưng thế gian này đâu thiếu nữ tử tài sắc vẹn toàn. Thư Nhi, có những lời nói không thể xem là thật.”
Ngụy Tuân Phân nhìn con gái rồi thở dài: “Nếu ngày sau thế tử thay lòng… con đừng quá đau lòng.”
“Nữ nhi nhớ lời mẫu thân.” Cố Ninh Thư đứng dậy, hành lễ thật sâu. “Con xin cáo lui, ngày sau sẽ thường tới thăm ngài.”
Từ Cố phủ bước ra, Tần Ngự đã đứng đợi sẵn. Hắn nhìn nàng thật lâu, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản, không có gì bất thường thì không khỏi băn khoăn trong lòng. Những lời Ngụy Tuân Phân vừa nói, nàng chắc hẳn đã nghe hết, vậy mà lại không nói gì với hắn. Là nàng đang giận sao?
“Nơi này gần Bảo Hiên Các, có muốn đến xem không?” hắn hỏi.
Bảo Hiên Các? Cố Ninh Thư ngoài Cố phủ và Tần Vương phủ ra, chưa từng đi nơi nào khác, nghe cái tên này cũng đoán là nơi bán đồ vật. “Thế tử quyết định là được.”
Xe ngựa chẳng mấy chốc đã dừng trước cửa Bảo Hiên Các. Tần Ngự xuống xe trước rồi vươn tay đỡ nàng bước xuống. Bên ngoài Bảo Hiên Các người qua lại tấp nập. Cảnh Minh và Húc Diệp đi phía trước dẫn đường, Hàn ma ma hộ vệ bên cạnh.
Tần Ngự khẽ đặt tay hờ trên eo Cố Ninh Thư, nghiêng đầu ghé tai nàng, giọng nói trầm thấp: “Nhìn xem, có thứ gì nàng thích không.”
Bảo Hiên Các không phải toàn bày bán kỳ trân dị bảo, lầu một chỉ có những vật dụng nhỏ hữu ích. Tần Ngự không dừng lại ở đó mà trực tiếp đưa Cố Ninh Thư lên lầu trên. Trên này bày la liệt lụa là gấm vóc, ngọc thạch và bảo khí, thứ gì cũng có.
Tần Ngự đây là muốn làm gì… Cố Ninh Thư nghi hoặc nhìn sang, khẽ gọi:
“Thế tử?”
“Ở trong phủ mãi cũng buồn chán. Nếu thấy thứ gì yêu thích, cứ chọn vài món để giải khuây. Ngày mai ta phải vào triều sớm, sợ ngươi ở nhà sẽ thấy buồn bực.” Hắn nói như vậy vì lo tâm trạng nàng không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
“Vậy ta xem thử.” Tần Ngự cứ đi thượng triều là tốt nhất, nàng mới có thể tranh thủ về phòng thí nghiệm mà không bị ai quấy rầy. Còn mua hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ muốn xem thử nơi này bán gì.
Cố Ninh Thư đi quanh một lượt, cầm lên rồi lại đặt xuống, rõ ràng không có thứ gì làm nàng để tâm. Tần Ngự thật sự không hiểu nàng thích gì. Bỗng nàng bước nhanh đến một góc bày gốm sứ, cầm lấy một chiếc ly màu lục trong suốt, ánh sáng xuyên qua lấp lánh như ngọc. Đây là… pha lê sao?
“Đây là dạ quang bôi do ngoại bang tiến cống từ thời tiền triều, không rõ vì sao lại vào được Bảo Hiên Các. Trong hoàng cung cũng chỉ có mấy chiếc như thế.” Tần Ngự nhìn chiếc ly, quay đầu ra lệnh: “Tần Thần, bao cái này lại.”
“Không cần đâu, ta không thích.” Cố Ninh Thư lắc đầu. Thứ này hẳn phải rất quý giá, nhưng nàng không thấy cần thiết bỏ ra số bạc lớn để mua về chỉ để bày ngắm. Dù sao pha lê nàng cũng không phải chưa từng thấy, chẳng qua để tự mình làm vài cái để dùng thì có vẻ hợp lý hơn.
Tần Ngự nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống. Rõ ràng nàng nhìn rất lâu, sao lại nói không thích? Hắn thấp giọng phân phó: “Bao lại.”
“Thế tử, thiếp đã nói là không cần rồi. Nếu có thứ gì thích, thiếp sẽ bảo với chàng. Không thích là không thích, cái dạ quang bôi này cứ để ở đây, chúng ta đi xem chỗ khác.” Nàng nói xong liền xoay người bước đi, chẳng chút lưu luyến.
Tần Thần đang định gói lại cũng đành dừng tay, liếc nhìn chủ nhân mình một cái: “Gia?”
Tần Ngự khẽ thở dài, giọng điềm tĩnh: “Buông đi.”
Tần Thần nghe lệnh, nhìn theo bóng lưng Cố Ninh Thư mà không khỏi ngạc nhiên. Hắn vội đuổi theo, bẩm báo: “Gia, bên dưới thang lầu đang tụ tập không ít người, có cần xua đi không ạ?”
Ngụy Tuân Phân nhìn con gái rồi thở dài: “Nếu ngày sau thế tử thay lòng… con đừng quá đau lòng.”
“Nữ nhi nhớ lời mẫu thân.” Cố Ninh Thư đứng dậy, hành lễ thật sâu. “Con xin cáo lui, ngày sau sẽ thường tới thăm ngài.”
Từ Cố phủ bước ra, Tần Ngự đã đứng đợi sẵn. Hắn nhìn nàng thật lâu, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản, không có gì bất thường thì không khỏi băn khoăn trong lòng. Những lời Ngụy Tuân Phân vừa nói, nàng chắc hẳn đã nghe hết, vậy mà lại không nói gì với hắn. Là nàng đang giận sao?
“Nơi này gần Bảo Hiên Các, có muốn đến xem không?” hắn hỏi.
Bảo Hiên Các? Cố Ninh Thư ngoài Cố phủ và Tần Vương phủ ra, chưa từng đi nơi nào khác, nghe cái tên này cũng đoán là nơi bán đồ vật. “Thế tử quyết định là được.”
Xe ngựa chẳng mấy chốc đã dừng trước cửa Bảo Hiên Các. Tần Ngự xuống xe trước rồi vươn tay đỡ nàng bước xuống. Bên ngoài Bảo Hiên Các người qua lại tấp nập. Cảnh Minh và Húc Diệp đi phía trước dẫn đường, Hàn ma ma hộ vệ bên cạnh.
Tần Ngự khẽ đặt tay hờ trên eo Cố Ninh Thư, nghiêng đầu ghé tai nàng, giọng nói trầm thấp: “Nhìn xem, có thứ gì nàng thích không.”
Bảo Hiên Các không phải toàn bày bán kỳ trân dị bảo, lầu một chỉ có những vật dụng nhỏ hữu ích. Tần Ngự không dừng lại ở đó mà trực tiếp đưa Cố Ninh Thư lên lầu trên. Trên này bày la liệt lụa là gấm vóc, ngọc thạch và bảo khí, thứ gì cũng có.
Tần Ngự đây là muốn làm gì… Cố Ninh Thư nghi hoặc nhìn sang, khẽ gọi:
“Thế tử?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ở trong phủ mãi cũng buồn chán. Nếu thấy thứ gì yêu thích, cứ chọn vài món để giải khuây. Ngày mai ta phải vào triều sớm, sợ ngươi ở nhà sẽ thấy buồn bực.” Hắn nói như vậy vì lo tâm trạng nàng không tốt sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng.
“Vậy ta xem thử.” Tần Ngự cứ đi thượng triều là tốt nhất, nàng mới có thể tranh thủ về phòng thí nghiệm mà không bị ai quấy rầy. Còn mua hay không cũng không quan trọng, nàng chỉ muốn xem thử nơi này bán gì.
Cố Ninh Thư đi quanh một lượt, cầm lên rồi lại đặt xuống, rõ ràng không có thứ gì làm nàng để tâm. Tần Ngự thật sự không hiểu nàng thích gì. Bỗng nàng bước nhanh đến một góc bày gốm sứ, cầm lấy một chiếc ly màu lục trong suốt, ánh sáng xuyên qua lấp lánh như ngọc. Đây là… pha lê sao?
“Đây là dạ quang bôi do ngoại bang tiến cống từ thời tiền triều, không rõ vì sao lại vào được Bảo Hiên Các. Trong hoàng cung cũng chỉ có mấy chiếc như thế.” Tần Ngự nhìn chiếc ly, quay đầu ra lệnh: “Tần Thần, bao cái này lại.”
“Không cần đâu, ta không thích.” Cố Ninh Thư lắc đầu. Thứ này hẳn phải rất quý giá, nhưng nàng không thấy cần thiết bỏ ra số bạc lớn để mua về chỉ để bày ngắm. Dù sao pha lê nàng cũng không phải chưa từng thấy, chẳng qua để tự mình làm vài cái để dùng thì có vẻ hợp lý hơn.
Tần Ngự nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống. Rõ ràng nàng nhìn rất lâu, sao lại nói không thích? Hắn thấp giọng phân phó: “Bao lại.”
“Thế tử, thiếp đã nói là không cần rồi. Nếu có thứ gì thích, thiếp sẽ bảo với chàng. Không thích là không thích, cái dạ quang bôi này cứ để ở đây, chúng ta đi xem chỗ khác.” Nàng nói xong liền xoay người bước đi, chẳng chút lưu luyến.
Tần Thần đang định gói lại cũng đành dừng tay, liếc nhìn chủ nhân mình một cái: “Gia?”
Tần Ngự khẽ thở dài, giọng điềm tĩnh: “Buông đi.”
Tần Thần nghe lệnh, nhìn theo bóng lưng Cố Ninh Thư mà không khỏi ngạc nhiên. Hắn vội đuổi theo, bẩm báo: “Gia, bên dưới thang lầu đang tụ tập không ít người, có cần xua đi không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro