Chapter 39
Nohara Hana
2024-10-16 14:19:32
Khi chạm vào một cái ly nóng, con người sẽ lập tức buông tay. Đó là một phản ứng tự nhiên để bảo vệ cơ thể. Vì vậy, khi bị cả thế giới tổn thương, con người ta lại cắm đầy gai nhọn xung quanh để tự bảo vệ chính mình khỏi những tổn thương không thể chữa lành trong tâm hồn. Thiếu Trạch vốn không phải là một kẻ tàn nhẫn, máu lạnh, chỉ là quá khứ khiến anh ta tự phong ấn cảm xúc để bảo vệ bản thân. Nhìn thấy chàng trai trẻ ấy, đã bao giờ mọi người từng thắc mắc một câu hỏi, thứ có thể ám ảnh tâm can cả một đời người hay chưa?
"Phía sau bóng lưng của một kẻ hào hoa, phong nhã là gì?"
Khi mới lọt lòng, số trời định sẵn là con trai đầu lòng nhà họ Mộ danh giá, đại thiếu gia ngậm thìa vàng, thìa bạc.
Cậu được mọi người chúc phúc, cũng được định đoạt là kẻ thừa kế xứng đáng của gia tài kếch xù đó...
Năm 4 tuổi, cậu quen dần với sự vắng mặt của bố mẹ thường xuyên, cậu hiểu rằng bố mẹ không bao giờ có thể dành cho cậu nhiều thời gian như những gia đình khác. Cậu quen với sự cô đơn, ngày ngày thui thủi cùng với vú em, thỉnh thoảng sẽ được ông bà đón về chăm sóc (đó là khoảng thời gian hạnh phúc của cậu)
Năm 6 tuổi, theo học một trường quý tộc, nơi những đứa trẻ của những gia đình phong lưu được theo học. Ngày ngày hắn đối diện với những cậu ấm cô chiêu thích khoe khoang những thứ đồ đắt tiền, hiếm có khó tìm được mang về từ bốn phương.
Năm 9 tuổi, bị bạn bè cô lập và bắt nạt vì tính cách trầm lắng, kì quặc chẳng giống ai.
Năm 16 tuổi, thi đỗ vào một trường danh giá ở thành phố nhưng luôn chịu điều tiếng vì là con nhà hào môn, những lời gièm pha mua vị trí trong trường, tin đồn về sự nâng đỡ của giáo viên...
Năm 20 tuổi, gặp mối tình đầu, người con gái không thể phai nhòa trong kí ức...
Năm 21 tuổi, gia đình gặp biến cố lớn, chứng kiến người mình yêu bỏ đi tìm một kẻ khác giàu có hơn; bi lụy đau khổ; ốm một trận thập tử nhất sinh rồi từ bỏ tình cảm ấy...
Hiện tại, cậu đã tự đóng băng trái tim mình, cắm đầy gai nhọn xung quanh để bảo vệ bản thân, không cho phép ai tốn thương cậu nữa. Cậu xem thường và có thể nói là ghét bỏ thứ mà người đời gọi là tình yêu. Những cô gái lướt qua đời cậu chỉ là một thú vui qua đường. Có lẽ cũng vì vậy mà những bóng hồng ấy chỉ chăm chăm đến những thứ vật chất hào nhoáng và quyền lực xa hoa của cậu mà thôi.
Mọi người thường thần thánh hóa cuộc sống của những người giàu có, những kẻ trong tầng lớp thượng lưu trên đỉnh xã hội. Báo đài dành những lời văn hoa mĩ nhất để thể hiện sự ca tụng cuộc sống vinh hoa màu vàng son chói lọi của họ. Nhưng phía sau một bức màn hào nhoáng, phía sau ánh đèn flash lấp lánh và những ống kính máy quay, có lẽ đó là đôi mắt đẫm lệ trên chiếc Porsche đời mới nhất.
Có lẽ cuộc sống của họ hoàn hảo hơn nhiều người, họ ngậm thìa vàng, họ trải khăn bạc. Nhưng có mấy ai để tâm đến những gì bên trong họ? Mấy ai thông cảm cho họ? Họ có tiền, họ có thể mua tất thảy mọi thứ trong cuộc đời này, nhưng có ai đã từng nghĩ rằng có những người thèm muốn một bữa cơm gia đình bình thường? Họ có địa vị, có danh vọng nhưng có mấy người tìm được tri âm, tri kỉ, tìm được bạn giữa một bể dâu đa đoan rặt những kẻ chực chờ đâm sau lưng?
Có lẽ không phải tất cả đều như vậy, nhưng đó là sự thật của rất nhiều những mảnh đời được bọc bởi lớp màn hào nhoáng giả dối để che đi nỗi khổ tâm trong lòng. Thiếu Trạch là một kẻ như vậy. Hắn là một kẻ cô độc. Hắn mua cả bầu trời sao nhưng lại là một kẻ lang thang, độc lai độc vãng giữa bầu trời ấy.
Trong lòng hắn là một mớ bòng bong của cảm xúc. Hẳn là sự thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm khiến hắn có chút xao xuyến trước hành động dịu dàng của cô. Thời gian rồi cũng trôi qua, đông qua xuân lại đến. Có lẽ thời gian không thể chữa thành được những vết thương lòng của anh, nên Thượng đế gửi tặng một Lập Hạ hiền hòa cho anh.
"Phía sau bóng lưng của một kẻ hào hoa, phong nhã là gì?"
Khi mới lọt lòng, số trời định sẵn là con trai đầu lòng nhà họ Mộ danh giá, đại thiếu gia ngậm thìa vàng, thìa bạc.
Cậu được mọi người chúc phúc, cũng được định đoạt là kẻ thừa kế xứng đáng của gia tài kếch xù đó...
Năm 4 tuổi, cậu quen dần với sự vắng mặt của bố mẹ thường xuyên, cậu hiểu rằng bố mẹ không bao giờ có thể dành cho cậu nhiều thời gian như những gia đình khác. Cậu quen với sự cô đơn, ngày ngày thui thủi cùng với vú em, thỉnh thoảng sẽ được ông bà đón về chăm sóc (đó là khoảng thời gian hạnh phúc của cậu)
Năm 6 tuổi, theo học một trường quý tộc, nơi những đứa trẻ của những gia đình phong lưu được theo học. Ngày ngày hắn đối diện với những cậu ấm cô chiêu thích khoe khoang những thứ đồ đắt tiền, hiếm có khó tìm được mang về từ bốn phương.
Năm 9 tuổi, bị bạn bè cô lập và bắt nạt vì tính cách trầm lắng, kì quặc chẳng giống ai.
Năm 16 tuổi, thi đỗ vào một trường danh giá ở thành phố nhưng luôn chịu điều tiếng vì là con nhà hào môn, những lời gièm pha mua vị trí trong trường, tin đồn về sự nâng đỡ của giáo viên...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm 20 tuổi, gặp mối tình đầu, người con gái không thể phai nhòa trong kí ức...
Năm 21 tuổi, gia đình gặp biến cố lớn, chứng kiến người mình yêu bỏ đi tìm một kẻ khác giàu có hơn; bi lụy đau khổ; ốm một trận thập tử nhất sinh rồi từ bỏ tình cảm ấy...
Hiện tại, cậu đã tự đóng băng trái tim mình, cắm đầy gai nhọn xung quanh để bảo vệ bản thân, không cho phép ai tốn thương cậu nữa. Cậu xem thường và có thể nói là ghét bỏ thứ mà người đời gọi là tình yêu. Những cô gái lướt qua đời cậu chỉ là một thú vui qua đường. Có lẽ cũng vì vậy mà những bóng hồng ấy chỉ chăm chăm đến những thứ vật chất hào nhoáng và quyền lực xa hoa của cậu mà thôi.
Mọi người thường thần thánh hóa cuộc sống của những người giàu có, những kẻ trong tầng lớp thượng lưu trên đỉnh xã hội. Báo đài dành những lời văn hoa mĩ nhất để thể hiện sự ca tụng cuộc sống vinh hoa màu vàng son chói lọi của họ. Nhưng phía sau một bức màn hào nhoáng, phía sau ánh đèn flash lấp lánh và những ống kính máy quay, có lẽ đó là đôi mắt đẫm lệ trên chiếc Porsche đời mới nhất.
Có lẽ cuộc sống của họ hoàn hảo hơn nhiều người, họ ngậm thìa vàng, họ trải khăn bạc. Nhưng có mấy ai để tâm đến những gì bên trong họ? Mấy ai thông cảm cho họ? Họ có tiền, họ có thể mua tất thảy mọi thứ trong cuộc đời này, nhưng có ai đã từng nghĩ rằng có những người thèm muốn một bữa cơm gia đình bình thường? Họ có địa vị, có danh vọng nhưng có mấy người tìm được tri âm, tri kỉ, tìm được bạn giữa một bể dâu đa đoan rặt những kẻ chực chờ đâm sau lưng?
Có lẽ không phải tất cả đều như vậy, nhưng đó là sự thật của rất nhiều những mảnh đời được bọc bởi lớp màn hào nhoáng giả dối để che đi nỗi khổ tâm trong lòng. Thiếu Trạch là một kẻ như vậy. Hắn là một kẻ cô độc. Hắn mua cả bầu trời sao nhưng lại là một kẻ lang thang, độc lai độc vãng giữa bầu trời ấy.
Trong lòng hắn là một mớ bòng bong của cảm xúc. Hẳn là sự thiệt thòi, thiếu thốn tình cảm khiến hắn có chút xao xuyến trước hành động dịu dàng của cô. Thời gian rồi cũng trôi qua, đông qua xuân lại đến. Có lẽ thời gian không thể chữa thành được những vết thương lòng của anh, nên Thượng đế gửi tặng một Lập Hạ hiền hòa cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro