[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 26
2024-12-19 00:22:41
Tần Ngự dừng bước, quay đầu nhìn xuống dưới. Quả nhiên, không ít người đang đứng nhìn về phía này, ánh mắt tò mò lộ rõ. “Không cần.” Chuyện hắn tự mình cầu thú kết hôn đã đủ khiến kinh thành dậy sóng với bao lời đồn đại. Giờ họ cùng nhau xuất hiện ở Bảo Hiên Các, có lẽ lại thêm chuyện để mọi người đàm tiếu.
Chỉ cần Tần Vương phủ còn đứng vững, không ai dám nói lời bừa bãi. Nhưng Tần Ngự không muốn Cố Ninh Thư trở thành chủ đề bàn tán lúc trà dư tửu hậu của đám người này.
Tần Thần gật đầu, cúi người: “Vậy nô tài sẽ qua bên kia, tránh để có kẻ va phải thế tử phi.”
“Ừm.” Tần Ngự khẽ đáp, rồi sải bước đến bên cạnh Cố Ninh Thư, nhẹ giọng hỏi:
“Thích món nào không?”
Cố Ninh Thư đang cầm trên tay một khối kỳ thạch, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, bề mặt có sắc đen huyền bí, nhưng bên trong lại như ẩn chứa ánh sáng lưu động. Nàng thử chạm tay vào, thấy nó cứng rắn như sắt thép nhưng lại có chút gì đó khác biệt.
“Ừm, lấy khối này đi.”
Tần Ngự nhìn nàng, trong lòng có chút vui vẻ, chậm rãi giải thích:
“Khối này nghe nói là thiên thạch từ thời tiền triều rơi xuống, vô cùng cứng rắn. Nhiều thợ rèn binh khí muốn dùng nó để tạo ra thần binh lợi khí, nhưng nó khó mà hòa tan hay cắt được, nên đành từ bỏ. Khối này chỉ là một phần, trong kho còn rất nhiều. Tần Thần, đem toàn bộ về đây.”
Cố Ninh Thư giật mình, trừng mắt nhìn hắn:
“Bảo Hiên Các là của ngươi sao?”
Nơi này chứa đầy những vật phẩm quý giá từ các nước khác, chẳng lẽ đều là chiến lợi phẩm từ những trận chiến của Tần Ngự?
Tần Ngự gật đầu, giọng điềm nhiên:
“Ừ, trong chốc lát bảo Tần Thần làm cho nàng một bản danh sách chi tiết, nếu thích gì cứ bảo người đưa thẳng đến Tê Nhàn Đường. Tần Thần, đem tất cả kỳ thạch mang về đi.”
Cố Ninh Thư vội ngăn lại:
“Đừng… Ta chỉ cần một mảnh nhỏ là được, đưa hết về chẳng lẽ để làm núi giả trong viện sao?”
Tần Ngự bật cười, nhẹ giọng trấn an:
“Khó lắm mới thấy nàng thích thứ gì, không mang về thì chỉ phí hoài trong kho thôi.” Hắn chậm rãi nói tiếp: “Vài ngày nữa ta sẽ phải ra ngoài một chuyến, đại khái một tháng là về. May mà cưới nàng về sớm, bằng không lại phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
Cố Ninh Thư chớp chớp mắt, trong lòng có chút không tự nhiên, bèn đáp:
“Vậy chúng ta về trước đi.”
Tần Ngự gật đầu, không nói thêm gì nữa.
---
Trở lại Tê Nhàn Đường, Cố Ninh Thư sai người mang lễ đáp trả Cố phủ đưa đến Hồi Nhạn Đường. Sau đó nàng tự mình rót một chén trà, nhấp một ngụm rồi hỏi:
“Thế tử phải đi đánh giặc sao?”
Tần Ngự đáp, giọng bình thản:
“Bên ngoài có chút bất ổn, xuất binh chỉ để thị uy thôi. Nàng yên tâm, chiến sự không căng thẳng, dù nói là một tháng, phần lớn thời gian đều tiêu tốn trên đường. Ta sẽ trở về sớm.”
Hắn nhìn nàng, có chút lo lắng, trấn an thêm:
“Nàng đừng lo, ta quanh năm ra ngoài chinh chiến, dẫn binh đánh trận cũng có nhiều kinh nghiệm. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Cố Ninh Thư khẽ gật đầu, nhắc nhở:
“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thế tử vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đêm trước, nàng nghe Tần Ngự kể về chiến trường, nơi chỉ có đao thật kiếm thật, một khi ra trận là không có đường lui. Nàng thầm nghĩ, nếu có những thứ như thuốc nổ hay bom từ thời hiện đại, chẳng phải sẽ giảm được thương vong lẫn tổn thất lương thảo hay sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thời đại này vốn dĩ là thời đại của vũ khí lạnh, nếu như thật sự đem thứ đó vào… liệu có phải là điều tốt hay không?
Tần Ngự mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:
“Ta nghe nàng. Xuất binh còn chút thời gian, lúc đó nàng dặn dò cũng không muộn.”
Hắn ngừng một lát rồi hỏi:
“À phải, lúc ở Cố phủ, nàng nói có chuyện muốn đích thân nói với ta. Bây giờ có thể nói rồi.”
Cố Ninh Thư hơi ngẩn người, khóe môi giật nhẹ. Chuyện nàng nói lúc đó chẳng qua chỉ là cái cớ để qua loa với Cố Minh Tề mà thôi, thực ra chẳng có gì quan trọng. Nàng cúi đầu, trong lòng có chút ngổn ngang.
Chỉ cần Tần Vương phủ còn đứng vững, không ai dám nói lời bừa bãi. Nhưng Tần Ngự không muốn Cố Ninh Thư trở thành chủ đề bàn tán lúc trà dư tửu hậu của đám người này.
Tần Thần gật đầu, cúi người: “Vậy nô tài sẽ qua bên kia, tránh để có kẻ va phải thế tử phi.”
“Ừm.” Tần Ngự khẽ đáp, rồi sải bước đến bên cạnh Cố Ninh Thư, nhẹ giọng hỏi:
“Thích món nào không?”
Cố Ninh Thư đang cầm trên tay một khối kỳ thạch, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, bề mặt có sắc đen huyền bí, nhưng bên trong lại như ẩn chứa ánh sáng lưu động. Nàng thử chạm tay vào, thấy nó cứng rắn như sắt thép nhưng lại có chút gì đó khác biệt.
“Ừm, lấy khối này đi.”
Tần Ngự nhìn nàng, trong lòng có chút vui vẻ, chậm rãi giải thích:
“Khối này nghe nói là thiên thạch từ thời tiền triều rơi xuống, vô cùng cứng rắn. Nhiều thợ rèn binh khí muốn dùng nó để tạo ra thần binh lợi khí, nhưng nó khó mà hòa tan hay cắt được, nên đành từ bỏ. Khối này chỉ là một phần, trong kho còn rất nhiều. Tần Thần, đem toàn bộ về đây.”
Cố Ninh Thư giật mình, trừng mắt nhìn hắn:
“Bảo Hiên Các là của ngươi sao?”
Nơi này chứa đầy những vật phẩm quý giá từ các nước khác, chẳng lẽ đều là chiến lợi phẩm từ những trận chiến của Tần Ngự?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ngự gật đầu, giọng điềm nhiên:
“Ừ, trong chốc lát bảo Tần Thần làm cho nàng một bản danh sách chi tiết, nếu thích gì cứ bảo người đưa thẳng đến Tê Nhàn Đường. Tần Thần, đem tất cả kỳ thạch mang về đi.”
Cố Ninh Thư vội ngăn lại:
“Đừng… Ta chỉ cần một mảnh nhỏ là được, đưa hết về chẳng lẽ để làm núi giả trong viện sao?”
Tần Ngự bật cười, nhẹ giọng trấn an:
“Khó lắm mới thấy nàng thích thứ gì, không mang về thì chỉ phí hoài trong kho thôi.” Hắn chậm rãi nói tiếp: “Vài ngày nữa ta sẽ phải ra ngoài một chuyến, đại khái một tháng là về. May mà cưới nàng về sớm, bằng không lại phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.”
Cố Ninh Thư chớp chớp mắt, trong lòng có chút không tự nhiên, bèn đáp:
“Vậy chúng ta về trước đi.”
Tần Ngự gật đầu, không nói thêm gì nữa.
---
Trở lại Tê Nhàn Đường, Cố Ninh Thư sai người mang lễ đáp trả Cố phủ đưa đến Hồi Nhạn Đường. Sau đó nàng tự mình rót một chén trà, nhấp một ngụm rồi hỏi:
“Thế tử phải đi đánh giặc sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Ngự đáp, giọng bình thản:
“Bên ngoài có chút bất ổn, xuất binh chỉ để thị uy thôi. Nàng yên tâm, chiến sự không căng thẳng, dù nói là một tháng, phần lớn thời gian đều tiêu tốn trên đường. Ta sẽ trở về sớm.”
Hắn nhìn nàng, có chút lo lắng, trấn an thêm:
“Nàng đừng lo, ta quanh năm ra ngoài chinh chiến, dẫn binh đánh trận cũng có nhiều kinh nghiệm. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Cố Ninh Thư khẽ gật đầu, nhắc nhở:
“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, thế tử vẫn nên cẩn thận một chút.”
Đêm trước, nàng nghe Tần Ngự kể về chiến trường, nơi chỉ có đao thật kiếm thật, một khi ra trận là không có đường lui. Nàng thầm nghĩ, nếu có những thứ như thuốc nổ hay bom từ thời hiện đại, chẳng phải sẽ giảm được thương vong lẫn tổn thất lương thảo hay sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thời đại này vốn dĩ là thời đại của vũ khí lạnh, nếu như thật sự đem thứ đó vào… liệu có phải là điều tốt hay không?
Tần Ngự mỉm cười, ánh mắt ôn hòa:
“Ta nghe nàng. Xuất binh còn chút thời gian, lúc đó nàng dặn dò cũng không muộn.”
Hắn ngừng một lát rồi hỏi:
“À phải, lúc ở Cố phủ, nàng nói có chuyện muốn đích thân nói với ta. Bây giờ có thể nói rồi.”
Cố Ninh Thư hơi ngẩn người, khóe môi giật nhẹ. Chuyện nàng nói lúc đó chẳng qua chỉ là cái cớ để qua loa với Cố Minh Tề mà thôi, thực ra chẳng có gì quan trọng. Nàng cúi đầu, trong lòng có chút ngổn ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro