[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính
Chương 47
2024-12-19 00:22:41
Cố Ninh Thư thầm nghĩ, có lẽ đây chính là "hội chứng trước khi xuất chinh". Dù Tần Ngự có giỏi giang đến đâu, thì rốt cuộc hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi, mà chiến trường lại không phải nơi đơn giản như chém cải trắng. Dù vậy, hắn đã trải qua bao phen chiến trận, nên nàng cũng không quá lo lắng.
Nàng chỉ hy vọng lần này mọi việc thuận lợi, Tần Ngự bình an trở về.
Cố Ninh Thư thu xếp đồ đạc giúp Tần Ngự chuẩn bị lên đường. Trước kia những việc này đều do Hàn ma ma làm, chẳng qua cũng chỉ là vài bộ quần áo. Nàng cẩn thận gấp từng chiếc một rồi xếp gọn gàng. Quay đầu nhìn lại, thấy Tần Ngự đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng suy nghĩ một chút, bèn lấy chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn bỏ vào bọc đồ.
Nàng không thể làm được điều gì to tát, nhưng nếu có thể giúp Tần Ngự thoải mái hơn một chút trên chiến trường thì tốt. Trong hộp có mấy viên cồn khô và vài gói vôi sống để phòng bị. Nàng cũng đã viết cách sử dụng rõ ràng trên giấy, nếu Tần Ngự không hiểu thì chỉ có thể nói hắn ngốc, tuyệt không thể trách nàng viết chữ khó đọc.
Tần Ngự nhìn thấy động tác của nàng, vành tai hơi đỏ lên. Hắn đưa tay xoa xoa tai, đợi đến khi Cố Ninh Thư không nhìn nữa mới thu ánh mắt từ khung cửa sổ lại.
Tần Ngự thở dài. Chuyện này thật sự không giống hắn chút nào. Trước đây mỗi lần xuất chinh, hắn đều nôn nóng không thể nhanh chóng đi ngay. Giờ này lẽ ra hắn đã ở trong quân doanh cùng các tướng sĩ uống rượu tiễn biệt rồi.
Nhưng lần này thì khác. Sau khi mẫu phi qua đời, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được nỗi buồn khi phải chia xa.
“Thư Nhi,” Tần Ngự đột nhiên cất tiếng gọi.
Cố Ninh Thư đang đóng gói đồ đạc, xác nhận không thiếu thứ gì, nàng đáp:
“Ừm? Sao vậy?”
“Không có gì, ta chỉ muốn gọi nàng thôi.” Tần Ngự liếm liếm đôi môi khô, lại khẽ gọi một tiếng:
“Thư Nhi…”
Cố Ninh Thư xoay người lại nhìn hắn:
“Chàng gọi thiếp làm gì?”
Tần Ngự nhìn nàng, trong mắt có một tia vội vàng không tên:
“Ngươi theo ta đi đi.”
Khóe miệng Cố Ninh Thư hơi giật giật. Câu nói này nghe thế nào cũng giống như chàng đang muốn mang nàng bỏ trốn vậy. Nàng liền đáp:
“Đồ đạc đều thu xếp xong cả rồi. Khi nào thì đi?”
Tần Ngự quay đầu sang một bên, thầm tự trách bản thân. Chỉ là trong một khoảnh khắc nóng đầu hắn mới nói vậy. Đường sá xóc nảy, biên cương lại gian khổ, hắn không thể để thê nhi của mình phải chịu khổ được.
“Sau một canh giờ nữa. Nàng thu xếp nhanh như vậy sao?”
Cố Ninh Thư gật đầu, giọng nàng dịu đi:
“Trường Phong, chàng đừng lo trong nhà. Qua mấy ngày nữa thiếp sẽ viết thư cho chàng.”
“Đừng chờ đến mấy ngày. Bây giờ nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Tần Ngự siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định. Hắn muốn nàng nói ra ngay lúc này, một chút cũng không muốn đợi.
Cố Ninh Thư cúi đầu, nhất thời không biết phải nói gì. Không khí xung quanh yên lặng hẳn. Đúng lúc này, Cảnh Minh bước vào, cúi người bẩm báo:
“Thế tử, thế tử phi, bên Hồi Nhạn đường phái người tới báo, nói biểu tiểu thư đã đến. Vương gia mời hai vị qua đó một chuyến.”
“Biểu tiểu thư?” Cố Ninh Thư nhìn về phía Tần Ngự, vẻ mặt hơi ngờ vực.
Tần Ngự cũng ngơ ngác, nhíu mày đáp:
“Ta không có biểu muội nào cả.”
Hắn lập tức giải thích:
“Ta chỉ có một mình, Tần gia chỉ còn duy nhất dòng chính này. Cữu cữu ta chưa từng có nữ nhi, ta không có biểu tỷ hay biểu muội gì cả.”
Cố Ninh Thư quay sang nhìn Cảnh Minh. Cảnh Minh lắc đầu, cung kính nói:
“Thế tử phi, người đưa tin chỉ nói là biểu tiểu thư. Có lẽ là nghe tin thế tử sắp tới chào biệt Vương gia nên mới đến đây.”
Tần Ngự cau mày suy nghĩ, rồi nói:
“Chắc là Từ Tú Dung phái người tới. Từ Tú Dung có một ca ca, biểu tiểu thư kia chắc là Từ Dao Quang, nữ nhi của Từ Dũng.”
Từ Dao Quang dường như từng đến vương phủ ở qua, nhưng Tần Ngự không có nhiều ấn tượng về nàng. Sắc mặt hắn trầm xuống, rõ ràng không muốn tiếp đón, ý cự tuyệt đã thể hiện rất rõ ràng.
Nàng chỉ hy vọng lần này mọi việc thuận lợi, Tần Ngự bình an trở về.
Cố Ninh Thư thu xếp đồ đạc giúp Tần Ngự chuẩn bị lên đường. Trước kia những việc này đều do Hàn ma ma làm, chẳng qua cũng chỉ là vài bộ quần áo. Nàng cẩn thận gấp từng chiếc một rồi xếp gọn gàng. Quay đầu nhìn lại, thấy Tần Ngự đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng suy nghĩ một chút, bèn lấy chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn bỏ vào bọc đồ.
Nàng không thể làm được điều gì to tát, nhưng nếu có thể giúp Tần Ngự thoải mái hơn một chút trên chiến trường thì tốt. Trong hộp có mấy viên cồn khô và vài gói vôi sống để phòng bị. Nàng cũng đã viết cách sử dụng rõ ràng trên giấy, nếu Tần Ngự không hiểu thì chỉ có thể nói hắn ngốc, tuyệt không thể trách nàng viết chữ khó đọc.
Tần Ngự nhìn thấy động tác của nàng, vành tai hơi đỏ lên. Hắn đưa tay xoa xoa tai, đợi đến khi Cố Ninh Thư không nhìn nữa mới thu ánh mắt từ khung cửa sổ lại.
Tần Ngự thở dài. Chuyện này thật sự không giống hắn chút nào. Trước đây mỗi lần xuất chinh, hắn đều nôn nóng không thể nhanh chóng đi ngay. Giờ này lẽ ra hắn đã ở trong quân doanh cùng các tướng sĩ uống rượu tiễn biệt rồi.
Nhưng lần này thì khác. Sau khi mẫu phi qua đời, đây là lần thứ hai hắn cảm nhận được nỗi buồn khi phải chia xa.
“Thư Nhi,” Tần Ngự đột nhiên cất tiếng gọi.
Cố Ninh Thư đang đóng gói đồ đạc, xác nhận không thiếu thứ gì, nàng đáp:
“Ừm? Sao vậy?”
“Không có gì, ta chỉ muốn gọi nàng thôi.” Tần Ngự liếm liếm đôi môi khô, lại khẽ gọi một tiếng:
“Thư Nhi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Ninh Thư xoay người lại nhìn hắn:
“Chàng gọi thiếp làm gì?”
Tần Ngự nhìn nàng, trong mắt có một tia vội vàng không tên:
“Ngươi theo ta đi đi.”
Khóe miệng Cố Ninh Thư hơi giật giật. Câu nói này nghe thế nào cũng giống như chàng đang muốn mang nàng bỏ trốn vậy. Nàng liền đáp:
“Đồ đạc đều thu xếp xong cả rồi. Khi nào thì đi?”
Tần Ngự quay đầu sang một bên, thầm tự trách bản thân. Chỉ là trong một khoảnh khắc nóng đầu hắn mới nói vậy. Đường sá xóc nảy, biên cương lại gian khổ, hắn không thể để thê nhi của mình phải chịu khổ được.
“Sau một canh giờ nữa. Nàng thu xếp nhanh như vậy sao?”
Cố Ninh Thư gật đầu, giọng nàng dịu đi:
“Trường Phong, chàng đừng lo trong nhà. Qua mấy ngày nữa thiếp sẽ viết thư cho chàng.”
“Đừng chờ đến mấy ngày. Bây giờ nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi.” Tần Ngự siết chặt nắm tay, ánh mắt kiên định. Hắn muốn nàng nói ra ngay lúc này, một chút cũng không muốn đợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Ninh Thư cúi đầu, nhất thời không biết phải nói gì. Không khí xung quanh yên lặng hẳn. Đúng lúc này, Cảnh Minh bước vào, cúi người bẩm báo:
“Thế tử, thế tử phi, bên Hồi Nhạn đường phái người tới báo, nói biểu tiểu thư đã đến. Vương gia mời hai vị qua đó một chuyến.”
“Biểu tiểu thư?” Cố Ninh Thư nhìn về phía Tần Ngự, vẻ mặt hơi ngờ vực.
Tần Ngự cũng ngơ ngác, nhíu mày đáp:
“Ta không có biểu muội nào cả.”
Hắn lập tức giải thích:
“Ta chỉ có một mình, Tần gia chỉ còn duy nhất dòng chính này. Cữu cữu ta chưa từng có nữ nhi, ta không có biểu tỷ hay biểu muội gì cả.”
Cố Ninh Thư quay sang nhìn Cảnh Minh. Cảnh Minh lắc đầu, cung kính nói:
“Thế tử phi, người đưa tin chỉ nói là biểu tiểu thư. Có lẽ là nghe tin thế tử sắp tới chào biệt Vương gia nên mới đến đây.”
Tần Ngự cau mày suy nghĩ, rồi nói:
“Chắc là Từ Tú Dung phái người tới. Từ Tú Dung có một ca ca, biểu tiểu thư kia chắc là Từ Dao Quang, nữ nhi của Từ Dũng.”
Từ Dao Quang dường như từng đến vương phủ ở qua, nhưng Tần Ngự không có nhiều ấn tượng về nàng. Sắc mặt hắn trầm xuống, rõ ràng không muốn tiếp đón, ý cự tuyệt đã thể hiện rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro