Chương 11 - Không Phải Ta Thì Không Cưới
Sở Nguyệt Lung
2024-08-13 23:11:18
Edit: Bánh Mì Thịt Nướng
Beta: Vũ Sương Viện
Chuyện phải gả cho Cảnh Hữu Lăng cũng không thay đổi được, nên Tạ Nguyên lười bận tâm đến. Phó Vân cùng Tạ Đông Lưu mỗi người có chính kiến riêng, họ là hai phu thê trẻ, Phó Vân tính tình mạnh mẽ, Tạ Đông Lưu thì dịu dàng, hai người từng ấy năm tới nay mâu thuẫn rất nhiều, thường xuyên cãi vã mà cũng không nói chuyện nhiều với nhau, thật hiếm khi thấy họ nhất trí như vậy.
Nàng chỉnh lại vạt của chiếc váy tím, câu được câu không mà nghe Tiễn Thúy ở bên tai nói sự tình ở thành Lũng Nghiệp. Nhưng Lũng Nghiệp lớn như vậy, nghe tới nghe lui cũng chỉ có vậy, thật sự là có chút nhàm chán.
"Lâm Hành Chu kia cũng thật là lợi hại, Yến tiểu hầu gia ném nam nhân kia tới trước cửa phủ đệ của hắn, hắn còn dùng vẻ mặt bình thường cùng chào hỏi với Tiểu hầu gia, da mặt so với heo thật sự đúng là hơi dày hơn chút."
Tạ Nguyên hiếm khi nghe được tin thú vị, nheo mắt nhìn Tiễn Thúy, "Chuyện ở Bát Phương Khách, Yến Tuy đã điều tra xong?"
Tiễn Thúy liên tục gật đầu, "Người nọ tuy hộ tịch không rõ, nhưng trên đời không có bức tường nào kín gió cả, chỉ cần muốn tra, thì có thể tra được điểm gì đó. Người nọ đến từ Viên Thành, đã từng nhiều lần ra vào Lâm phủ. Lâm Hành Chu kia là đệ nhất Trạng Nguyên, ngầm cư nhiên sử dụng thủ đoạn xấu xa ấy, thật đúng là không biết xấu hổ."
Lâm Hành Chu, người này xuất thân lại cậy tài khinh người, hắn là người biết chữ, chỉ là hắn lại có tính nịnh nọt người khác, ỷ vào diện mạo xuất chúng của mình, đỗ đạt thế nhưng lại có ý định với Tạ Nguyên.
Chính là chủ ý muốn một bước chạm tới bầu trời.
Môn sinh thiên tử không đủ, còn nghĩ tới việc làm con rể thiên tử.
Tạ Đông Lưu nhân thiện, cho dù biết Lâm Hành Chu đang định làm gì, nhưng chuyện này vẫn chưa ảnh hưởng gì tới danh dự của Tạ Nguyên, liền cũng cho qua. Chỉ cho là thiếu niên có như vậy tâm tư muốn tiến tới, cũng không tính là có tội.
Chỉ là Yến Tuy cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, khi Lâm Hành Chu cùng bạn bè đi Vọng Xuân lâu uống rượu ở ngày thứ hai của yến tiệc trong cung, vừa đúng lúc bị Yến Tuy đụng phải, bị hắn trực tiếp từ lầu hai đá đến đại sảnh bên trong.
Yến Tuy tuy rằng hành sự kiêu ngạo, nhưng là cũng có chừng mực mà khống chế lực độ, cho nên Lâm Hành Chu nhiều nhất cũng chỉ bị sưng mặt mũi một chút, cũng không có gì nghiêm trọng.
Nghe nói khi đó Lâm Hành Chu nằm ở đại sảnh bên trong của Vọng Xuân lâu, xung quanh không ai dám đi lên giúp hắn, hắn cũng chỉ là một trạng nguyên xuất thân nhà nghèo, không có tiếng nói trong triều đình, còn kia tay cầm trọng binh Yến gia, ai cũng đều so sánh trong lòng.
Yến Tuy đạp một chân còn chưa đủ, khi Lâm Hành Chu vẫy vẫy đầu vừa đứng lên, lại bị Yến Tuy một chân trực tiếp đá ra Vọng Xuân lâu.
Như vậy sau khi chuyện này truyền đi, có người nhạo báng Lâm Hành Chu cư nhiên dám mơ tưởng tới Trưởng công chúa, khó trách bị Yến tiểu hầu gia đá ra khỏi Vọng Xuân lâu, cũng có người nói Yến Tuy tùy ý làm bậy, không có kỷ luật, tàn nhẫn đá thiên tử của Thánh thượng, cũng như đã đánh vào Thánh thượng.
...
Trước ân oán như thế, Lâm Hành Chu động thủ đoạn như vậy, kỳ thật cũng như là hắn làm được việc. Rốt cuộc, chỉ cần truyền ra là Yến Tuy cùng Trưởng công chúa quan hệ không ổn, lại đe dọa đến chuyện thành hôn của Trưởng công chúa cùng Cảnh Hữu Lăng, Yến Tuy dù có thật sự vô tội, cũng sẽ đồng thời đắc tội với hoàng tộc cùng Cảnh gia.
Nhất tiễn song điêu, không hổ là người đứng đầu bảng vàng Lâm Hành Chu.
Tạ Nguyên phủi phủi áo, "Lâm phó sử khổ tâm suy nghĩ vì ta, nếu ta không có chút phản ứng thật không phải phép. Tiễn Thúy, nếu ta nhớ không lầm, hắn hẳn là có kỳ thi mùa xuân, thi xong chưa?"
Tháng tư là kỳ thi của quan viên tứ phẩm trở lên, xác thật là sắp đến ngày.
"Giúp ta đi tìm hiểu về Ngự sử đài Lý đại nhân," Tạ Nguyên dừng một chút, "Lâm phó sử mấy ngày nay cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, thật sự tận tâm. Chỉ là, sau khi làm quan, Lâm Hành Chu vứt bỏ vợ cả cùng lão mẫu ở Viên Thành vài năm, hành sự như vậy thật không chịu được."
Chuyện này sau này vốn bại lộ, Hoằng Lịch thứ mười lăm, vợ con hắn từ Viên Thành tìm tới, nói thẳng hắn vứt thê bỏ mẫu, biến thành tân khoa Trạng Nguyên, quên thê bỏ mẹ.
Mà người mẹ được hắn chăm sóc trong phủ kia, căn bản là không phải là mẹ hắn.
Đơn giản là Lâm mẫu mắt mù, vì nuôi con trai ăn học, bà đã tìm việc làm ở một phủ đệ giàu có, mà thê tử hắn cũng là con gái của một gia đình nhỏ, không có tiếng tăm, từ nhỏ chỉ học được nữ công như vậy có thể phụ giúp công việc của gia đình.
Lâm Hành Chu đỗ Trạng Nguyên, có lẽ là cảm thấy vợ và mẹ già không xứng với hắn, liền ở Lũng Nghiệp một đi không trở lại, cùng với quan viên huyện Viên Thành huyện lừa dối hai người họ, nói chính mình đã sớm chết ở trên đường đến Lũng Nghiệp.
Lâm mẫu ở trong Lâm phủ kia cũng chỉ là dùng để giấu người mà thôi.
Tạ Nguyên biết chuyện này rất rõ ràng, nhưng Tiễn Thúy lại nhất thời không phản ứng lại, nhéo khăn nói không ra lời, "Lâm, Lâm, Lâm... Ta, Hành.."
Tạ Nguyên hảo tâm nhắc nhở, "Lâm Hành Chu."
Tiễn Thúy đương nhiên biết là Lâm Hành Chu, chỉ là nàng không hiểu vì sao Tạ Nguyên lúc này có thể bình tĩnh như vậy, vứt thê bỏ mẫu chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, Lâm Hành Chu cư nhiên cũng có thể làm được ra được, vậy mà hắn còn mơ tưởng đến Tạ Nguyên!
Tiễn Thúy hoãn một hồi lâu, mới từ khiếp sợ bình tĩnh lại, "Lâm Hành Chu chức quan không thấp, huống hồ Viên Thành và Lũng Nghiệp đường đi khá xa, hắn nếu thật sự làm như vậy, tất nhiên sẽ hủy hết dấu vết, điện hạ làm sao có thể biết được?"
Tạ Nguyên thuận tay lấy một quả nho trên đĩa, tuy không ăn nhưng màu tím bóng loáng lướt qua trên đó, đẹp đến chói mắt.
Nàng rũ rũ mắt, "Ngươi vừa rồi cũng nói, chỉ cần muốn tra, trên đời này có bức tường nào không thể xuyên thủng hay không?"
Đối với người khác mà nói, Lâm Hành Chu lai lịch như nào đều không quan trọng, nhưng đối với mẹ và vợ của hắn ở Viên Thành mà nói, có lẽ không gì quan trọng hơn chuyện này.
Hiện tại không biết, không có nghĩa là về sau cũng không biết.
Lâm Hành Chu lại nhiều lần ngáng chân nàng, nàng cũng không ngại giúp hai nữ tử đáng thương ở Viên Thành một phen.
"Lâm Hành Chu cũng lòng lang dạ sói quá mức," Tiễn Thúy phỉ nhổ, "Trước kia còn mơ mộng tới điện hạ, hắn lấy dũng khí ở đâu? Lúc trước nô tỳ còn tưởng rằng chỉ là không biết xấu hổ, hiện tại mới phát hiện hắn thật to gan lớn mật, người như vậy còn không bằng heo chó, cư nhiên còn dám vọng tưởng Công chúa điện hạ."
Tạ Nguyên không chút để ý mà nói: "Ta không nghĩ cái tên Lũng Nghiệp Yến Thế Mỹ lại rơi trên trên đầu Yến Tuy, nhưng thật ra tên Lâm Hành Chu này, rất thích hợp với cái tên Lâm Thế Mỹ."
Nói đến biệt hiệu của Yến Tuy, Tạ Nguyên nghiêm mặt, đột nhiên nghĩ tới thần sắc của hắn đến trước điện Chiêu Dương.
Nàng còn tưởng rằng Yến Tuy trời sinh phong lưu, chưa bao giờ vì kẻ nào mà khom lưng, bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Yến Tuy sẽ sinh ra tâm tư khác với nàng.
Huống hồ kiếp trước Yến Tuy đi xa Lũng Tây, mãi cho đến nàng cùng Cảnh Hữu Lăng thành hôn, cũng chưa từng trở về.
Nhưng khi hắn biết được Tạ Nguyên phải gả cho Cảnh Hữu Lăng, thần sắc trên mặt hắn, nàng trước nay đều chưa từng thấy qua, trời sinh Yến Tuy tính khí ngang ngược, từ khi nào hắn lại có bộ dáng như vậy?
Nàng sống lại một đời, nhưng đồng thời, vẫn phát hiện rất nhiều sự tình, cũng không hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng.
Chẳng hạn như Cảnh Hữu Lăng và Yến Tuy.
Tạ Nguyên khẽ thở dài một hơi, mà lúc này, thị nữ ngoài cung vào trong bẩm báo nói: "Điện hạ, Quận chúa Ngọc Loan cầu ——"
Thị nữ lời nói còn chưa nói xong, liền nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng có chút sắc bén: "Hoàng tỷ!"
Thanh âm này, thật sự là quen tai.
Tạ Nguyên còn chưa đáp, liền thấy một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt từ ngoài điện vào tới, dáng người thanh tú, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, giữa mày vẽ một đóa hoa mai nho nhỏ, chỉ là trên thần sắc trên mặt lại không tốt lắm, lúc nhìn Tạ Nguyên, tuy rằng đã cố khống chế, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự phẫn uất trong vẻ mặt của nàng ta.
Quận chúa Ngọc Loan, biểu muội của Tạ Nguyên, Sở Nguyệt Lung.
Mấy ngày nay, rất nhiều người tới cung Chiêu Dương của nàng làm Tạ Nguyên đều không nhớ được tên, nhưng chỉ duy Sở Nguyệt Lung là không tới, Tạ Nguyên trong lòng hiểu rõ, chắc là bị cô cô nhốt ở trong nhà, mãi đến hôm nay mới được ra ngoài.
Về phần nàng vì sao biết rõ như vậy, tất nhiên là Tạ Nguyên biết ——
Người biểu muội này, phải lòng Cảnh Hữu Lăng từ lâu. Chính là người con gái mà cô cô nàng sủng ái từ trước đến nay, còn bởi vì Sở Nguyệt Lung thích, nên bà ta đã bao lần đề cập với Tạ Đông Lưu tứ hôn cho Sở Nguyệt Lung.
Mà hiện tại hôn sự của Tạ Nguyên và Cảnh Hữu Lăng đã định, dựa theo tính tình Sở Nguyệt Lung, chỉ sợ đã đại náo trong nhà một hồi.
Hôm nay vào điện Chiêu Dương, chỉ sợ là không có gì chuyện tốt.
Beta: Vũ Sương Viện
Chuyện phải gả cho Cảnh Hữu Lăng cũng không thay đổi được, nên Tạ Nguyên lười bận tâm đến. Phó Vân cùng Tạ Đông Lưu mỗi người có chính kiến riêng, họ là hai phu thê trẻ, Phó Vân tính tình mạnh mẽ, Tạ Đông Lưu thì dịu dàng, hai người từng ấy năm tới nay mâu thuẫn rất nhiều, thường xuyên cãi vã mà cũng không nói chuyện nhiều với nhau, thật hiếm khi thấy họ nhất trí như vậy.
Nàng chỉnh lại vạt của chiếc váy tím, câu được câu không mà nghe Tiễn Thúy ở bên tai nói sự tình ở thành Lũng Nghiệp. Nhưng Lũng Nghiệp lớn như vậy, nghe tới nghe lui cũng chỉ có vậy, thật sự là có chút nhàm chán.
"Lâm Hành Chu kia cũng thật là lợi hại, Yến tiểu hầu gia ném nam nhân kia tới trước cửa phủ đệ của hắn, hắn còn dùng vẻ mặt bình thường cùng chào hỏi với Tiểu hầu gia, da mặt so với heo thật sự đúng là hơi dày hơn chút."
Tạ Nguyên hiếm khi nghe được tin thú vị, nheo mắt nhìn Tiễn Thúy, "Chuyện ở Bát Phương Khách, Yến Tuy đã điều tra xong?"
Tiễn Thúy liên tục gật đầu, "Người nọ tuy hộ tịch không rõ, nhưng trên đời không có bức tường nào kín gió cả, chỉ cần muốn tra, thì có thể tra được điểm gì đó. Người nọ đến từ Viên Thành, đã từng nhiều lần ra vào Lâm phủ. Lâm Hành Chu kia là đệ nhất Trạng Nguyên, ngầm cư nhiên sử dụng thủ đoạn xấu xa ấy, thật đúng là không biết xấu hổ."
Lâm Hành Chu, người này xuất thân lại cậy tài khinh người, hắn là người biết chữ, chỉ là hắn lại có tính nịnh nọt người khác, ỷ vào diện mạo xuất chúng của mình, đỗ đạt thế nhưng lại có ý định với Tạ Nguyên.
Chính là chủ ý muốn một bước chạm tới bầu trời.
Môn sinh thiên tử không đủ, còn nghĩ tới việc làm con rể thiên tử.
Tạ Đông Lưu nhân thiện, cho dù biết Lâm Hành Chu đang định làm gì, nhưng chuyện này vẫn chưa ảnh hưởng gì tới danh dự của Tạ Nguyên, liền cũng cho qua. Chỉ cho là thiếu niên có như vậy tâm tư muốn tiến tới, cũng không tính là có tội.
Chỉ là Yến Tuy cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, khi Lâm Hành Chu cùng bạn bè đi Vọng Xuân lâu uống rượu ở ngày thứ hai của yến tiệc trong cung, vừa đúng lúc bị Yến Tuy đụng phải, bị hắn trực tiếp từ lầu hai đá đến đại sảnh bên trong.
Yến Tuy tuy rằng hành sự kiêu ngạo, nhưng là cũng có chừng mực mà khống chế lực độ, cho nên Lâm Hành Chu nhiều nhất cũng chỉ bị sưng mặt mũi một chút, cũng không có gì nghiêm trọng.
Nghe nói khi đó Lâm Hành Chu nằm ở đại sảnh bên trong của Vọng Xuân lâu, xung quanh không ai dám đi lên giúp hắn, hắn cũng chỉ là một trạng nguyên xuất thân nhà nghèo, không có tiếng nói trong triều đình, còn kia tay cầm trọng binh Yến gia, ai cũng đều so sánh trong lòng.
Yến Tuy đạp một chân còn chưa đủ, khi Lâm Hành Chu vẫy vẫy đầu vừa đứng lên, lại bị Yến Tuy một chân trực tiếp đá ra Vọng Xuân lâu.
Như vậy sau khi chuyện này truyền đi, có người nhạo báng Lâm Hành Chu cư nhiên dám mơ tưởng tới Trưởng công chúa, khó trách bị Yến tiểu hầu gia đá ra khỏi Vọng Xuân lâu, cũng có người nói Yến Tuy tùy ý làm bậy, không có kỷ luật, tàn nhẫn đá thiên tử của Thánh thượng, cũng như đã đánh vào Thánh thượng.
...
Trước ân oán như thế, Lâm Hành Chu động thủ đoạn như vậy, kỳ thật cũng như là hắn làm được việc. Rốt cuộc, chỉ cần truyền ra là Yến Tuy cùng Trưởng công chúa quan hệ không ổn, lại đe dọa đến chuyện thành hôn của Trưởng công chúa cùng Cảnh Hữu Lăng, Yến Tuy dù có thật sự vô tội, cũng sẽ đồng thời đắc tội với hoàng tộc cùng Cảnh gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất tiễn song điêu, không hổ là người đứng đầu bảng vàng Lâm Hành Chu.
Tạ Nguyên phủi phủi áo, "Lâm phó sử khổ tâm suy nghĩ vì ta, nếu ta không có chút phản ứng thật không phải phép. Tiễn Thúy, nếu ta nhớ không lầm, hắn hẳn là có kỳ thi mùa xuân, thi xong chưa?"
Tháng tư là kỳ thi của quan viên tứ phẩm trở lên, xác thật là sắp đến ngày.
"Giúp ta đi tìm hiểu về Ngự sử đài Lý đại nhân," Tạ Nguyên dừng một chút, "Lâm phó sử mấy ngày nay cẩn trọng, cần cù chăm chỉ, thật sự tận tâm. Chỉ là, sau khi làm quan, Lâm Hành Chu vứt bỏ vợ cả cùng lão mẫu ở Viên Thành vài năm, hành sự như vậy thật không chịu được."
Chuyện này sau này vốn bại lộ, Hoằng Lịch thứ mười lăm, vợ con hắn từ Viên Thành tìm tới, nói thẳng hắn vứt thê bỏ mẫu, biến thành tân khoa Trạng Nguyên, quên thê bỏ mẹ.
Mà người mẹ được hắn chăm sóc trong phủ kia, căn bản là không phải là mẹ hắn.
Đơn giản là Lâm mẫu mắt mù, vì nuôi con trai ăn học, bà đã tìm việc làm ở một phủ đệ giàu có, mà thê tử hắn cũng là con gái của một gia đình nhỏ, không có tiếng tăm, từ nhỏ chỉ học được nữ công như vậy có thể phụ giúp công việc của gia đình.
Lâm Hành Chu đỗ Trạng Nguyên, có lẽ là cảm thấy vợ và mẹ già không xứng với hắn, liền ở Lũng Nghiệp một đi không trở lại, cùng với quan viên huyện Viên Thành huyện lừa dối hai người họ, nói chính mình đã sớm chết ở trên đường đến Lũng Nghiệp.
Lâm mẫu ở trong Lâm phủ kia cũng chỉ là dùng để giấu người mà thôi.
Tạ Nguyên biết chuyện này rất rõ ràng, nhưng Tiễn Thúy lại nhất thời không phản ứng lại, nhéo khăn nói không ra lời, "Lâm, Lâm, Lâm... Ta, Hành.."
Tạ Nguyên hảo tâm nhắc nhở, "Lâm Hành Chu."
Tiễn Thúy đương nhiên biết là Lâm Hành Chu, chỉ là nàng không hiểu vì sao Tạ Nguyên lúc này có thể bình tĩnh như vậy, vứt thê bỏ mẫu chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, Lâm Hành Chu cư nhiên cũng có thể làm được ra được, vậy mà hắn còn mơ tưởng đến Tạ Nguyên!
Tiễn Thúy hoãn một hồi lâu, mới từ khiếp sợ bình tĩnh lại, "Lâm Hành Chu chức quan không thấp, huống hồ Viên Thành và Lũng Nghiệp đường đi khá xa, hắn nếu thật sự làm như vậy, tất nhiên sẽ hủy hết dấu vết, điện hạ làm sao có thể biết được?"
Tạ Nguyên thuận tay lấy một quả nho trên đĩa, tuy không ăn nhưng màu tím bóng loáng lướt qua trên đó, đẹp đến chói mắt.
Nàng rũ rũ mắt, "Ngươi vừa rồi cũng nói, chỉ cần muốn tra, trên đời này có bức tường nào không thể xuyên thủng hay không?"
Đối với người khác mà nói, Lâm Hành Chu lai lịch như nào đều không quan trọng, nhưng đối với mẹ và vợ của hắn ở Viên Thành mà nói, có lẽ không gì quan trọng hơn chuyện này.
Hiện tại không biết, không có nghĩa là về sau cũng không biết.
Lâm Hành Chu lại nhiều lần ngáng chân nàng, nàng cũng không ngại giúp hai nữ tử đáng thương ở Viên Thành một phen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lâm Hành Chu cũng lòng lang dạ sói quá mức," Tiễn Thúy phỉ nhổ, "Trước kia còn mơ mộng tới điện hạ, hắn lấy dũng khí ở đâu? Lúc trước nô tỳ còn tưởng rằng chỉ là không biết xấu hổ, hiện tại mới phát hiện hắn thật to gan lớn mật, người như vậy còn không bằng heo chó, cư nhiên còn dám vọng tưởng Công chúa điện hạ."
Tạ Nguyên không chút để ý mà nói: "Ta không nghĩ cái tên Lũng Nghiệp Yến Thế Mỹ lại rơi trên trên đầu Yến Tuy, nhưng thật ra tên Lâm Hành Chu này, rất thích hợp với cái tên Lâm Thế Mỹ."
Nói đến biệt hiệu của Yến Tuy, Tạ Nguyên nghiêm mặt, đột nhiên nghĩ tới thần sắc của hắn đến trước điện Chiêu Dương.
Nàng còn tưởng rằng Yến Tuy trời sinh phong lưu, chưa bao giờ vì kẻ nào mà khom lưng, bọn họ từ nhỏ đã ở bên nhau, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Yến Tuy sẽ sinh ra tâm tư khác với nàng.
Huống hồ kiếp trước Yến Tuy đi xa Lũng Tây, mãi cho đến nàng cùng Cảnh Hữu Lăng thành hôn, cũng chưa từng trở về.
Nhưng khi hắn biết được Tạ Nguyên phải gả cho Cảnh Hữu Lăng, thần sắc trên mặt hắn, nàng trước nay đều chưa từng thấy qua, trời sinh Yến Tuy tính khí ngang ngược, từ khi nào hắn lại có bộ dáng như vậy?
Nàng sống lại một đời, nhưng đồng thời, vẫn phát hiện rất nhiều sự tình, cũng không hoàn toàn nằm trong dự đoán của nàng.
Chẳng hạn như Cảnh Hữu Lăng và Yến Tuy.
Tạ Nguyên khẽ thở dài một hơi, mà lúc này, thị nữ ngoài cung vào trong bẩm báo nói: "Điện hạ, Quận chúa Ngọc Loan cầu ——"
Thị nữ lời nói còn chưa nói xong, liền nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng có chút sắc bén: "Hoàng tỷ!"
Thanh âm này, thật sự là quen tai.
Tạ Nguyên còn chưa đáp, liền thấy một thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt từ ngoài điện vào tới, dáng người thanh tú, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, giữa mày vẽ một đóa hoa mai nho nhỏ, chỉ là trên thần sắc trên mặt lại không tốt lắm, lúc nhìn Tạ Nguyên, tuy rằng đã cố khống chế, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự phẫn uất trong vẻ mặt của nàng ta.
Quận chúa Ngọc Loan, biểu muội của Tạ Nguyên, Sở Nguyệt Lung.
Mấy ngày nay, rất nhiều người tới cung Chiêu Dương của nàng làm Tạ Nguyên đều không nhớ được tên, nhưng chỉ duy Sở Nguyệt Lung là không tới, Tạ Nguyên trong lòng hiểu rõ, chắc là bị cô cô nhốt ở trong nhà, mãi đến hôm nay mới được ra ngoài.
Về phần nàng vì sao biết rõ như vậy, tất nhiên là Tạ Nguyên biết ——
Người biểu muội này, phải lòng Cảnh Hữu Lăng từ lâu. Chính là người con gái mà cô cô nàng sủng ái từ trước đến nay, còn bởi vì Sở Nguyệt Lung thích, nên bà ta đã bao lần đề cập với Tạ Đông Lưu tứ hôn cho Sở Nguyệt Lung.
Mà hiện tại hôn sự của Tạ Nguyên và Cảnh Hữu Lăng đã định, dựa theo tính tình Sở Nguyệt Lung, chỉ sợ đã đại náo trong nhà một hồi.
Hôm nay vào điện Chiêu Dương, chỉ sợ là không có gì chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro