[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 38
2024-12-19 00:22:41
Lúc ấy lão nô đã nhịn, nhưng Giáng Châu cô nương mồm mép lợi hại, lão nô không đấu lại. Nghĩ nàng là người của vương phi nên nhẫn nhịn bỏ qua, ai ngờ nàng lại dám ăn nói hàm hồ, vu khống thế tử và thế tử phi không trong sạch!
Lão nô trong lòng giận quá mới sai người bắt nàng lại. Tê Nhàn Đường việc nhiều bận rộn, lão nô vội tới vội lui liền quên mất nàng… Thế tử, chuyện này thật sự không liên quan đến thế tử phi. Nếu không báo cáo rõ ràng được, thì lão nô xin chịu trói đến Hồi Nhạn Đường tạ tội, ngàn vạn lần không thể để liên lụy đến thế tử phi!”
Hàn ma ma nói với giọng đầy khẩn thiết, nước mắt lưng tròng như muốn khóc ngay tại chỗ.
Hàn ma ma vốn là nhũ mẫu của Tần Ngự, dù thế nào cũng không thể để bà ấy chịu phạt. Cố Ninh Thư liếc nhìn Tần Ngự, nhẹ giọng nói: “Trường Phong…”
Tần Ngự nhìn nàng một cái, tỏ ý bảo nàng đừng nóng vội rồi quay sang hỏi: “Giáng Châu đã nói những gì?”
Hàn ma ma hệt như chịu phải nhục nhã lớn, nghiến răng đáp: “Lời đó… lão nô dù chết cũng không thể nói, nói ra chỉ sợ làm bẩn tai thế tử phi!”
Tần Ngự sắc mặt lạnh đi, giọng nói trầm thấp: “Giáng Châu dám phạm thượng, ăn nói hàm hồ, phạt đánh hai mươi đại bản, đánh ở nơi xa một chút, đừng làm bẩn đất Tê Nhàn Đường. Đánh xong thì trả người về. Còn việc sổ sách, trực tiếp bẩm báo với vương phi. Vương phi thân thể khỏe mạnh, thế tử phi không dám làm thay.”
Giọng nói của hắn lại lạnh thêm mấy phần: “Nói với nàng, nếu có việc tìm thế tử phi thì đến tìm bản thế tử trước.”
Tần Thần cúi đầu cung kính đáp: “Nô tài tuân lệnh!”
Sau khi Tần Thần rời đi, Hàn ma ma vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực than thở: “Cũng may có thế tử, nếu không lão nô thật không biết phải làm sao nữa…”
Tần Ngự phất tay bảo Hàn ma ma lui xuống: “Được rồi, mau đi nghỉ đi. Nàng ăn cơm tiếp đi.”
Cố Ninh Thư nhìn theo bóng Hàn ma ma lui xuống, trong lòng thoáng cảm thấy hụt hẫng. Trước đây vương phi mất sớm, Hàn ma ma che chở Tần Ngự như che chở con mình. Nay nàng gả vào đây, Hàn ma ma lại hết lòng che chở cho nàng như vậy…
Cố Ninh Thư cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Lần sau nếu có người đến nữa, trực tiếp đưa vào đây. Đừng để Hàn ma ma phải chịu tiếng xấu.”
Tần Ngự nhìn Cố Ninh Thư, ánh mắt ngẩn ra một chút, thấp giọng gọi: “Thư Nhi…”
“Hàn ma ma là nhũ mẫu của chàng, nên nể mặt bà ấy, ta hiểu điều đó. Nhưng ta cũng là thế tử phi, nếu ta muốn bắt người hay phạt người, kẻ khác cũng chẳng dám nói gì. Huống hồ, phía trên chẳng phải vẫn còn có chàng sao?” Cố Ninh Thư khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản. Nàng đã là thế tử phi, không thể chuyện gì cũng nép sau lưng Tần Ngự và Hàn ma ma được.
“Được, nếu còn có kẻ nào dám ăn nói hàm hồ, trực tiếp đánh đuổi ra ngoài,” Tần Ngự bật cười, gắp thêm thức ăn bỏ vào bát nàng: “Nàng ăn nhiều một chút.”
---
Giáng Châu bị đánh đến nửa sống nửa chết. Những thị vệ trong phủ đều xuất thân từ quân doanh, làm việc nói chuyện đều mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Với loại người như Giáng Châu, được giữ lại nửa cái mạng đã là nhờ thế tử và thế tử phi có lòng nhân từ. Ở những nơi khác, kẻ dám nói lời xúc phạm chủ tử thì một trượng đánh chết là còn nhẹ.
Giáng Châu nằm bất động trên giường, sắc mặt vàng như giấy, đôi mắt nhắm nghiền, phía sau lưng toàn là máu. Từ ma ma vội vã mời đại phu. Đại phu kê xong đơn thuốc, không lâu sau, Từ Tú Dung đã dẫn người tới.
“Giáng Châu thế nào rồi?”
“Hồi vương phi, đã có thuốc rồi, đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận là được. Nhưng mà… thế tử cũng thật quá nhẫn tâm, một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc mà bị đánh thành ra thế này!”
“Ta vào xem một chút…” Gương mặt Từ Tú Dung không lộ vui buồn, nàng bước vào phòng, nhìn Giáng Châu nằm rũ rượi trên giường. Vén tấm chăn lên xem, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua, rồi lại buông chăn xuống. Nàng lấy khăn tay che mũi, giọng lạnh nhạt: “Phái người hầu hạ cho tốt.”
Lão nô trong lòng giận quá mới sai người bắt nàng lại. Tê Nhàn Đường việc nhiều bận rộn, lão nô vội tới vội lui liền quên mất nàng… Thế tử, chuyện này thật sự không liên quan đến thế tử phi. Nếu không báo cáo rõ ràng được, thì lão nô xin chịu trói đến Hồi Nhạn Đường tạ tội, ngàn vạn lần không thể để liên lụy đến thế tử phi!”
Hàn ma ma nói với giọng đầy khẩn thiết, nước mắt lưng tròng như muốn khóc ngay tại chỗ.
Hàn ma ma vốn là nhũ mẫu của Tần Ngự, dù thế nào cũng không thể để bà ấy chịu phạt. Cố Ninh Thư liếc nhìn Tần Ngự, nhẹ giọng nói: “Trường Phong…”
Tần Ngự nhìn nàng một cái, tỏ ý bảo nàng đừng nóng vội rồi quay sang hỏi: “Giáng Châu đã nói những gì?”
Hàn ma ma hệt như chịu phải nhục nhã lớn, nghiến răng đáp: “Lời đó… lão nô dù chết cũng không thể nói, nói ra chỉ sợ làm bẩn tai thế tử phi!”
Tần Ngự sắc mặt lạnh đi, giọng nói trầm thấp: “Giáng Châu dám phạm thượng, ăn nói hàm hồ, phạt đánh hai mươi đại bản, đánh ở nơi xa một chút, đừng làm bẩn đất Tê Nhàn Đường. Đánh xong thì trả người về. Còn việc sổ sách, trực tiếp bẩm báo với vương phi. Vương phi thân thể khỏe mạnh, thế tử phi không dám làm thay.”
Giọng nói của hắn lại lạnh thêm mấy phần: “Nói với nàng, nếu có việc tìm thế tử phi thì đến tìm bản thế tử trước.”
Tần Thần cúi đầu cung kính đáp: “Nô tài tuân lệnh!”
Sau khi Tần Thần rời đi, Hàn ma ma vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực than thở: “Cũng may có thế tử, nếu không lão nô thật không biết phải làm sao nữa…”
Tần Ngự phất tay bảo Hàn ma ma lui xuống: “Được rồi, mau đi nghỉ đi. Nàng ăn cơm tiếp đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Ninh Thư nhìn theo bóng Hàn ma ma lui xuống, trong lòng thoáng cảm thấy hụt hẫng. Trước đây vương phi mất sớm, Hàn ma ma che chở Tần Ngự như che chở con mình. Nay nàng gả vào đây, Hàn ma ma lại hết lòng che chở cho nàng như vậy…
Cố Ninh Thư cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Lần sau nếu có người đến nữa, trực tiếp đưa vào đây. Đừng để Hàn ma ma phải chịu tiếng xấu.”
Tần Ngự nhìn Cố Ninh Thư, ánh mắt ngẩn ra một chút, thấp giọng gọi: “Thư Nhi…”
“Hàn ma ma là nhũ mẫu của chàng, nên nể mặt bà ấy, ta hiểu điều đó. Nhưng ta cũng là thế tử phi, nếu ta muốn bắt người hay phạt người, kẻ khác cũng chẳng dám nói gì. Huống hồ, phía trên chẳng phải vẫn còn có chàng sao?” Cố Ninh Thư khẽ nhếch môi, giọng điệu bình thản. Nàng đã là thế tử phi, không thể chuyện gì cũng nép sau lưng Tần Ngự và Hàn ma ma được.
“Được, nếu còn có kẻ nào dám ăn nói hàm hồ, trực tiếp đánh đuổi ra ngoài,” Tần Ngự bật cười, gắp thêm thức ăn bỏ vào bát nàng: “Nàng ăn nhiều một chút.”
---
Giáng Châu bị đánh đến nửa sống nửa chết. Những thị vệ trong phủ đều xuất thân từ quân doanh, làm việc nói chuyện đều mang theo sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Với loại người như Giáng Châu, được giữ lại nửa cái mạng đã là nhờ thế tử và thế tử phi có lòng nhân từ. Ở những nơi khác, kẻ dám nói lời xúc phạm chủ tử thì một trượng đánh chết là còn nhẹ.
Giáng Châu nằm bất động trên giường, sắc mặt vàng như giấy, đôi mắt nhắm nghiền, phía sau lưng toàn là máu. Từ ma ma vội vã mời đại phu. Đại phu kê xong đơn thuốc, không lâu sau, Từ Tú Dung đã dẫn người tới.
“Giáng Châu thế nào rồi?”
“Hồi vương phi, đã có thuốc rồi, đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận là được. Nhưng mà… thế tử cũng thật quá nhẫn tâm, một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc mà bị đánh thành ra thế này!”
“Ta vào xem một chút…” Gương mặt Từ Tú Dung không lộ vui buồn, nàng bước vào phòng, nhìn Giáng Châu nằm rũ rượi trên giường. Vén tấm chăn lên xem, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua, rồi lại buông chăn xuống. Nàng lấy khăn tay che mũi, giọng lạnh nhạt: “Phái người hầu hạ cho tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro