Chương 11 - Không Phải Ta Thì Không Cưới
Không Phải Ta T...
2024-08-13 23:11:18
Edit: Bánh Mì Thịt Nướng
Beta: Vũ Sương Viện
Sở Nguyệt Lung theo mẫu thân trở về Lũng Nghiệp, mẫu thân của nàng ta là Công chúa Đoan Vinh mấy năm trước đã gả sang Thanh Châu, ban đầu nhà chồng còn rất tôn kính vị công chúa này, nhưng vì Thanh Châu cách Lũng Nghiệp rất xa, huống hồ mẹ đẻ của Công chúa Đoan Vinh, mẫu tộc cũng chỉ là một thị tộc bình thường.
Dần dần vị phò mã này không quan tâm đến bà ta nữa, mới đầu còn tốt, chỉ là không thường tới phòng ngủ, lời nói lãnh đạm, sau này động một chút là đánh chửi, có thể nói Công chúa Đoan Vinh ở Thanh Châu nhận hết các loại khổ sở.
Mãi cho đến khi một vị thứ sử tới thành Thanh Châu, được lệnh của Tạ Đông Lưu đến vấn an Công chúa mới phát hiện tình huống như vậy.
Tạ Đông Lưu tuy không có cảm tình với vị hoàng muội này, nhưng từ trước đến nay ông đều rất rộng lượng đối với mọi người, nhìn hoàng muội của mình ở Thanh Châu chịu những chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Công chúa Đoan Vinh trở về Lũng Nghiệp là như vậy, lúc tiên đế tại vị, công chúa có không nhiều, lại còn là phi tần địa vị thấp kém sinh ra, cho nên hầu hết rất ít công chúa có thể gả cho các thế gia Lũng Nghiệp. Đến cuối cùng, Công chúa Đoan Vinh nhờ họa được phúc, ở Lũng Nghiệp xây dựng phủ công chúa, cũng coi như là nơi khá dễ chịu.
Sở Nguyệt Lung là con gái của Công chúa Đoan Vinh và chồng trước, nàng ta mười ba tuổi vào kinh gầy gò ốm yếu, lúc nói chuyện thậm chí còn không dám nhìn người khác, nên cũng được Tạ Đông Lưu thương hại, đặc biệt phong cho làm quận chúa.
Mà lúc Sở Nguyệt Lung đến Lũng Nghiệp, đã được Cảnh Hữu Lăng một đường từ Thanh Châu hộ tống đến. Năm đó Cảnh Hữu Lăng chỉ mới mười sáu tuổi đã cực kỳ xuất sắc, tay cầm Sóc Phương Vệ, phụng mệnh đưa nhà chồng của Công chúa vào nhà lao ở Thanh Châu.
Sở Nguyệt Lung kỳ thực đã động lòng, cũng coi như lẽ thường tình.
Lúc trẻ tuổi đau khổ, lại gặp một thiếu niên sánh ngang với trăng trời. Y đến đây để loại bỏ sự khốn đốn của mình, từ đó về sau không thể gặp được người nào rực rỡ như y.
Nghe nói lúc nhỏ Sở Nguyệt Lung cực kỳ thê thảm, thân là con gái của chủ mẫu trong nhà, lại không bằng hài tử của tiểu thiếp. Ăn mặc chi phí mọi thứ bị cắt xén không nói, còn vì một ít việc nhỏ mà bị đánh chửi.
Đại khái vì vậy, nên Công chúa Đoan Vinh mới cực kỳ sủng ái nữ nhi này, lúc ở Lũng Nghiệp bồi thường gấp bội cho Sở Nguyệt Lung, còn chiều nàng ta thành vô pháp vô thiên như bây giờ.
Tạ Nguyên không nhân từ và kiên nhẫn như Tạ Đông Lưu, nàng đối với Sở Nguyệt Lung là đồng tình nhưng có hạn, nếu Sở Nguyệt Lung dám ở trước mặt nàng làm ầm ĩ, Tạ Nguyên sẽ không nương tay.
"Hoàng trưởng tỷ," Sở Nguyệt Lung bước vào trong điện, "Nghe mẫu thân nói, Hoàng bá bá giúp người tứ hôn với Cảnh tướng quân?"
"Nguyệt Lung cảm thấy, hoàng trưởng tỷ như vậy căn bản không thích hợp với gia giáo nghiêm khắc trong Cảnh gia, chuyện khác không nói, nhưng mà về sau hoàng trưởng tỷ không thể tiếp tục lui tới với Yến tiểu hầu gia, thật sự không phải mối duyên tốt."
Tạ Nguyên không đáp lại, như nghe như không, nàng cầm quả nho trên tay trượt một vòng, nhàn nhạt sáng bóng.
Sở Nguyệt Lung thấy Tạ Nguyên không đáp bèn nâng giọng nói: "Hoàng trưởng tỷ?"
Nàng ta giọng cao vút, lúc này cao hơn một chút, đâm thẳng vào tai người ta, nghe thật chói.
Tạ Nguyên để nàng một mình hồi lâu, ngồi ở trên giường, không nhanh không chậm nói: "Ngọc Loan đây là đã quên, nhìn thấy ta không muốn hành lễ?"
Sở Nguyệt Lung đứng tại chỗ, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi hơn, dáng người thẳng tắp đứng ở sảnh điện Chiêu Dương, bạch dạ minh châu chiếu sáng lên khuôn mặt, trông có vẻ tái hơn một chút.
Nàng ta cứ đứng như vậy, Tạ Nguyên cũng không thúc giục, chỉ chậm rãi thưởng thức quả nho trên tay.
Hồi lâu sau, cuối cùng vẫn là Sở Nguyệt Lung không chịu nổi, nàng ta cắn môi dưới, chậm rãi hành lễ với Tạ Nguyên nói: "Điện hạ."
Tạ Nguyên rốt cuộc cũng giương mắt nhìn nàng ta, thanh âm có chút lười biếng nói: "Cho nên Ngọc Loan hôm nay tới điện Chiêu Dương, đến cùng là vì cái gì?"
Sở Nguyệt Lung nghe thấy vậy thật sự không nhịn được, "Hoàng trưởng tỷ vừa rồi không nghe thấy ta nói sao? Ta nói là, Cảnh gia nhiều quy củ, trưởng tỷ từ trước đến nay làm bậy, không thích hợp gả vào Cảnh gia. Huống hồ hoàng trưởng tỷ nếu gả đến Cảnh gia, sau này không thể thường xuyên qua lại với Yến tiểu hầu gia, chỉ sợ hoàng trưởng tỷ nhịn không được."
Tạ Nguyên hừ cười một cái, Sở Nguyệt Lung nói mấy câu như vậy, trong tối ngoài sáng nói Tạ Nguyên hành sự không tuân thủ quy củ, còn hơn phân nửa là dan díu với Yến Tuy, nhưng ít nhiều vẫn còn có vài phần kiêng kị, cùng lắm là lời kẹp thêm dao.
Sở Nguyệt Lung khen ngược, trên mặt viết rõ chữ muốn để bản thân gả cho Cảnh Hữu Lăng, không trách Công chúa Đoan Vinh nhốt nàng ta ở trong nhà, hôm nay mới thả ra.
Chỉ sợ ngày đầu tiên biết tin tức này Sở Nguyệt Lung đã muốn lật cả điện Chiêu Dương.
Tạ Nguyên quả thật không muốn gả cho Cảnh Hữu Lăng, chỉ là đồ vật của mình bị nàng ta thèm muốn, cảm giác cứ khó chịu, huống hồ Sở Nguyệt Lung vẫn rất mất não.
Nàng giương mắt, cười nói: "Ngọc Loan cảm thấy ta không hợp gả vào Cảnh gia, vậy thì ai thích hợp gả đến Cảnh gia?"
Sở Nguyệt Lung còn chưa đáp lại, đã nghe thấy Tạ Nguyên hỏi tiếp một câu ——
"Ngươi sao?"
Sở Nguyệt Lung nhéo vạt áo, quên mất lời căn dặn lúc trước của Công chúa Đoan Vinh, "Là ta thì sao, chuyện của hoàng trưởng tỷ và Tiểu hầu gia đã bị dư luận xôn xao, Cảnh gia từ trước đến nay không thích người không tuân thủ quy củ. Nếu không phải Hoàng bá bá... Ép buộc Cảnh tướng quân, Cảnh tướng quân sao có thể nguyện ý cưới hoàng trưởng tỷ?"
Lời này nói ra, Tạ Nguyên thật sự cảm thấy có chút buồn cười, Sở Nguyệt Lung đúng là được Công chúa Đoan Vinh yêu chiều đến hỏng rồi, huống hồ hôn sự này không phải phụ hoàng ép, cho dù có ép, cũng không tới lượt Sở Nguyệt Lung tới đây để bênh vực Cảnh Hữu Lăng.
Thật đúng là điên rồ.
"Sở Nguyệt Lung," Tạ Nguyên gọi tên nàng ta, "Đáng lẽ ta nên dạy cho ngươi một chút phép tắc, chỉ là tại cô cô năm đó ở Thanh Châu bận việc, nên không quản giáo ngươi, nuông chiều ngươi thành tính tình như bây giờ, tới Lũng Nghiệp ba năm vẫn không sửa đổi."
Nàng đứng dậy, đi về phía trước rồi vươn tay ra, "Ở Lũng Nghiệp, số quý nữ có thể nhìn thấy ta lỗ mãng chỉ đếm trên đầu ngón, nếu tuổi nhỏ thì càng hạn chế, thắp đèn tìm cũng khó. Ngươi gặp ta lỗ mãng, còn ở trong cung làm loạn, đây là lỗi đầu tiên."
Sở Nguyệt Lung nghe những lời này chợt lui về phía sau một bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Tạ Nguyên cũng không thèm để ý, đồ trang trí trên tà váy khi nàng bước đi phát ra tiếng vang linh đinh. Nàng nói tiếp: "Hôn sự của ta là phụ hoàng chính miệng ban cho, Thánh thượng tứ hôn, gần mười năm qua Lũng Nghiệp không có thị tộc nào được ban ân như vậy. Ngươi mở miệng nghi ngờ, là không tôn trọng phụ hoàng. Tổn hại thánh ý, đây là lỗi thứ hai."
Sở Nguyệt Lung bởi vì tuổi nhỏ gia thế thê thảm, lại được Thánh thượng bảo vệ, dù có sai một chút, người khác cũng sẽ không truy cứu, chỉ cho rằng nàng ta chịu khổ ở Thanh Châu, nhường nàng ta chút, rồi bỏ qua.
Nàng ta nào có nhìn thấy nét hùng hổ doạ người như Tạ Nguyên, sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng lui về phía sau, dưới chân lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.
Tạ Nguyên thấy Sở Nguyệt Lung như vậy, cúi người cười nói: "Ngươi bôi nhọ danh dự Trưởng công chúa, chửi bới hãm hại con cháu thế gia, nói năng lỗ mãng dĩ hạ phạm thượng, này lỗi thứ ba, không cần ta nói, chính ngươi hẳn đã rõ ràng."
Có một số việc, cho dù không phải ý định ban đầu của mình, chỉ cần bị người khác hiểu sai, liền sẽ biến thành một cảnh khác.
Tạ Nguyên sống lại một đời, trong đó phần lớn hiểu được là, người khác căn bản sẽ không để ý ngươi mang bộ dáng gì, chỉ quan tâm đến việc bộ dáng của ngươi là gì trong mắt họ.
Giống như Sở Nguyệt Lung và Tạ Nguyên, Sở Nguyệt Lung hành sự vượt xa Tạ Nguyên, Tạ Nguyên nổi tiếng dựa vào sủng ái mà làm bậy, nổi danh không phép không tắc, mà Sở Nguyệt Lung lại xuất thân Thanh Châu, người khác thông cảm nàng ta khó tránh khỏi hành vi có nhiều sai sót.
Kiếp trước nàng bởi vì Sở Nguyệt Lung tuổi nhỏ, nên nhường nhịn Sở Nguyệt Lung nhiều lần, nhưng nàng ta hết lần này đến lần khác lấn sâu, chưa bao giờ có một chút cảm kích trong lòng. Vậy thì Tạ Nguyên cũng không ngại vào lúc này dạy cho biểu muội này một bài học.
Nếu không phải Tạ Đông Lưu nhân từ, chỉ sợ Sở Nguyệt Lung còn đang ở Thanh Châu sống phụ thuộc vào người khác, đừng nói Cảnh Hữu Lăng, dù gả vào nhà giàu tầm thường, dựa theo thái độ của cha ruột đối với nàng ta, chỉ sợ là cực kỳ khó khăn.
Tạ Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đang rơi, xõa bên tai của Sở Nguyệt Lung, "... Huống hồ, chỉ sợ là ngươi không biết. Việc hôn nhân này, phụ hoàng kỳ thật đã sớm hỏi qua Cảnh Hữu Lăng."
Sở Nguyệt Lung nghe những lời này cảm thấy như bị giẫm phải chân đau, "Sao có thể, nếu thật sự đã hỏi qua Cảnh tướng quân, y sao có thể đồng ý? Chẳng lẽ không nghe được lời đồn đãi bên trong Lũng Nghiệp sao?"
Tạ Nguyên nhẹ giọng cười một chút, "Ngươi biết y lúc ấy nói như thế nào không?"
Còn chưa chờ Sở Nguyệt Lung đáp, nàng tiếp lời: "Phụ hoàng nhân thiện, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện bức bách thành thân. Cho nên lúc phụ hoàng dò hỏi Cảnh Hữu Lăng ——"
Tạ Nguyên bịa đặt lung tung, "Y nói, Trưởng công chúa Huệ Hòa là kim chi ngọc diệp, thần từ nhỏ đã ngưỡng mộ điện hạ đến nay, ngoài điện hạ đều không cưới. Lại bởi vì thân phận khác biệt, trước kia không dám nói ra. Hiện tại bệ hạ miệng vàng lời ngọc tứ hôn cho vi thần cùng Công chúa điện hạ, tất nhiên thần sẽ tuân theo thánh ý, ngày sau đối với điện hạ toàn tâm toàn ý."
Cảnh Hữu Lăng tất nhiên sẽ không có chuyện nói ra những lời như vậy, nhưng để ghê tởm Sở Nguyệt Lung vậy là đủ rồi.
"Cho nên," Tạ Nguyên đứng dậy, sửa sang tà váy, "Cảnh Hữu Lăng từ nhỏ đã phải lòng ta, chính miệng nói với phụ hoàng nguyện ý cưới ta, đương nhiên cũng sẽ không bị những lời đồn đãi trong thành Lũng Nghiệp làm trở ngại."
"Đây... Sao có thể!" Sở Nguyệt Lung giương mắt, rưng rưng nước mắt, "Cảnh đại tướng quân khi nào lại đối xử với một cô nương như vậy? Còn cái gì mà phải lòng từ nhỏ, ta rõ ràng chưa bao giờ thấy y chú ý đến bất kỳ một cô nương nào! Ngươi gạt ta!"
"Ngươi không tin," Tạ Nguyên thấy nàng ta như vậy thật sự cảm thấy buồn cười, "Có thể cùng ta đến điện Sùng Đức hỏi phụ hoàng. Cảnh Hữu Lăng đúng là chính miệng nói với phụ hoàng không phải ta thì không cưới..."
Nàng giả vờ có chút buồn rầu, "Ban đầu phụ hoàng còn do dự rất lâu giữa Yến Tuy và Cảnh Hữu Lăng, Lâm Hành Chu, Tề Tử Tễ, nếu không phải Cảnh Hữu Lăng nói ra những lời như vậy, chỉ sợ là phò mã còn chưa phải là y đâu."
Sở Nguyệt Lung nghe vậy hai mắt lại ngấn lệ, ngồi dưới đất nhìn Tạ Nguyên hồi lâu, mới không chịu nổi, hốt hoảng chạy ra khỏi điện Chiêu Dương.
Beta: Vũ Sương Viện
Sở Nguyệt Lung theo mẫu thân trở về Lũng Nghiệp, mẫu thân của nàng ta là Công chúa Đoan Vinh mấy năm trước đã gả sang Thanh Châu, ban đầu nhà chồng còn rất tôn kính vị công chúa này, nhưng vì Thanh Châu cách Lũng Nghiệp rất xa, huống hồ mẹ đẻ của Công chúa Đoan Vinh, mẫu tộc cũng chỉ là một thị tộc bình thường.
Dần dần vị phò mã này không quan tâm đến bà ta nữa, mới đầu còn tốt, chỉ là không thường tới phòng ngủ, lời nói lãnh đạm, sau này động một chút là đánh chửi, có thể nói Công chúa Đoan Vinh ở Thanh Châu nhận hết các loại khổ sở.
Mãi cho đến khi một vị thứ sử tới thành Thanh Châu, được lệnh của Tạ Đông Lưu đến vấn an Công chúa mới phát hiện tình huống như vậy.
Tạ Đông Lưu tuy không có cảm tình với vị hoàng muội này, nhưng từ trước đến nay ông đều rất rộng lượng đối với mọi người, nhìn hoàng muội của mình ở Thanh Châu chịu những chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Công chúa Đoan Vinh trở về Lũng Nghiệp là như vậy, lúc tiên đế tại vị, công chúa có không nhiều, lại còn là phi tần địa vị thấp kém sinh ra, cho nên hầu hết rất ít công chúa có thể gả cho các thế gia Lũng Nghiệp. Đến cuối cùng, Công chúa Đoan Vinh nhờ họa được phúc, ở Lũng Nghiệp xây dựng phủ công chúa, cũng coi như là nơi khá dễ chịu.
Sở Nguyệt Lung là con gái của Công chúa Đoan Vinh và chồng trước, nàng ta mười ba tuổi vào kinh gầy gò ốm yếu, lúc nói chuyện thậm chí còn không dám nhìn người khác, nên cũng được Tạ Đông Lưu thương hại, đặc biệt phong cho làm quận chúa.
Mà lúc Sở Nguyệt Lung đến Lũng Nghiệp, đã được Cảnh Hữu Lăng một đường từ Thanh Châu hộ tống đến. Năm đó Cảnh Hữu Lăng chỉ mới mười sáu tuổi đã cực kỳ xuất sắc, tay cầm Sóc Phương Vệ, phụng mệnh đưa nhà chồng của Công chúa vào nhà lao ở Thanh Châu.
Sở Nguyệt Lung kỳ thực đã động lòng, cũng coi như lẽ thường tình.
Lúc trẻ tuổi đau khổ, lại gặp một thiếu niên sánh ngang với trăng trời. Y đến đây để loại bỏ sự khốn đốn của mình, từ đó về sau không thể gặp được người nào rực rỡ như y.
Nghe nói lúc nhỏ Sở Nguyệt Lung cực kỳ thê thảm, thân là con gái của chủ mẫu trong nhà, lại không bằng hài tử của tiểu thiếp. Ăn mặc chi phí mọi thứ bị cắt xén không nói, còn vì một ít việc nhỏ mà bị đánh chửi.
Đại khái vì vậy, nên Công chúa Đoan Vinh mới cực kỳ sủng ái nữ nhi này, lúc ở Lũng Nghiệp bồi thường gấp bội cho Sở Nguyệt Lung, còn chiều nàng ta thành vô pháp vô thiên như bây giờ.
Tạ Nguyên không nhân từ và kiên nhẫn như Tạ Đông Lưu, nàng đối với Sở Nguyệt Lung là đồng tình nhưng có hạn, nếu Sở Nguyệt Lung dám ở trước mặt nàng làm ầm ĩ, Tạ Nguyên sẽ không nương tay.
"Hoàng trưởng tỷ," Sở Nguyệt Lung bước vào trong điện, "Nghe mẫu thân nói, Hoàng bá bá giúp người tứ hôn với Cảnh tướng quân?"
"Nguyệt Lung cảm thấy, hoàng trưởng tỷ như vậy căn bản không thích hợp với gia giáo nghiêm khắc trong Cảnh gia, chuyện khác không nói, nhưng mà về sau hoàng trưởng tỷ không thể tiếp tục lui tới với Yến tiểu hầu gia, thật sự không phải mối duyên tốt."
Tạ Nguyên không đáp lại, như nghe như không, nàng cầm quả nho trên tay trượt một vòng, nhàn nhạt sáng bóng.
Sở Nguyệt Lung thấy Tạ Nguyên không đáp bèn nâng giọng nói: "Hoàng trưởng tỷ?"
Nàng ta giọng cao vút, lúc này cao hơn một chút, đâm thẳng vào tai người ta, nghe thật chói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Nguyên để nàng một mình hồi lâu, ngồi ở trên giường, không nhanh không chậm nói: "Ngọc Loan đây là đã quên, nhìn thấy ta không muốn hành lễ?"
Sở Nguyệt Lung đứng tại chỗ, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi hơn, dáng người thẳng tắp đứng ở sảnh điện Chiêu Dương, bạch dạ minh châu chiếu sáng lên khuôn mặt, trông có vẻ tái hơn một chút.
Nàng ta cứ đứng như vậy, Tạ Nguyên cũng không thúc giục, chỉ chậm rãi thưởng thức quả nho trên tay.
Hồi lâu sau, cuối cùng vẫn là Sở Nguyệt Lung không chịu nổi, nàng ta cắn môi dưới, chậm rãi hành lễ với Tạ Nguyên nói: "Điện hạ."
Tạ Nguyên rốt cuộc cũng giương mắt nhìn nàng ta, thanh âm có chút lười biếng nói: "Cho nên Ngọc Loan hôm nay tới điện Chiêu Dương, đến cùng là vì cái gì?"
Sở Nguyệt Lung nghe thấy vậy thật sự không nhịn được, "Hoàng trưởng tỷ vừa rồi không nghe thấy ta nói sao? Ta nói là, Cảnh gia nhiều quy củ, trưởng tỷ từ trước đến nay làm bậy, không thích hợp gả vào Cảnh gia. Huống hồ hoàng trưởng tỷ nếu gả đến Cảnh gia, sau này không thể thường xuyên qua lại với Yến tiểu hầu gia, chỉ sợ hoàng trưởng tỷ nhịn không được."
Tạ Nguyên hừ cười một cái, Sở Nguyệt Lung nói mấy câu như vậy, trong tối ngoài sáng nói Tạ Nguyên hành sự không tuân thủ quy củ, còn hơn phân nửa là dan díu với Yến Tuy, nhưng ít nhiều vẫn còn có vài phần kiêng kị, cùng lắm là lời kẹp thêm dao.
Sở Nguyệt Lung khen ngược, trên mặt viết rõ chữ muốn để bản thân gả cho Cảnh Hữu Lăng, không trách Công chúa Đoan Vinh nhốt nàng ta ở trong nhà, hôm nay mới thả ra.
Chỉ sợ ngày đầu tiên biết tin tức này Sở Nguyệt Lung đã muốn lật cả điện Chiêu Dương.
Tạ Nguyên quả thật không muốn gả cho Cảnh Hữu Lăng, chỉ là đồ vật của mình bị nàng ta thèm muốn, cảm giác cứ khó chịu, huống hồ Sở Nguyệt Lung vẫn rất mất não.
Nàng giương mắt, cười nói: "Ngọc Loan cảm thấy ta không hợp gả vào Cảnh gia, vậy thì ai thích hợp gả đến Cảnh gia?"
Sở Nguyệt Lung còn chưa đáp lại, đã nghe thấy Tạ Nguyên hỏi tiếp một câu ——
"Ngươi sao?"
Sở Nguyệt Lung nhéo vạt áo, quên mất lời căn dặn lúc trước của Công chúa Đoan Vinh, "Là ta thì sao, chuyện của hoàng trưởng tỷ và Tiểu hầu gia đã bị dư luận xôn xao, Cảnh gia từ trước đến nay không thích người không tuân thủ quy củ. Nếu không phải Hoàng bá bá... Ép buộc Cảnh tướng quân, Cảnh tướng quân sao có thể nguyện ý cưới hoàng trưởng tỷ?"
Lời này nói ra, Tạ Nguyên thật sự cảm thấy có chút buồn cười, Sở Nguyệt Lung đúng là được Công chúa Đoan Vinh yêu chiều đến hỏng rồi, huống hồ hôn sự này không phải phụ hoàng ép, cho dù có ép, cũng không tới lượt Sở Nguyệt Lung tới đây để bênh vực Cảnh Hữu Lăng.
Thật đúng là điên rồ.
"Sở Nguyệt Lung," Tạ Nguyên gọi tên nàng ta, "Đáng lẽ ta nên dạy cho ngươi một chút phép tắc, chỉ là tại cô cô năm đó ở Thanh Châu bận việc, nên không quản giáo ngươi, nuông chiều ngươi thành tính tình như bây giờ, tới Lũng Nghiệp ba năm vẫn không sửa đổi."
Nàng đứng dậy, đi về phía trước rồi vươn tay ra, "Ở Lũng Nghiệp, số quý nữ có thể nhìn thấy ta lỗ mãng chỉ đếm trên đầu ngón, nếu tuổi nhỏ thì càng hạn chế, thắp đèn tìm cũng khó. Ngươi gặp ta lỗ mãng, còn ở trong cung làm loạn, đây là lỗi đầu tiên."
Sở Nguyệt Lung nghe những lời này chợt lui về phía sau một bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Tạ Nguyên cũng không thèm để ý, đồ trang trí trên tà váy khi nàng bước đi phát ra tiếng vang linh đinh. Nàng nói tiếp: "Hôn sự của ta là phụ hoàng chính miệng ban cho, Thánh thượng tứ hôn, gần mười năm qua Lũng Nghiệp không có thị tộc nào được ban ân như vậy. Ngươi mở miệng nghi ngờ, là không tôn trọng phụ hoàng. Tổn hại thánh ý, đây là lỗi thứ hai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Nguyệt Lung bởi vì tuổi nhỏ gia thế thê thảm, lại được Thánh thượng bảo vệ, dù có sai một chút, người khác cũng sẽ không truy cứu, chỉ cho rằng nàng ta chịu khổ ở Thanh Châu, nhường nàng ta chút, rồi bỏ qua.
Nàng ta nào có nhìn thấy nét hùng hổ doạ người như Tạ Nguyên, sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng lui về phía sau, dưới chân lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.
Tạ Nguyên thấy Sở Nguyệt Lung như vậy, cúi người cười nói: "Ngươi bôi nhọ danh dự Trưởng công chúa, chửi bới hãm hại con cháu thế gia, nói năng lỗ mãng dĩ hạ phạm thượng, này lỗi thứ ba, không cần ta nói, chính ngươi hẳn đã rõ ràng."
Có một số việc, cho dù không phải ý định ban đầu của mình, chỉ cần bị người khác hiểu sai, liền sẽ biến thành một cảnh khác.
Tạ Nguyên sống lại một đời, trong đó phần lớn hiểu được là, người khác căn bản sẽ không để ý ngươi mang bộ dáng gì, chỉ quan tâm đến việc bộ dáng của ngươi là gì trong mắt họ.
Giống như Sở Nguyệt Lung và Tạ Nguyên, Sở Nguyệt Lung hành sự vượt xa Tạ Nguyên, Tạ Nguyên nổi tiếng dựa vào sủng ái mà làm bậy, nổi danh không phép không tắc, mà Sở Nguyệt Lung lại xuất thân Thanh Châu, người khác thông cảm nàng ta khó tránh khỏi hành vi có nhiều sai sót.
Kiếp trước nàng bởi vì Sở Nguyệt Lung tuổi nhỏ, nên nhường nhịn Sở Nguyệt Lung nhiều lần, nhưng nàng ta hết lần này đến lần khác lấn sâu, chưa bao giờ có một chút cảm kích trong lòng. Vậy thì Tạ Nguyên cũng không ngại vào lúc này dạy cho biểu muội này một bài học.
Nếu không phải Tạ Đông Lưu nhân từ, chỉ sợ Sở Nguyệt Lung còn đang ở Thanh Châu sống phụ thuộc vào người khác, đừng nói Cảnh Hữu Lăng, dù gả vào nhà giàu tầm thường, dựa theo thái độ của cha ruột đối với nàng ta, chỉ sợ là cực kỳ khó khăn.
Tạ Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đang rơi, xõa bên tai của Sở Nguyệt Lung, "... Huống hồ, chỉ sợ là ngươi không biết. Việc hôn nhân này, phụ hoàng kỳ thật đã sớm hỏi qua Cảnh Hữu Lăng."
Sở Nguyệt Lung nghe những lời này cảm thấy như bị giẫm phải chân đau, "Sao có thể, nếu thật sự đã hỏi qua Cảnh tướng quân, y sao có thể đồng ý? Chẳng lẽ không nghe được lời đồn đãi bên trong Lũng Nghiệp sao?"
Tạ Nguyên nhẹ giọng cười một chút, "Ngươi biết y lúc ấy nói như thế nào không?"
Còn chưa chờ Sở Nguyệt Lung đáp, nàng tiếp lời: "Phụ hoàng nhân thiện, tất nhiên sẽ không làm ra chuyện bức bách thành thân. Cho nên lúc phụ hoàng dò hỏi Cảnh Hữu Lăng ——"
Tạ Nguyên bịa đặt lung tung, "Y nói, Trưởng công chúa Huệ Hòa là kim chi ngọc diệp, thần từ nhỏ đã ngưỡng mộ điện hạ đến nay, ngoài điện hạ đều không cưới. Lại bởi vì thân phận khác biệt, trước kia không dám nói ra. Hiện tại bệ hạ miệng vàng lời ngọc tứ hôn cho vi thần cùng Công chúa điện hạ, tất nhiên thần sẽ tuân theo thánh ý, ngày sau đối với điện hạ toàn tâm toàn ý."
Cảnh Hữu Lăng tất nhiên sẽ không có chuyện nói ra những lời như vậy, nhưng để ghê tởm Sở Nguyệt Lung vậy là đủ rồi.
"Cho nên," Tạ Nguyên đứng dậy, sửa sang tà váy, "Cảnh Hữu Lăng từ nhỏ đã phải lòng ta, chính miệng nói với phụ hoàng nguyện ý cưới ta, đương nhiên cũng sẽ không bị những lời đồn đãi trong thành Lũng Nghiệp làm trở ngại."
"Đây... Sao có thể!" Sở Nguyệt Lung giương mắt, rưng rưng nước mắt, "Cảnh đại tướng quân khi nào lại đối xử với một cô nương như vậy? Còn cái gì mà phải lòng từ nhỏ, ta rõ ràng chưa bao giờ thấy y chú ý đến bất kỳ một cô nương nào! Ngươi gạt ta!"
"Ngươi không tin," Tạ Nguyên thấy nàng ta như vậy thật sự cảm thấy buồn cười, "Có thể cùng ta đến điện Sùng Đức hỏi phụ hoàng. Cảnh Hữu Lăng đúng là chính miệng nói với phụ hoàng không phải ta thì không cưới..."
Nàng giả vờ có chút buồn rầu, "Ban đầu phụ hoàng còn do dự rất lâu giữa Yến Tuy và Cảnh Hữu Lăng, Lâm Hành Chu, Tề Tử Tễ, nếu không phải Cảnh Hữu Lăng nói ra những lời như vậy, chỉ sợ là phò mã còn chưa phải là y đâu."
Sở Nguyệt Lung nghe vậy hai mắt lại ngấn lệ, ngồi dưới đất nhìn Tạ Nguyên hồi lâu, mới không chịu nổi, hốt hoảng chạy ra khỏi điện Chiêu Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro