Người phụ nữ tê...
2024-11-29 15:35:16
-"Chị à, để em rửa cho." Cô muốn đến rửa bát cùng mọi người nhưng bọn họ đều như tai không nghe, mắt không thấy mỗi người một chân một tay thu dọn sạch sẽ. Cô cứ đứng một bên ngơ ngác nhìn như trời trồng khiến bác quản gia phải đi đến giải thích:
-"Thưa cô đây là nghĩa vụ của chúng tôi." Bác quản gia như thấu sự đời vừa nhìn đã thấy tia khó xử trong mắt cô liền giải thích.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa, bác quản gia đi mở cửa sau đó liền đi vào gọi cô:
-"Thưa cô, có người tìm cô."
Cô khó hiểu không biết ngày đầu tiên đến đây đã có ai tìm.Ở phòng khách có một người phụ nữ mang vẻ đẹp trưởng thành, quý phái lại có chút trải đời khoảng ba mươi tuổi ngồi bấm điện thoại ở ghế sô pha đợi cô.
-"Chào em." Thấy Giản Vy đã ngồi xuống ghế, chị liền từ tốn cất điện thoại vào túi xách, nở nụ cười chào cô, Giản Vy cũng theo phép lịch sự cười, gật đầu chào chị.
-"Chị tên là Kiều Lệ, em có thể gọi là chị Lệ."
-"Em chào chị, em tên Giản Vy, em là...." Cô ấp úng không biết nên giới thiệu thân phận của mình là gì, chị Lệ như nhìn thấu được sự lúng túng, rụt rè này mà tiếp lời:
-"Em không cần quá căng thẳng, chị hiểu nhiệm vụ của em ở đây. Chị cũng nói luôn, bình thường chị sẽ là người sắp xếp tình nhân đến cho Dịch Thiên. Người muốn đến tay cậu ấy phải qua sự kiểm duyệt của chị. Nhưng lần này là em lọt vào mắt xanh của cậu ta trước." Kiều Lệ cũng rất tự nhiên nói về công việc của bản thân, ngừng một chút chị ấy tiếp tục nói:
-"Nghe nói lý lịch của em cũng sạch sẽ tuy vậy chúng ta vẫn có buổi gặp hôm nay để làm một vài khám xét đơn giản về sức khỏe của em, mà đặc biệt là các vấn đề về phụ khoa." Chị ấy đúng là người làm ăn trong nghề lâu năm, tuy những vấn đề này đối với cô có chút nhạy cảm, khó nói, nhưng qua lời chị ấy đều đơn giản, nhẹ nhàng thậm chí còn mang theo ngữ điệu của sự bình thản, tự nhiên.
-"Vâng." Khi chị nói, Giản Vy chỉ biết ngồi một bên cúi đầu lắng nghe, hai tay đặt trên đùi xoắn vào nhau đến, đến khi nghe chị nói đến vấn đề kia phải mất một lúc mới gật đầu đồng ý. Bản thân còn đang mông lung không nghĩ đến làm công việc này trong giới thượng lưu lại cũng nhiều quy trình cẩn thận như vậy. Điều này cũng chứng tỏ Lôi Dịch Thiên là một tay chơi lão luyện, tự mình tìm cách tránh hậu họa bệnh tật sau này.
-" Được, cũng không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?"
-"Vâng." Sau khi nhận được sự đồng ý của cô, Kiều Lệ liền một mạch đi về phía cầu thang dẫn theo vị bác sĩ đến một căn phòng khác với căn phòng buổi tối cô ở, còn Giản Vy chỉ đi theo họ. Nhìn như mọi ngóc ngách trong nhà Kiều Lệ đã nắm rõ, cũng đã làm những việc như thế này rất nhiều lần.
Cô phải cởi đồ nằm trên giường để vị bác sĩ nữ kia kiểm tra toàn bộ thân thể, nhất là nơi hạ vị lại càng cẩn thận, tỉ mỉ xem xét. Sau khoảng gần hai tiếng đồng hồ, kiểm tra cũng kết thúc, Giản Vy mặc lại quần áo ngồi ở mép giường chờ sự phân phó.
-"Xong rồi." Nữ bác sĩ đến bên chiếc bàn Kiều Lệ đang ngồi mà lên tiếng. Lúc này chị ta mới rời mắt khỏi điện thoại nhướng mày nhìn bác sĩ:
-"Điều ổn cả chứ?"
-"Tất cả đều ổn, chỉ có điều bị suy dinh dưỡng nhẹ, cần bồi bổ một thời gian sẽ cải thiện."
-"Được rồi. Chị ở bên ngoài đợi tôi." Kiều Lệ nói nữ bác sĩ ra bên ngoài đợi, còn bản thân cùng Giản Vy ở lại trong phòng, chị ấy đưa cho cô một túi giấy nãy giờ vẫn mang theo bên mình và nói:
-"Tắm rửa xong mặc bộ này, ngoan ngoãn ở trên giường đợi cậu ta về."
-"Em còn nhỏ tuổi, chị nhắc nhở vài điều, cứ ngoan ngoãn đừng sống quá phận mình, ít nhất trong thời gian hợp đồng vẫn chưa kết thúc thì tất cả mọi khó khăn của em đều có thể được giải quyết, cậu ta rất vào phóng. Nếu chuyện thuận lợi thì ngày mai chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, lúc ấy sẽ còn nhiều chuyện khác để bàn. Chúc em đêm nay có thể thuận lợi hầu hạ cậu ta." Kiều Lệ vừa nói vừa dùng đôi bàn tay thon dài trắng trẻo, mềm mại với bộ móng dài được tô bằng nhũ, đắp hoa tinh sảo như hộ giáp của hoàng hậu mà mân mê từ cằm nhỏ đến đôi má trắng ngần của cô rồi mới rời đi.
Kiều Lệ mang cho cô cảm giác, người phụ nữ này chẳng hề đơn giản, cũng lại giống như chị gái căn dặn em gái nhỏ.
Nhưng rồi cô cũng không muốn nghĩ nữa liền nhanh chóng trở về phòng giải quyết nốt bài tập sau đó tắm rửa thay ra bộ đồ khi nãy Kiều Lệ đưa. Giản Vy thật sự vừa nhìn bộ đồ đã tái mặt không biết có nên mặc không. Bên trong túi giấy là chiếc váy ngủ màu đen bằng ren ngắn cũn, nhưng rồi sau một hồi phân vân cô đã quyết định mặc nó vì nghĩ đâm lao thì phải theo lao, cũng chỉ là một chiếc váy.
-"Thưa cô đây là nghĩa vụ của chúng tôi." Bác quản gia như thấu sự đời vừa nhìn đã thấy tia khó xử trong mắt cô liền giải thích.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng chuông cửa, bác quản gia đi mở cửa sau đó liền đi vào gọi cô:
-"Thưa cô, có người tìm cô."
Cô khó hiểu không biết ngày đầu tiên đến đây đã có ai tìm.Ở phòng khách có một người phụ nữ mang vẻ đẹp trưởng thành, quý phái lại có chút trải đời khoảng ba mươi tuổi ngồi bấm điện thoại ở ghế sô pha đợi cô.
-"Chào em." Thấy Giản Vy đã ngồi xuống ghế, chị liền từ tốn cất điện thoại vào túi xách, nở nụ cười chào cô, Giản Vy cũng theo phép lịch sự cười, gật đầu chào chị.
-"Chị tên là Kiều Lệ, em có thể gọi là chị Lệ."
-"Em chào chị, em tên Giản Vy, em là...." Cô ấp úng không biết nên giới thiệu thân phận của mình là gì, chị Lệ như nhìn thấu được sự lúng túng, rụt rè này mà tiếp lời:
-"Em không cần quá căng thẳng, chị hiểu nhiệm vụ của em ở đây. Chị cũng nói luôn, bình thường chị sẽ là người sắp xếp tình nhân đến cho Dịch Thiên. Người muốn đến tay cậu ấy phải qua sự kiểm duyệt của chị. Nhưng lần này là em lọt vào mắt xanh của cậu ta trước." Kiều Lệ cũng rất tự nhiên nói về công việc của bản thân, ngừng một chút chị ấy tiếp tục nói:
-"Nghe nói lý lịch của em cũng sạch sẽ tuy vậy chúng ta vẫn có buổi gặp hôm nay để làm một vài khám xét đơn giản về sức khỏe của em, mà đặc biệt là các vấn đề về phụ khoa." Chị ấy đúng là người làm ăn trong nghề lâu năm, tuy những vấn đề này đối với cô có chút nhạy cảm, khó nói, nhưng qua lời chị ấy đều đơn giản, nhẹ nhàng thậm chí còn mang theo ngữ điệu của sự bình thản, tự nhiên.
-"Vâng." Khi chị nói, Giản Vy chỉ biết ngồi một bên cúi đầu lắng nghe, hai tay đặt trên đùi xoắn vào nhau đến, đến khi nghe chị nói đến vấn đề kia phải mất một lúc mới gật đầu đồng ý. Bản thân còn đang mông lung không nghĩ đến làm công việc này trong giới thượng lưu lại cũng nhiều quy trình cẩn thận như vậy. Điều này cũng chứng tỏ Lôi Dịch Thiên là một tay chơi lão luyện, tự mình tìm cách tránh hậu họa bệnh tật sau này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-" Được, cũng không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?"
-"Vâng." Sau khi nhận được sự đồng ý của cô, Kiều Lệ liền một mạch đi về phía cầu thang dẫn theo vị bác sĩ đến một căn phòng khác với căn phòng buổi tối cô ở, còn Giản Vy chỉ đi theo họ. Nhìn như mọi ngóc ngách trong nhà Kiều Lệ đã nắm rõ, cũng đã làm những việc như thế này rất nhiều lần.
Cô phải cởi đồ nằm trên giường để vị bác sĩ nữ kia kiểm tra toàn bộ thân thể, nhất là nơi hạ vị lại càng cẩn thận, tỉ mỉ xem xét. Sau khoảng gần hai tiếng đồng hồ, kiểm tra cũng kết thúc, Giản Vy mặc lại quần áo ngồi ở mép giường chờ sự phân phó.
-"Xong rồi." Nữ bác sĩ đến bên chiếc bàn Kiều Lệ đang ngồi mà lên tiếng. Lúc này chị ta mới rời mắt khỏi điện thoại nhướng mày nhìn bác sĩ:
-"Điều ổn cả chứ?"
-"Tất cả đều ổn, chỉ có điều bị suy dinh dưỡng nhẹ, cần bồi bổ một thời gian sẽ cải thiện."
-"Được rồi. Chị ở bên ngoài đợi tôi." Kiều Lệ nói nữ bác sĩ ra bên ngoài đợi, còn bản thân cùng Giản Vy ở lại trong phòng, chị ấy đưa cho cô một túi giấy nãy giờ vẫn mang theo bên mình và nói:
-"Tắm rửa xong mặc bộ này, ngoan ngoãn ở trên giường đợi cậu ta về."
-"Em còn nhỏ tuổi, chị nhắc nhở vài điều, cứ ngoan ngoãn đừng sống quá phận mình, ít nhất trong thời gian hợp đồng vẫn chưa kết thúc thì tất cả mọi khó khăn của em đều có thể được giải quyết, cậu ta rất vào phóng. Nếu chuyện thuận lợi thì ngày mai chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, lúc ấy sẽ còn nhiều chuyện khác để bàn. Chúc em đêm nay có thể thuận lợi hầu hạ cậu ta." Kiều Lệ vừa nói vừa dùng đôi bàn tay thon dài trắng trẻo, mềm mại với bộ móng dài được tô bằng nhũ, đắp hoa tinh sảo như hộ giáp của hoàng hậu mà mân mê từ cằm nhỏ đến đôi má trắng ngần của cô rồi mới rời đi.
Kiều Lệ mang cho cô cảm giác, người phụ nữ này chẳng hề đơn giản, cũng lại giống như chị gái căn dặn em gái nhỏ.
Nhưng rồi cô cũng không muốn nghĩ nữa liền nhanh chóng trở về phòng giải quyết nốt bài tập sau đó tắm rửa thay ra bộ đồ khi nãy Kiều Lệ đưa. Giản Vy thật sự vừa nhìn bộ đồ đã tái mặt không biết có nên mặc không. Bên trong túi giấy là chiếc váy ngủ màu đen bằng ren ngắn cũn, nhưng rồi sau một hồi phân vân cô đã quyết định mặc nó vì nghĩ đâm lao thì phải theo lao, cũng chỉ là một chiếc váy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro