[ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính

Chương 48

2024-12-19 00:22:41

Thế nhưng dù Tần Ngự có không thích Từ Tú Dung đến đâu, cũng không thể không đến Hồi Nhạn đường một chuyến, huống hồ lần này chỉ là gặp mặt một chút. Cố Ninh Thư thở dài:

“Trường Phong, chúng ta qua đó thôi.”

Tới Hồi Nhạn đường, Từ Dao Quang mặc bộ váy gấm màu tối thêu hoa chìm, khoác thêm áo choàng lông chim màu xanh biếc. Mái tóc được búi thành kiểu ngã ngựa tinh tế, trên tóc cài một cây trâm vàng hồng ngọc phỉ thúy rủ nhẹ nhàng. Phía sau nàng có một tiểu nha hoàn đi theo, tuổi chừng mười mấy, tóc cột hai búi cao, đeo trâm vàng và khuyên tai cùng bộ.

Từ Dao Quang vươn tay ra, tiểu nha hoàn nhanh chóng dâng lên một hộp quà:

“Đây là điểm tâm đặc sản Quỳnh Châu. Ta nghe phụ thân nói khi nhỏ cô mẫu rất thích ăn món này.”

Nàng lại chỉ một hộp khác, nhẹ nhàng nói:

“Đây là lá trà do mẫu thân ta tự tay làm, ta nghĩ dượng có lẽ thích uống trà, nên mang đến. Đều là những món quà nhỏ, mong cô mẫu và dượng không ghét bỏ.”

Nàng nói xong, khẽ cười, mang theo vẻ dịu dàng ngây thơ.

Từ Tú Dung lúc này lên tiếng, liếc nhìn Tần Vương rồi nói:

“Ta không có nữ nhi, chỉ có một đứa cháu gái như Dao Quang. Quỳnh Châu núi cao sông dài, nó tới đây cũng thật vất vả.”

Tần Vương cười vang:

“Trà Quỳnh Châu nổi tiếng khắp xa gần, đến Thánh Thượng cũng từng ngợi khen. Dao Quang mang đến, xem ra là ta có phúc uống rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Dao Quang cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Nghe nói biểu ca mới thành thân, phụ thân bảo ta mang chút lễ vật đến. Dù không đáng bao nhiêu, nhưng cũng là chút lòng thành. Đã lâu ta không gặp biểu ca, không biết có còn nhận ra hay không.”

Từ Tú Dung tỏ vẻ hài lòng, mỉm cười nói:

“Dao Quang có lòng như vậy. Vương gia, ngài xem, đã hai năm rồi con bé mới đến đây, lại còn nhớ đến Trường Phong. Dao Quang muốn ở lại đây vài ngày, vừa hay ta đã cho người đến Tê Nhàn đường mời người. Dao Quang và Thư Nhi tuổi cũng xấp xỉ nhau, Trường Phong lại sắp xuất chinh, Dao Quang có thể ở lại làm bạn với Thư Nhi.”

Tần Vương gật đầu, liếc nhìn Từ Tú Dung một cái. Từ trước đến nay, Tần Ngự chỉ đến thỉnh an xong liền rời đi, nếu có thể lưu lại lâu một chút cũng tốt. Ông quay sang gọi:

“Tần Trách, ngươi đi xem...”

Chưa kịp nói hết câu, giọng Tần Ngự đã vang lên ngoài cửa:

“Không cần sai người gọi, ta tới rồi.”

Từ Dao Quang quay đầu nhìn về phía cửa, môi khẽ run như muốn gọi một tiếng “biểu ca” nhưng cố nén lại. Tay nàng siết chặt hộp quà, trong lòng thấp thỏm.

Từ Tú Dung đặt chén trà xuống, giọng điềm đạm:

“Thanh Mâu, dâng trà mời thế tử và thế tử phi.”

Tần Ngự không để ý, khẽ nhắc Cố Ninh Thư chú ý bậc cửa dưới chân:

“Thượng trà thì không cần, ta còn phải đi ngay.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Ninh Thư kéo nhẹ tay áo Tần Ngự, lên tiếng giải thích:

“Vừa rồi có người tới truyền lời, nói cần khởi hành sớm. Thế tử vội vàng chạy tới từ biệt phụ vương, mong rằng phụ vương thứ lỗi cho sự đường đột này.”

Nói rồi, nàng quay sang nhìn vị tiểu thư đang ngồi bên cạnh, mỉm cười hỏi:

“Thế tử, vị này là?”

Tần Ngự còn chẳng buồn nhìn, lạnh nhạt hỏi:

“Ai?”

Cố Ninh Thư nhướng mày, nhìn vị cô nương kia rồi nói:

“Vị cô nương ngồi bên này, thiếp nghe thế tử nói nhà ngoại không có nữ tử xấp xỉ tuổi. Bọn muội muội trong Tần gia ta đều đã gặp qua, nhưng vị cô nương này lại rất lạ mặt. Có điều, nữ tử vốn tránh mặt nam nhân lạ, mà nàng lại ngồi đây thản nhiên như vậy, nên ta còn tưởng nàng là biểu muội của thế tử.”

Cố Ninh Thư hơi nhấc cằm, chỉ tay về phía Tần Ngự.

“Không phải đâu,” Tần Ngự nói, “Ta làm gì có biểu tỷ hay biểu muội nào, ngươi đừng suy nghĩ linh tinh.”

“Vậy thì ta yên tâm rồi, còn tưởng là thanh mai trúc mã chứ,” Cố Ninh Thư cười nhẹ.

Từ Dao Quang đứng thẳng dậy, giọng kiên định: “Đúng là không thể gọi một câu thân biểu muội được. Ta là chất nữ của vương phi, xét về vai vế thì cũng coi như biểu muội của thế tử. Biểu tẩu cứ gọi ta là Dao Quang là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Cổ Đại ] Xuyên Thành Vợ Cả Của Nam Chính

Số ký tự: 0