Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 12
2024-11-03 14:47:09
Nói xong, ông ấy lại dè dặt liếc nhìn Đường Chiêu.
Đường Chiêu vốn họ Đường, đây là mối liên hệ duy nhất với kiếp trước, thật ra nàng cũng không muốn đổi.
Nhưng nhìn gương mặt quen thuộc kia nhìn mình với vẻ rụt rè, đầy cẩn trọng, nàng lại không khỏi động lòng.
Hai đứa nhỏ tuy còn bé, nhưng cũng xem như lanh lợi.
Tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng có thể từ lời nói lấp lửng của người lớn mà hiểu được rất nhiều chuyện.
Dù cảm thấy không biết phải làm sao khi tam tỷ biến thành một người xa lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào hỏi.
Giọng nói non nớt còn mang theo chút nức nở khiến Đường Chiêu... Không đúng, sau này phải là Nguyễn Chiêu mới phải.
Nàng mềm lòng, vẫy tay về phía hai đứa trẻ.
Hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn phụ thân.
Nguyễn Trọng Minh khẽ đẩy đẩy lưng hai đứa nhỏ ra hiệu.
Hai đứa nhỏ chỉ đành mím môi, thận trọng tiến lại gần.
Nguyễn Chiêu đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ, âm thầm truyền năng lượng hệ mộc vào cơ thể chúng, từ từ xoa dịu tâm trạng căng thẳng của chúng.
Hai đứa nhỏ như đột nhiên được tắm mình trong dòng nước mát lành, một cảm giác thoải mái chưa từng có khiến chúng chợt dâng lên một tia buồn ngủ.
Nhưng cảm giác này biến mất rất nhanh, khiến chúng kinh ngạc và nghi hoặc.
Nguyễn Chiêu thu tay, mỉm cười: "Chào hai đứa, rất vui được gặp, sau này mong được giúp đỡ nhiều nhé~”
Hai đứa nhỏ hoàn hồn.
Cũng không biết có phải do được dị năng hệ mộc xoa dịu hay không, mà chúng có thể cảm nhận được hơi thở cỏ cây hòa hợp trên người Nguyễn Chiêu, bất giác cũng nảy sinh vài phần thân thiết với nàng.
Vị tỷ tỷ này có vẻ rất dễ gần, lại còn rất xinh đẹp nữa, còn đẹp hơn cả tam tỷ trước đây.
Quan trọng nhất là, so với tam tỷ lúc nào cũng hung dữ trước kia, tam tỷ này thật dịu dàng.
Sợ Nguyễn Chiêu không nhận được hồi đáp sẽ ngại ngùng, Nguyễn Trọng Minh bèn bước tới, chủ động giải thích với mọi người lý do Nguyễn Chiêu vào đại lao.
Biết được nàng vốn không cần phải bị lưu đày, chỉ vì muốn cùng gia đình đồng cam cộng khổ nên mới tự nguyện đi theo, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Rồi sau đó càng thêm có hảo cảm với Nguyễn Chiêu.
Đều nói hoạn nạn mới biết chân tình, mọi người ban đầu vốn không có chút tình cảm cơ bản nào, lại bởi vì một tia huyết thống, mà nguyện ý vứt bỏ tất cả vinh hoa cùng nhau chịu khổ.
Hành động như vậy, trong tình cảnh này, thật khó có thể không khiến người ta cảm động.
Cả Nguyễn Lâm Giác vẫn luôn như người mất hồn cũng bất giác ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc phức tạp.
Đường Chiêu vốn họ Đường, đây là mối liên hệ duy nhất với kiếp trước, thật ra nàng cũng không muốn đổi.
Nhưng nhìn gương mặt quen thuộc kia nhìn mình với vẻ rụt rè, đầy cẩn trọng, nàng lại không khỏi động lòng.
Hai đứa nhỏ tuy còn bé, nhưng cũng xem như lanh lợi.
Tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng có thể từ lời nói lấp lửng của người lớn mà hiểu được rất nhiều chuyện.
Dù cảm thấy không biết phải làm sao khi tam tỷ biến thành một người xa lạ, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào hỏi.
Giọng nói non nớt còn mang theo chút nức nở khiến Đường Chiêu... Không đúng, sau này phải là Nguyễn Chiêu mới phải.
Nàng mềm lòng, vẫy tay về phía hai đứa trẻ.
Hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn phụ thân.
Nguyễn Trọng Minh khẽ đẩy đẩy lưng hai đứa nhỏ ra hiệu.
Hai đứa nhỏ chỉ đành mím môi, thận trọng tiến lại gần.
Nguyễn Chiêu đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ, âm thầm truyền năng lượng hệ mộc vào cơ thể chúng, từ từ xoa dịu tâm trạng căng thẳng của chúng.
Hai đứa nhỏ như đột nhiên được tắm mình trong dòng nước mát lành, một cảm giác thoải mái chưa từng có khiến chúng chợt dâng lên một tia buồn ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cảm giác này biến mất rất nhanh, khiến chúng kinh ngạc và nghi hoặc.
Nguyễn Chiêu thu tay, mỉm cười: "Chào hai đứa, rất vui được gặp, sau này mong được giúp đỡ nhiều nhé~”
Hai đứa nhỏ hoàn hồn.
Cũng không biết có phải do được dị năng hệ mộc xoa dịu hay không, mà chúng có thể cảm nhận được hơi thở cỏ cây hòa hợp trên người Nguyễn Chiêu, bất giác cũng nảy sinh vài phần thân thiết với nàng.
Vị tỷ tỷ này có vẻ rất dễ gần, lại còn rất xinh đẹp nữa, còn đẹp hơn cả tam tỷ trước đây.
Quan trọng nhất là, so với tam tỷ lúc nào cũng hung dữ trước kia, tam tỷ này thật dịu dàng.
Sợ Nguyễn Chiêu không nhận được hồi đáp sẽ ngại ngùng, Nguyễn Trọng Minh bèn bước tới, chủ động giải thích với mọi người lý do Nguyễn Chiêu vào đại lao.
Biết được nàng vốn không cần phải bị lưu đày, chỉ vì muốn cùng gia đình đồng cam cộng khổ nên mới tự nguyện đi theo, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Rồi sau đó càng thêm có hảo cảm với Nguyễn Chiêu.
Đều nói hoạn nạn mới biết chân tình, mọi người ban đầu vốn không có chút tình cảm cơ bản nào, lại bởi vì một tia huyết thống, mà nguyện ý vứt bỏ tất cả vinh hoa cùng nhau chịu khổ.
Hành động như vậy, trong tình cảnh này, thật khó có thể không khiến người ta cảm động.
Cả Nguyễn Lâm Giác vẫn luôn như người mất hồn cũng bất giác ngẩng đầu nhìn nàng, thần sắc phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro