Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 13
2024-11-03 14:47:09
Đúng lúc này, bên ngoài đại lao vang lên động tĩnh, nghe tiếng động, là có người đến thăm.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài gian đại lao này, một nam tử mặc hoa phục đã đứng đấy.
Biết được thân phận đối phương, trong lao trở nên yên tĩnh đến kỳ quái.
Tất cả mọi người đều lui về góc tường, nhường lại không gian nói chuyện cho bọn họ.
“Chiêu Nhân, hiện tại thay đổi vẫn còn kịp, chỉ cần muội đồng ý, ta lập tức đi cầu phụ hoàng ban hôn, Bắc Cương khổ hàn, tuyệt đối không phải là nơi muội có thể chịu được, huống hồ lộ trình hung hiểm, muội chỉ là một nữ tử yếu đuối thì làm sao chịu nổi.”
Đường Chiêu nhìn bộ dạng thâm tình của hắn ta, liền có chút buồn nôn.
Quả nhiên là huynh đệ, diễn xuất của cả nhà này thật sự không tệ.
Nguyễn Chiêu khẽ liếc mắt nhìn mọi người Nguyễn gia đang đứng phía sau, khẽ thở dài.
“Tứ ca, đây là lần cuối cùng ta gọi người thế này, về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, người là hoàng tử, có trách nhiệm và tương lai của riêng mình, ta cũng có trách nhiệm và kỳ vọng của bản thân, hiện nay ta không phải là Thiên Mệnh Chi Nữ, ở bên người cũng chẳng có ích gì, vậy cứ như thế đi, hy vọng tương lai chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”
Phi, không bao giờ gặp lại!
“Muội…” Tứ hoàng tử cũng không ngờ nàng không đồng ý thành hôn cùng hắn ta, thì ra cũng là suy nghĩ vì hắn ta, không muốn liên lụy đến hắn ta.
Trong lòng nhất thời lại dâng lên một tia chua xót không rõ.
Sinh ra trong hoàng gia, từ nhỏ đã sinh tồn trong tranh giành quyền lợi, cho dù là người thân nhất bên cạnh, không phải là đang nghĩ cách lấy mạng ngươi, thì cũng chỉ xem ngươi như công cụ quyền lực, ép buộc ngươi xông pha trận mạc.
Có được mấy người thật lòng quan tâm người khác đâu chứ.
Trước kia, hắn ta luôn khinh thường Đường Chiêu, cảm thấy nàng vừa ngu ngốc vừa kiêu căng.
Giờ mới phát hiện nàng lại là người lương thiện chu đáo như vậy.
“Chiêu Nhân, những thứ đó ta đều không để tâm, ta chỉ muốn cùng muội bên nhau trọn đời.”
Nếu là người bình thường, nghe được những lời này đã cảm động mà gả cho hắn ta từ lâu rồi.
Nhìn biểu tình của Nguyễn gia mọi người liền biết.
Đáng tiếc Nguyễn Chiêu chỉ muốn nôn.
Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói: “Đừng nói nữa, tâm ý ta đã quyết, hiện giờ chỉ muốn ở cùng người nhà, người thân là hoàng tử, nhất định không thể đi cùng ta, hãy xem như chúng ta có duyên không phận, quên ta đi.”
Nói xong, trực tiếp xoay người quay lưng về phía Tứ hoàng tử, không nhìn hắn ta nữa.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài gian đại lao này, một nam tử mặc hoa phục đã đứng đấy.
Biết được thân phận đối phương, trong lao trở nên yên tĩnh đến kỳ quái.
Tất cả mọi người đều lui về góc tường, nhường lại không gian nói chuyện cho bọn họ.
“Chiêu Nhân, hiện tại thay đổi vẫn còn kịp, chỉ cần muội đồng ý, ta lập tức đi cầu phụ hoàng ban hôn, Bắc Cương khổ hàn, tuyệt đối không phải là nơi muội có thể chịu được, huống hồ lộ trình hung hiểm, muội chỉ là một nữ tử yếu đuối thì làm sao chịu nổi.”
Đường Chiêu nhìn bộ dạng thâm tình của hắn ta, liền có chút buồn nôn.
Quả nhiên là huynh đệ, diễn xuất của cả nhà này thật sự không tệ.
Nguyễn Chiêu khẽ liếc mắt nhìn mọi người Nguyễn gia đang đứng phía sau, khẽ thở dài.
“Tứ ca, đây là lần cuối cùng ta gọi người thế này, về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, người là hoàng tử, có trách nhiệm và tương lai của riêng mình, ta cũng có trách nhiệm và kỳ vọng của bản thân, hiện nay ta không phải là Thiên Mệnh Chi Nữ, ở bên người cũng chẳng có ích gì, vậy cứ như thế đi, hy vọng tương lai chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”
Phi, không bao giờ gặp lại!
“Muội…” Tứ hoàng tử cũng không ngờ nàng không đồng ý thành hôn cùng hắn ta, thì ra cũng là suy nghĩ vì hắn ta, không muốn liên lụy đến hắn ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng nhất thời lại dâng lên một tia chua xót không rõ.
Sinh ra trong hoàng gia, từ nhỏ đã sinh tồn trong tranh giành quyền lợi, cho dù là người thân nhất bên cạnh, không phải là đang nghĩ cách lấy mạng ngươi, thì cũng chỉ xem ngươi như công cụ quyền lực, ép buộc ngươi xông pha trận mạc.
Có được mấy người thật lòng quan tâm người khác đâu chứ.
Trước kia, hắn ta luôn khinh thường Đường Chiêu, cảm thấy nàng vừa ngu ngốc vừa kiêu căng.
Giờ mới phát hiện nàng lại là người lương thiện chu đáo như vậy.
“Chiêu Nhân, những thứ đó ta đều không để tâm, ta chỉ muốn cùng muội bên nhau trọn đời.”
Nếu là người bình thường, nghe được những lời này đã cảm động mà gả cho hắn ta từ lâu rồi.
Nhìn biểu tình của Nguyễn gia mọi người liền biết.
Đáng tiếc Nguyễn Chiêu chỉ muốn nôn.
Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói: “Đừng nói nữa, tâm ý ta đã quyết, hiện giờ chỉ muốn ở cùng người nhà, người thân là hoàng tử, nhất định không thể đi cùng ta, hãy xem như chúng ta có duyên không phận, quên ta đi.”
Nói xong, trực tiếp xoay người quay lưng về phía Tứ hoàng tử, không nhìn hắn ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro