Đêm đầu tiên
2024-11-29 15:35:16
Định là sẽ đợi anh trở về nhưng vài ngày nay cô đã quá mệt mỏi vì lo chuyện của mẹ lại tranh lên lớp học, nghỉ ngơi cũng không đầy đủ mà hiện tại thời gian cũng đã là mười một giờ đêm nên Giản Vy quyết định đi ngủ.
Hơn mười hai giờ Lôi Dịch Thiên mới mở cửa phòng đi vào, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh có chút bất ngờ. Dường như cô đã ngủ rất sâu ngay cả khi anh mở cửa Giản Vy cũng không hay biết, bình thường các cô tình nhân trước sẽ nhất nhất đợi anh trở về để lấy lòng dù có muộn đến thế nào, thậm chí đêm muộn còn ở trong phòng đợi anh để chơi một vài trò chơi tình thú thế mà cô gái nhỏ này lại có thể bình thản đi ngủ như vậy. Bất giác anh liền cảm thấy không hài lòng, hừ lạnh rồi đi về phía phòng tắm.
Khi đi ra, ngang hông anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân trên màu đồng rắn chắc, trần trụi, sự ẩm ướt từ trên mái tóc chảy xuống cùng hơi nước len lỏi qua từng cơ bụng rồi biến mất ở mép chiếc khăn tắm trông vô cùng tà mị, bắt mắt. Dịch Thiên tiến đến trên giường áp sát Giản Vy. Cô vậy mà không những không đợi anh thế mà lúc này còn đề phòng anh bằng cách quấn chăn quanh người như một chú nhộng, còn bản thân vẫn yên tâm ngủ. Nhưng biết thế nào được khi nghe chị Kiều Lệ báo lại mọi thứ đã hoàn tất, anh lập tức trở về đêm nay là vì cô nên không thể nào trì hoãn mà liền ra tay hành sự.
Khuôn mặt nhỏ trắng hồng khi ngủ không còn sự đề phòng, sợ hãi mà chỉ còn sự đơn thuần cùng mái tóc đen dài xõa ra xung quanh khiến cô càng trở nên cuốn hút, kiều mị.
Dịch Thiên chủ động áp sát thân thể lên cô, sau đó ngấu nghiến chiếm lấy đôi môi mềm ngọt ngào khiến Giản Vy tỉnh giấc, đôi bàn tay mò mẫm theo sự giãy giụa phản kháng của cô mà kéo chiếc chăn ra. Miệng anh tham luyến di chuyển dần đến ngực của cô nhưng phát hiện vật thể lạ liền dừng lại.
Thì ra là chiếc áo ngực màu nude cô mặc để phòng bị anh, đáng nhẽ mặc chiếc váy ngủ này sẽ không cần đồ lót bên trong. Nhưng Giản Vy vẫn bảo thủ mà mặc vào khiến anh khó chịu hừ lạnh, sau đó liền xé tơi tả tất cả ném đi.
-"Thuần trắng." Anh nhẹ nhàng vuốt ve cảm thán trước thân thể mềm mại mĩ miều của cô, khiến Giản Vy càng thêm run rẩy.
Vốn dĩ trước đây những người kia đều một lòng phục tùng anh, nhưng Giản Vy lại làm những điều khác lạ khiến Dịch Thiên có chút không hài lòng mà không nói không rằng càng ngấu nghiến thân thể cô.
Cô vì một loạt hành động giày vò của anh làm cho tỉnh ngủ, thậm chí đau đớn đến nắm chặt ga giường, nước mắt ứa ra nhưng cơ thể căng cứng không dám phản kháng.
Anh biết cô đã tỉnh nên bản thân càng không có lòng tốt gì mà ở trên thân thể cô càn quấy, chu du muốn cô phát ra tiếng rên rỉ, nhưng từ đầu đến cuối cô đều một thân cứng đờ như khúc gỗ. Dịch Thiên đành phải đi đến bước cuối cùng, bàn tay rắn chắc dứt khoát kéo chiếc khăn tắm ra khỏi hông ném xuống đất.
Lúc này mới đưa đôi mắt chim ưng xoáy sâu vào mắt hạnh long lanh của cô mà thăm dò, bên dưới hạ bộ nóng bỏng, căng cứng từ lâu cũng đưa vào đầu hai cánh hoa của cô mà mơn trớn, miệng gằn giọng hỏi:
-" Sao em dậy mà không lên tiếng? Sao lại không hiểu chuyện vậy chứ, còn không đợi tôi trở về, hôm qua còn ngắt điện thoại của tôi?" Tay anh còn đưa đến xoắn vài lọn tóc mềm của cô đưa qua mũi ngửi thử, khóe miệng khẽ nhếch.
Cô lúc này như bị dọa sợ cơ thể càng tê cứng, dùng đôi mắt lòng lanh như bên có vài chú hươu chạy loạn mà nhìn anh, mãi sau cô mới ấp úng được vài từ:
-" Tôi...tôi..."
-"Nhưng mà dù thế nào tôi cũng không tính sổ với em vào hôm nay đâu, yên tâm." Chưa để cô nói hết anh đã tiếp lời, tay lại vỗ nhẹ vào gò má trắng ngần của cô, dưới hạ bộ như có sự góp sức của sự chơn chu, nhầy nhuộc qua giai đoạn kích tình vừa rồi Dịch Thiên liền dùng sức một đường đâm thẳng cự long to lớn xuyên qua lớp màng mỏng vào bên trong.
-"A....hic...hic...."
-"Em thả lỏng...." Anh hôn vào vai cô nhẹ giọng dụ dỗ.
Vì là lần đầu nên không tránh khỏi đau đớn, Giản Vy liền thét lên một tiếng, nước mắt ứa ra nấc nghẹn nhưng vẫn cố nín nhịn bám chặt tay vào ga giường chịu đựng sự luân động của anh.
Cô ngất đi không biết bao nhiêu lần, anh vẫn cật lực ra vào, mãi cho đến khi thân thể hai người đều ướt nhẹp của mồ hôi, anh cũng đã thấm mệt Dịch Thiên mới chịu dừng lại, ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô cũng chẳng còn chút sức lực nào mặc anh ôm mình vào lòng.
Không biết có phải vì quá mệt hay đã quá tham luyến thân thể của người phụ nữ này, nhưng chính anh cũng không để ý đây là lần đầu tiên anh ôm một người phụ nữ cùng đi ngủ sau khi hành sự. Đây tiếp tục là thứ tiếp theo cô là ngoại lệ đối với anh.
Hơn mười hai giờ Lôi Dịch Thiên mới mở cửa phòng đi vào, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh có chút bất ngờ. Dường như cô đã ngủ rất sâu ngay cả khi anh mở cửa Giản Vy cũng không hay biết, bình thường các cô tình nhân trước sẽ nhất nhất đợi anh trở về để lấy lòng dù có muộn đến thế nào, thậm chí đêm muộn còn ở trong phòng đợi anh để chơi một vài trò chơi tình thú thế mà cô gái nhỏ này lại có thể bình thản đi ngủ như vậy. Bất giác anh liền cảm thấy không hài lòng, hừ lạnh rồi đi về phía phòng tắm.
Khi đi ra, ngang hông anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân trên màu đồng rắn chắc, trần trụi, sự ẩm ướt từ trên mái tóc chảy xuống cùng hơi nước len lỏi qua từng cơ bụng rồi biến mất ở mép chiếc khăn tắm trông vô cùng tà mị, bắt mắt. Dịch Thiên tiến đến trên giường áp sát Giản Vy. Cô vậy mà không những không đợi anh thế mà lúc này còn đề phòng anh bằng cách quấn chăn quanh người như một chú nhộng, còn bản thân vẫn yên tâm ngủ. Nhưng biết thế nào được khi nghe chị Kiều Lệ báo lại mọi thứ đã hoàn tất, anh lập tức trở về đêm nay là vì cô nên không thể nào trì hoãn mà liền ra tay hành sự.
Khuôn mặt nhỏ trắng hồng khi ngủ không còn sự đề phòng, sợ hãi mà chỉ còn sự đơn thuần cùng mái tóc đen dài xõa ra xung quanh khiến cô càng trở nên cuốn hút, kiều mị.
Dịch Thiên chủ động áp sát thân thể lên cô, sau đó ngấu nghiến chiếm lấy đôi môi mềm ngọt ngào khiến Giản Vy tỉnh giấc, đôi bàn tay mò mẫm theo sự giãy giụa phản kháng của cô mà kéo chiếc chăn ra. Miệng anh tham luyến di chuyển dần đến ngực của cô nhưng phát hiện vật thể lạ liền dừng lại.
Thì ra là chiếc áo ngực màu nude cô mặc để phòng bị anh, đáng nhẽ mặc chiếc váy ngủ này sẽ không cần đồ lót bên trong. Nhưng Giản Vy vẫn bảo thủ mà mặc vào khiến anh khó chịu hừ lạnh, sau đó liền xé tơi tả tất cả ném đi.
-"Thuần trắng." Anh nhẹ nhàng vuốt ve cảm thán trước thân thể mềm mại mĩ miều của cô, khiến Giản Vy càng thêm run rẩy.
Vốn dĩ trước đây những người kia đều một lòng phục tùng anh, nhưng Giản Vy lại làm những điều khác lạ khiến Dịch Thiên có chút không hài lòng mà không nói không rằng càng ngấu nghiến thân thể cô.
Cô vì một loạt hành động giày vò của anh làm cho tỉnh ngủ, thậm chí đau đớn đến nắm chặt ga giường, nước mắt ứa ra nhưng cơ thể căng cứng không dám phản kháng.
Anh biết cô đã tỉnh nên bản thân càng không có lòng tốt gì mà ở trên thân thể cô càn quấy, chu du muốn cô phát ra tiếng rên rỉ, nhưng từ đầu đến cuối cô đều một thân cứng đờ như khúc gỗ. Dịch Thiên đành phải đi đến bước cuối cùng, bàn tay rắn chắc dứt khoát kéo chiếc khăn tắm ra khỏi hông ném xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này mới đưa đôi mắt chim ưng xoáy sâu vào mắt hạnh long lanh của cô mà thăm dò, bên dưới hạ bộ nóng bỏng, căng cứng từ lâu cũng đưa vào đầu hai cánh hoa của cô mà mơn trớn, miệng gằn giọng hỏi:
-" Sao em dậy mà không lên tiếng? Sao lại không hiểu chuyện vậy chứ, còn không đợi tôi trở về, hôm qua còn ngắt điện thoại của tôi?" Tay anh còn đưa đến xoắn vài lọn tóc mềm của cô đưa qua mũi ngửi thử, khóe miệng khẽ nhếch.
Cô lúc này như bị dọa sợ cơ thể càng tê cứng, dùng đôi mắt lòng lanh như bên có vài chú hươu chạy loạn mà nhìn anh, mãi sau cô mới ấp úng được vài từ:
-" Tôi...tôi..."
-"Nhưng mà dù thế nào tôi cũng không tính sổ với em vào hôm nay đâu, yên tâm." Chưa để cô nói hết anh đã tiếp lời, tay lại vỗ nhẹ vào gò má trắng ngần của cô, dưới hạ bộ như có sự góp sức của sự chơn chu, nhầy nhuộc qua giai đoạn kích tình vừa rồi Dịch Thiên liền dùng sức một đường đâm thẳng cự long to lớn xuyên qua lớp màng mỏng vào bên trong.
-"A....hic...hic...."
-"Em thả lỏng...." Anh hôn vào vai cô nhẹ giọng dụ dỗ.
Vì là lần đầu nên không tránh khỏi đau đớn, Giản Vy liền thét lên một tiếng, nước mắt ứa ra nấc nghẹn nhưng vẫn cố nín nhịn bám chặt tay vào ga giường chịu đựng sự luân động của anh.
Cô ngất đi không biết bao nhiêu lần, anh vẫn cật lực ra vào, mãi cho đến khi thân thể hai người đều ướt nhẹp của mồ hôi, anh cũng đã thấm mệt Dịch Thiên mới chịu dừng lại, ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô cũng chẳng còn chút sức lực nào mặc anh ôm mình vào lòng.
Không biết có phải vì quá mệt hay đã quá tham luyến thân thể của người phụ nữ này, nhưng chính anh cũng không để ý đây là lần đầu tiên anh ôm một người phụ nữ cùng đi ngủ sau khi hành sự. Đây tiếp tục là thứ tiếp theo cô là ngoại lệ đối với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro