[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 42
2024-12-19 00:22:41
Nằm một lúc lâu mà vẫn không ngủ được, nàng kéo chăn hít một hơi thật sâu. Tiếng nước chảy từ gian ngoài vọng vào, nàng lại càng cảm thấy khó ngủ. Cuối cùng, nàng ngồi dậy, hướng ra ngoài gọi:
“Thế tử, ngươi tắm xong chưa?”
Tần Ngự đã tắm xong từ lâu, nhưng hắn không dám lên tiếng, lúc này vẫn nên để Cố Ninh Thư tự nguôi giận thì hơn. Không phải hắn không muốn dỗ dành, chỉ là hắn cảm thấy mình càng dỗ, nàng lại càng giận thêm.
Tần Ngự đổ chậu nước tắm, mãi một lúc lâu mới ra khỏi phòng tắm. Trong nội thất, ánh đèn leo lét tỏa ra chút sáng mờ, Cố Ninh Thư đã nằm cuộn tròn trên giường như một cái kén, hơi thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say.
Tần Ngự nhẹ nhàng trèo lên giường, chỉ để lại một ngọn đèn, rồi nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn đặt tay lên bụng nàng, khựng lại một chút rồi mới nhẹ giọng nói:
“Các con à, sau này nghe lời một chút, đừng làm phiền mẫu thân của các con. Nàng…”
“Nàng hay giận, cha còn dỗ không nổi, huống hồ các con dỗ lại càng không được.”
“Cũng đừng đánh nhau. Các con đánh nhau, người mệt mỏi nhất vẫn là mẫu thân các con.”
“Còn nữa, làm ca ca phải biết bảo vệ mẫu thân và muội muội… Muội muội còn nhỏ, mẫu thân cũng yếu ớt, làm nam nhi thì phải biết nhường nhịn.”
“Cha nghĩ mẫu thân đã dạy các con đọc sách rồi, sau này lớn lên phải biết lễ nghĩa, hiểu chuyện đời…”
“Cha sẽ bảo vệ các con thật tốt, các con cứ yên tâm mà lớn lên…”
“Cha, cha thực sự rất vui, rất vui khi các con đến đây… giống như niềm mong đợi của mẫu thân các con.”
“Nói đến đây thôi, các con nghỉ ngơi đi. Đừng làm ồn khiến mẫu thân mất ngủ, nếu không đến lúc các con chào đời, cha sẽ dạy dỗ các con thật nghiêm đấy.”
Nói xong, Tần Ngự còn tỏ vẻ nghiêm nghị một lúc rồi tự bật cười. Hắn còn mong chờ không kịp, nào nỡ trách phạt gì.
Hắn kéo Cố Ninh Thư vào lòng ôm một cái. Dù sao bọn họ cũng là phu thê mà… Nhưng nếu sáng mai Thư Nhi tỉnh dậy và phát hiện ra, nàng không vui thì làm sao bây giờ? Hình như nàng không quen những cử chỉ thân mật này của phu thê.
Nghĩ vậy, Tần Ngự lại rụt tay về. Không được, sáng mai hắn sẽ dậy sớm, đến lúc đó tự nhiên buông ra, nàng sẽ không phát hiện đâu.
Ném chăn của mình sang một bên, Tần Ngự khẽ thở dài. Cố Ninh Thư thật mềm mại, thật nhẹ nhàng. Nói cho cùng, phu thê ngủ chung một giường cũng là chuyện bình thường… Dù đã sắp sang tháng năm, đêm vẫn còn hơi lạnh, ôm nhau một chút cũng ấm áp hơn.
***
Sáng hôm sau, như thường lệ, Cố Ninh Thư không dậy nổi. Mỗi lần đều phải để Cảnh Minh gọi đến bốn, năm lần. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy một mảng vải màu trắng ngà. Mảng vải đó khẽ động đậy, bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm, dịu dàng:
“Vẫn còn sớm… Ngủ thêm một lát nữa…”
Bàn tay phía sau lưng nhẹ nhàng vỗ về. Đầu óc Cố Ninh Thư lại chìm vào cơn mê man, rồi ngủ tiếp.
Tần Ngự nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Ninh Thư, động tác cẩn trọng, sau đó cẩn thận từng chút một lui ra khỏi ổ chăn. Chỉ đến khi kéo chiếc chăn khác qua loa đắp lên người nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“May mà nàng chưa tỉnh… May thật…” Tần Ngự nuốt nước bọt, thầm nghĩ nếu vừa rồi Cố Ninh Thư tỉnh lại, hắn thực sự không biết phải giải thích thế nào. May mắn thay, nàng ngủ say không hay biết gì.
Hắn lặng lẽ bước xuống giường. Cảnh Minh đã đợi sẵn ở bên ngoài, cúi đầu hành lễ:
“Bái kiến thế tử. Nô tỳ vào gọi thế tử phi dậy ạ.”
Tần Ngự khó khăn lắm mới dỗ được nàng ngủ ngon, sao có thể để Cảnh Minh phá hỏng được?
“Vẫn còn sớm, chờ thêm lát nữa rồi gọi.”
Cảnh Minh cúi đầu đáp:
“Bẩm thế tử, Tề đại phu có kê một bát canh dưỡng thân cho thế tử phi, mỗi sáng nàng đều phải uống.”
“Canh gì? Sao ta không biết?” Tần Ngự nhíu mày, trong lòng tự hỏi, thế nào lại có thêm một bát canh nữa? Rõ ràng nàng mới ngủ yên được một lúc.
“Thế tử, ngươi tắm xong chưa?”
Tần Ngự đã tắm xong từ lâu, nhưng hắn không dám lên tiếng, lúc này vẫn nên để Cố Ninh Thư tự nguôi giận thì hơn. Không phải hắn không muốn dỗ dành, chỉ là hắn cảm thấy mình càng dỗ, nàng lại càng giận thêm.
Tần Ngự đổ chậu nước tắm, mãi một lúc lâu mới ra khỏi phòng tắm. Trong nội thất, ánh đèn leo lét tỏa ra chút sáng mờ, Cố Ninh Thư đã nằm cuộn tròn trên giường như một cái kén, hơi thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say.
Tần Ngự nhẹ nhàng trèo lên giường, chỉ để lại một ngọn đèn, rồi nằm xuống bên cạnh nàng. Hắn đặt tay lên bụng nàng, khựng lại một chút rồi mới nhẹ giọng nói:
“Các con à, sau này nghe lời một chút, đừng làm phiền mẫu thân của các con. Nàng…”
“Nàng hay giận, cha còn dỗ không nổi, huống hồ các con dỗ lại càng không được.”
“Cũng đừng đánh nhau. Các con đánh nhau, người mệt mỏi nhất vẫn là mẫu thân các con.”
“Còn nữa, làm ca ca phải biết bảo vệ mẫu thân và muội muội… Muội muội còn nhỏ, mẫu thân cũng yếu ớt, làm nam nhi thì phải biết nhường nhịn.”
“Cha nghĩ mẫu thân đã dạy các con đọc sách rồi, sau này lớn lên phải biết lễ nghĩa, hiểu chuyện đời…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cha sẽ bảo vệ các con thật tốt, các con cứ yên tâm mà lớn lên…”
“Cha, cha thực sự rất vui, rất vui khi các con đến đây… giống như niềm mong đợi của mẫu thân các con.”
“Nói đến đây thôi, các con nghỉ ngơi đi. Đừng làm ồn khiến mẫu thân mất ngủ, nếu không đến lúc các con chào đời, cha sẽ dạy dỗ các con thật nghiêm đấy.”
Nói xong, Tần Ngự còn tỏ vẻ nghiêm nghị một lúc rồi tự bật cười. Hắn còn mong chờ không kịp, nào nỡ trách phạt gì.
Hắn kéo Cố Ninh Thư vào lòng ôm một cái. Dù sao bọn họ cũng là phu thê mà… Nhưng nếu sáng mai Thư Nhi tỉnh dậy và phát hiện ra, nàng không vui thì làm sao bây giờ? Hình như nàng không quen những cử chỉ thân mật này của phu thê.
Nghĩ vậy, Tần Ngự lại rụt tay về. Không được, sáng mai hắn sẽ dậy sớm, đến lúc đó tự nhiên buông ra, nàng sẽ không phát hiện đâu.
Ném chăn của mình sang một bên, Tần Ngự khẽ thở dài. Cố Ninh Thư thật mềm mại, thật nhẹ nhàng. Nói cho cùng, phu thê ngủ chung một giường cũng là chuyện bình thường… Dù đã sắp sang tháng năm, đêm vẫn còn hơi lạnh, ôm nhau một chút cũng ấm áp hơn.
***
Sáng hôm sau, như thường lệ, Cố Ninh Thư không dậy nổi. Mỗi lần đều phải để Cảnh Minh gọi đến bốn, năm lần. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy một mảng vải màu trắng ngà. Mảng vải đó khẽ động đậy, bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm, dịu dàng:
“Vẫn còn sớm… Ngủ thêm một lát nữa…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay phía sau lưng nhẹ nhàng vỗ về. Đầu óc Cố Ninh Thư lại chìm vào cơn mê man, rồi ngủ tiếp.
Tần Ngự nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Ninh Thư, động tác cẩn trọng, sau đó cẩn thận từng chút một lui ra khỏi ổ chăn. Chỉ đến khi kéo chiếc chăn khác qua loa đắp lên người nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“May mà nàng chưa tỉnh… May thật…” Tần Ngự nuốt nước bọt, thầm nghĩ nếu vừa rồi Cố Ninh Thư tỉnh lại, hắn thực sự không biết phải giải thích thế nào. May mắn thay, nàng ngủ say không hay biết gì.
Hắn lặng lẽ bước xuống giường. Cảnh Minh đã đợi sẵn ở bên ngoài, cúi đầu hành lễ:
“Bái kiến thế tử. Nô tỳ vào gọi thế tử phi dậy ạ.”
Tần Ngự khó khăn lắm mới dỗ được nàng ngủ ngon, sao có thể để Cảnh Minh phá hỏng được?
“Vẫn còn sớm, chờ thêm lát nữa rồi gọi.”
Cảnh Minh cúi đầu đáp:
“Bẩm thế tử, Tề đại phu có kê một bát canh dưỡng thân cho thế tử phi, mỗi sáng nàng đều phải uống.”
“Canh gì? Sao ta không biết?” Tần Ngự nhíu mày, trong lòng tự hỏi, thế nào lại có thêm một bát canh nữa? Rõ ràng nàng mới ngủ yên được một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro