[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính

Chương 43

2024-12-19 00:22:41

“Tề đại phu mới kê thuốc gần đây để điều dưỡng thân thể cho thế tử phi, chuyện này không thể chậm trễ được, nô tỳ đi gọi…”

“Canh ở đâu?” Tần Ngự ngắt lời.

“Bẩm thế tử, canh đang hâm nóng trong bếp nhỏ, lúc nào cũng có thể mang lên.”

“Ngươi lui xuống đi,” Tần Ngự phất tay. Chuyện này phải tự hắn làm, ai dỗ nàng ngủ thì người đó gọi dậy, mới là đạo lý.

Trong phòng, Cố Ninh Thư vẫn hô hấp đều đều, gương mặt ửng đỏ vì hơi ấm trong phòng. Vài lọn tóc đen rủ xuống bên tai, trông nàng lúc này chẳng khác nào một đứa trẻ. Tần Ngự nhìn mà lòng bỗng mềm nhũn, giọng hắn cũng tự nhiên trở nên nhẹ nhàng:

“Thư Nhi… dậy thôi nào.”

Cố Ninh Thư khẽ lắc đầu, vẫn còn chìm trong cơn mơ. Thấy Tần Ngự, nàng lập tức kéo chăn trùm kín người:

“Ngươi ra ngoài trước đi, gọi Cảnh Minh vào.”

“Cảnh Minh đang đi lấy canh, có gì cần làm ta sẽ giúp nàng.” Tần Ngự nghĩ thầm, mặc quần áo hay thay y phục đều là chuyện nhỏ, cần gì phải gọi thêm người.

Cố Ninh Thư bọc chăn càng chặt hơn, giọng nói lộ vẻ bực bội:

“Ta muốn thay quần áo. Y phục của ta hơi phức tạp, ta vẫn chưa quen, ngươi giúp thì còn ra thể thống gì. Gọi Húc Diệp vào đi.”

Tần Ngự ngẩn người một lúc rồi gật đầu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được, ta gọi Húc Diệp.”

Sau khi rửa mặt xong, Cố Ninh Thư uống hết bát canh dưỡng thân rồi mới cùng Tần Ngự ra sảnh dùng bữa sáng. Suốt buổi ăn, Tần Ngự im lặng không nói gì, chỉ ngồi một bên. Cố Ninh Thư ăn món gì, hắn ăn theo món đó; nàng ăn bao nhiêu, hắn cũng ăn đúng bấy nhiêu.

Tần Ngự ăn rất nhanh, nhai nuốt chẳng khác nào đang chịu cực hình. Đến khi ăn xong, hắn lại phải ngồi đợi nàng tiếp tục ăn.

Cuối cùng, trên bàn chỉ còn lại một chiếc sủi cảo tôm. Cố Ninh Thư liếc nhìn Tần Ngự rồi đẩy nó về phía hắn:

“Trường Phong, cái này chàng ăn đi.”

Tuy nàng không hiểu vì sao Tần Ngự lại cố chấp một người ăn một cái, nhưng hiện tại còn dư lại một cái, chẳng lẽ lại chia đôi ra sao?

Dù sao nàng cũng đã ăn no, chiếc sủi cảo này cứ để cho Tần Ngự là được.

Tần Ngự khựng lại, trong lòng chợt dâng lên một trận tức giận không tên. Quả nhiên, nàng vẫn chẳng hiểu gì cả. Nàng hoàn toàn không nhận ra hắn đang giận, càng không thể đoán được lý do hắn giận dỗi.

Hắn vốn còn hi vọng nàng có thể nhìn ra điều gì đó, nhưng bây giờ xem ra đúng là hắn quá si tâm vọng tưởng.

“Các ngươi lui hết ra ngoài.” Tần Ngự trầm giọng ra lệnh, rồi gắp chiếc sủi cảo còn lại bỏ vào bát của Cố Ninh Thư.

Cố Ninh Thư nhìn chiếc sủi cảo trong chén, ánh mắt khó hiểu nhìn Tần Ngự:

“Ngươi giận ư? Là vì sủi cảo sao…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta giận, nhưng không phải vì sủi cảo.” Tần Ngự nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng điệu mang theo chút bất mãn:

“Buổi sáng vì sao không để ta giúp nàng?”

Cố Ninh Thư ngẩn người, chớp mắt khó hiểu:

“Buổi sáng làm sao chứ… giúp cái gì?”

Tần Ngự bật cười vì tức, hắn nhận ra bản thân không phải đang giận chuyện nàng không chịu để hắn giúp, mà là vì hắn một mình suy nghĩ đủ thứ còn nàng lại chẳng thèm bận tâm.

“Nàng còn nhớ không? Hôm đó chúng ta đã nói phải sống cho thật tốt.”

“Sống tốt thì sao nào…” Cố Ninh Thư buộc lại tóc, ngẩng đầu nhìn hắn. Đại sáng sớm không lo làm việc lại đi nói chuyện này, rốt cuộc là làm sao. “Thế tử…”

Mặt Tần Ngự lập tức xụ xuống.

Cố Ninh Thư vội nuốt nước miếng, đổi giọng:

“Trường Phong, thiếp đương nhiên còn nhớ. Chúng ta thành thân, phải sống cho thật tốt.”

“Nàng nhớ thì tốt rồi.” Tần Ngự gật đầu, giọng nói dịu đi không ít: “Phu thê sống tốt không chỉ là ngủ chung một giường, mà còn phải ngủ chung một chăn. Thê tử giúp trượng phu thay y phục, trượng phu giúp thê tử mặc y phục đều là chuyện bình thường. Đã nói phải sống thật tốt, những chuyện này nàng cũng phải tập làm quen.”

Nói xong, hắn nhìn chiếc sủi cảo trên bàn, tâm trạng đã thoải mái hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính

Số ký tự: 0