[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 27
2024-12-19 00:22:41
Thật ra nàng đã nghĩ về một chuyện rất lâu: nguyên thân đã mất 18 năm, Tần Ngự một mình thủ tang cũng đã 18 năm, đó cũng là tận tình tận nghĩa rồi. Nếu có một ngày nàng khó sinh mà mất đi, chẳng lẽ lại mong Tần Ngự thủ thân vì nàng cả đời hay sao?
Cố Ninh Thư không nghĩ như vậy. Giống như mẫu thân nàng từng nói, đời này nữ nhân mạnh mẽ không thiếu, có khi mở một con mắt nhắm một con mắt là đã qua đi rồi. Tần Ngự là một người tốt, có trách nhiệm, có khí khái của một nam nhân. Nàng không muốn lấy chuyện này để uy hiếp chàng phải cô độc cả đời.
Cố Ninh Thư nhìn thẳng vào mắt Tần Ngự, giọng nói trầm tĩnh:
“Thế tử, chàng đã cưới ta, ta cũng đã gả đến đây. Chuyện ở chùa Triều Thánh coi như bỏ qua, chàng cũng không cần tự trách, càng không cần nhường nhịn ta trong mọi chuyện.”
Tần Ngự đang cầm chén trà, bàn tay khựng lại giữa không trung, có chút lúng túng, rồi vội vàng nói:
“Ta… ta đâu có chuyện gì cũng nhường nhịn nàng. Nhưng nếu nàng đã nói chuyện kia bỏ qua thì thôi, về sau chúng ta cứ sống thật tốt. Thư Nhi, ta là người khô khan, cứng nhắc, trước giờ chỉ biết quanh quẩn trong quân doanh, lúc rảnh rỗi cũng chỉ đọc binh thư, sợ rằng sẽ khiến nàng chê ta không thú vị.”
Không, không phải ý đó! Thế tử gia, chàng hiểu lầm rồi! Ý của nàng là chuyện cũ thì cứ để nó qua đi, đường ai nấy bước, chàng đi cầu độc mộc, nàng đi quan đạo. Cố Ninh Thư vừa định giải thích thì đã nghe Tần Ngự nói tiếp:
“Ta nghe trên phố nói, nam tử và nữ tử thành thân xong thì sẽ gọi nhau bằng tên tự. Ta tên là Trường Phong, sau này nàng cứ gọi ta Trường Phong là được.”
Tần Ngự nói xong còn gật đầu đắc ý. Những ngày qua, ngoài xem *Tam Tự Kinh*, *Thiên Tự Văn*, hắn còn đọc thêm mấy quyển thoại bản của nữ tử, trong đó đều viết như vậy cả.
Cố Ninh Thư cạn lời, không biết nên nói gì nữa.
Đặt chén trà xuống, Tần Ngự nghiêm túc nói:
“Vậy tối nay ta sẽ ngủ cùng nàng. Ta nghe người ta nói, phu thê thành thân rồi đều ngủ chung một giường. Thực ra, để nàng ngủ một mình, ta cũng không yên tâm.”
Nghe tới đây, Cố Ninh Thư khẽ nhếch môi cười khổ. Trên phố rốt cuộc là ai, sao có thể nói nhiều như vậy chứ…
Dù sao nàng cũng đang mang thai, Tần Ngự có muốn cũng không làm được gì. Cố Ninh Thư thuận miệng nói:
“Vậy để Cảnh Minh lấy thêm chăn đệm cho thiếp.”
Tần Ngự nhíu mày, như nhớ ra điều gì:
“Ta nghe nói trên phố, phu thê thành thân đều ngủ chung một chăn gối…”
Cố Ninh Thư lập tức cắt ngang:
“Giờ nào rồi? Thiếp hơi đói bụng rồi, Cảnh Minh!”
Lời còn chưa nói hết, Tần Ngự đành nuốt lại vào trong, trầm ngâm nhìn chén trà trong tay. Hắn thầm nghĩ, vẫn là ăn cơm trước quan trọng hơn, chuyện khác ăn xong lại nói sau.
Cảnh Minh đứng bên ngoài màn nghe gọi liền vội vàng bước vào, cúi đầu bẩm báo:
“Thế tử phi, đã giờ Dậu một khắc, nô tỳ sẽ đi truyền cơm ngay.”
Cố Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thúc giục:
“Đi đi, nhanh lên.”
Bữa tối hôm nay được chuẩn bị vô cùng tươm tất, nào là đường nấu hạt sen, củ mài hấp, cá chép om, tôm bóc vỏ, hạnh nhân sữa đặc và một chén canh gà nóng hổi. Tần Ngự trong lòng cao hứng, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Cố Ninh Thư. Nàng ăn thêm vài miếng, hắn liền giảm bớt phần của mình.
“Tê Nhàn đường có đầu bếp tay nghề rất tốt, học hỏi các món ở khắp nơi cũng nhanh. Nếu nàng muốn ăn gì, ta sẽ sai hắn qua Cố phủ học.”
Cố Ninh Thư cười nhạt, khẽ nói:
“Tề Nhi nói năng bừa bãi, thế tử đừng để trong lòng.”
Tần Ngự nghe vậy liền nghiêm túc nói:
“Tề Nhi là đệ đệ của ta, sao ta lại so đo với hắn được. Nhưng nói đi nói lại, trên phố vẫn có câu, thành thân rồi thì phải gọi nhau bằng tên tự. Thư Nhi, nàng chẳng lẽ đã quên?”
Cố Ninh Thư giả vờ như không nghe thấy, lập tức chuyển chủ đề:
Cố Ninh Thư không nghĩ như vậy. Giống như mẫu thân nàng từng nói, đời này nữ nhân mạnh mẽ không thiếu, có khi mở một con mắt nhắm một con mắt là đã qua đi rồi. Tần Ngự là một người tốt, có trách nhiệm, có khí khái của một nam nhân. Nàng không muốn lấy chuyện này để uy hiếp chàng phải cô độc cả đời.
Cố Ninh Thư nhìn thẳng vào mắt Tần Ngự, giọng nói trầm tĩnh:
“Thế tử, chàng đã cưới ta, ta cũng đã gả đến đây. Chuyện ở chùa Triều Thánh coi như bỏ qua, chàng cũng không cần tự trách, càng không cần nhường nhịn ta trong mọi chuyện.”
Tần Ngự đang cầm chén trà, bàn tay khựng lại giữa không trung, có chút lúng túng, rồi vội vàng nói:
“Ta… ta đâu có chuyện gì cũng nhường nhịn nàng. Nhưng nếu nàng đã nói chuyện kia bỏ qua thì thôi, về sau chúng ta cứ sống thật tốt. Thư Nhi, ta là người khô khan, cứng nhắc, trước giờ chỉ biết quanh quẩn trong quân doanh, lúc rảnh rỗi cũng chỉ đọc binh thư, sợ rằng sẽ khiến nàng chê ta không thú vị.”
Không, không phải ý đó! Thế tử gia, chàng hiểu lầm rồi! Ý của nàng là chuyện cũ thì cứ để nó qua đi, đường ai nấy bước, chàng đi cầu độc mộc, nàng đi quan đạo. Cố Ninh Thư vừa định giải thích thì đã nghe Tần Ngự nói tiếp:
“Ta nghe trên phố nói, nam tử và nữ tử thành thân xong thì sẽ gọi nhau bằng tên tự. Ta tên là Trường Phong, sau này nàng cứ gọi ta Trường Phong là được.”
Tần Ngự nói xong còn gật đầu đắc ý. Những ngày qua, ngoài xem *Tam Tự Kinh*, *Thiên Tự Văn*, hắn còn đọc thêm mấy quyển thoại bản của nữ tử, trong đó đều viết như vậy cả.
Cố Ninh Thư cạn lời, không biết nên nói gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặt chén trà xuống, Tần Ngự nghiêm túc nói:
“Vậy tối nay ta sẽ ngủ cùng nàng. Ta nghe người ta nói, phu thê thành thân rồi đều ngủ chung một giường. Thực ra, để nàng ngủ một mình, ta cũng không yên tâm.”
Nghe tới đây, Cố Ninh Thư khẽ nhếch môi cười khổ. Trên phố rốt cuộc là ai, sao có thể nói nhiều như vậy chứ…
Dù sao nàng cũng đang mang thai, Tần Ngự có muốn cũng không làm được gì. Cố Ninh Thư thuận miệng nói:
“Vậy để Cảnh Minh lấy thêm chăn đệm cho thiếp.”
Tần Ngự nhíu mày, như nhớ ra điều gì:
“Ta nghe nói trên phố, phu thê thành thân đều ngủ chung một chăn gối…”
Cố Ninh Thư lập tức cắt ngang:
“Giờ nào rồi? Thiếp hơi đói bụng rồi, Cảnh Minh!”
Lời còn chưa nói hết, Tần Ngự đành nuốt lại vào trong, trầm ngâm nhìn chén trà trong tay. Hắn thầm nghĩ, vẫn là ăn cơm trước quan trọng hơn, chuyện khác ăn xong lại nói sau.
Cảnh Minh đứng bên ngoài màn nghe gọi liền vội vàng bước vào, cúi đầu bẩm báo:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế tử phi, đã giờ Dậu một khắc, nô tỳ sẽ đi truyền cơm ngay.”
Cố Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thúc giục:
“Đi đi, nhanh lên.”
Bữa tối hôm nay được chuẩn bị vô cùng tươm tất, nào là đường nấu hạt sen, củ mài hấp, cá chép om, tôm bóc vỏ, hạnh nhân sữa đặc và một chén canh gà nóng hổi. Tần Ngự trong lòng cao hứng, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Cố Ninh Thư. Nàng ăn thêm vài miếng, hắn liền giảm bớt phần của mình.
“Tê Nhàn đường có đầu bếp tay nghề rất tốt, học hỏi các món ở khắp nơi cũng nhanh. Nếu nàng muốn ăn gì, ta sẽ sai hắn qua Cố phủ học.”
Cố Ninh Thư cười nhạt, khẽ nói:
“Tề Nhi nói năng bừa bãi, thế tử đừng để trong lòng.”
Tần Ngự nghe vậy liền nghiêm túc nói:
“Tề Nhi là đệ đệ của ta, sao ta lại so đo với hắn được. Nhưng nói đi nói lại, trên phố vẫn có câu, thành thân rồi thì phải gọi nhau bằng tên tự. Thư Nhi, nàng chẳng lẽ đã quên?”
Cố Ninh Thư giả vờ như không nghe thấy, lập tức chuyển chủ đề:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro