Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 14
2024-11-03 14:47:09
Mọi người của Nguyễn gia đều bị tình cảnh này ngược đến đau lòng.
Kết quả khi nhìn thấy biểu tình chán ghét như đạp phải cứt của Nguyễn Chiêu, đều là sửng sốt.
A, này, bức tranh này có vẻ hơi không đúng lắm.
Tứ hoàng tử không nhìn thấy biểu tình của nàng, sắc mặt cứng đờ, nhất thời cũng không dám mở miệng.
Hắn ta sợ nếu hắn ta lại tiếp tục nói, nàng kích động liền đi cầu phụ hoàng để hắn ta cùng đi.
Hắn ta âm thầm hít một hơi, thuận theo bậc thang đi xuống, buồn bã gật đầu: "Ta biết rồi.”
Sau khi hắn ta rời đi, trầm mặc hồi lâu, Nguyễn Lâm Thuỵ nhịn không được do dự nói: “Tam… Khụ muội, muội không thích Tứ hoàng tử sao? Ta thấy hắn ta có tình cảm sâu nặng với muội, sao muội không cùng hắn ta, còn hơn là chịu khổ cùng chúng ta.”
“Đúng vậy, Chiêu Chiêu, Bắc Cương khổ hàn, không phải là điều con có thể tưởng tượng được, chúng ta đều hiểu rõ tâm ý của con, con thật sự không cần phải đi cùng.” Nguyễn Trọng Minh cũng nói.
Lại là Lý Thanh Nhã đột nhiên nói: “Ta lại thấy thái độ của vị Tứ hoàng tử kia có chút kỳ quái.”
Còn kỳ quái chỗ nào thì tẩu ấy cũng không nói rõ được, cứ cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
“Phu nhân, vạn lần không thể nghị luận về hoàng thân.” Nguyễn Lâm Thuỵ lập tức nghiêm mặt, ra vẻ phu tử dạy bảo người.
Lý Thanh Nhã bĩu môi, bất quá cũng không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Chiêu ngược lại, liếc nhìn tẩu ấy thêm một cái, phát hiện người chị dâu này cũng coi như rất nhạy bén.
Nàng thở dài: "Tứ hoàng tử từng một lòng một dạ với một nữ tử, sau này bị muội vô tình bắt gặp, về sau nữ tử kia liền bất ngờ mắc bệnh qua đời, tình cảm của bậc đế vương, không phải người thường có thể chịu đựng nổi."
Ngoại trừ hai đứa nhỏ, những người còn lại đều là người sáng suốt, nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Nguyễn Lâm Thuỵ vẫn có chút không dám tin, ấp úng nói: “Chuyện này… Có phải là hiểu lầm không?”.
Nguyễn Chiêu khẽ nhếch mép: "Tất cả đều do chính mắt muội nhìn thấy, những lời đó so với những lời hắn ta nói với muội hôm nay cũng chẳng khác là bao, sau này muội có điều tra, nữ quan kia phụ trách việc dò la tin tức của hắn ta trong cung”.
Mọi người đều há hốc mồm, như thể mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Lâm Thuỵ ấp úng: “Chuyện này… Vậy mà bây giờ hắn ta lại tìm đến muội… Nhưng muội hiện tại đã…”.
Khuôn mặt huynh ấy đầy vẻ rối rắm, dường như không thể nào hiểu nổi.
Kết quả khi nhìn thấy biểu tình chán ghét như đạp phải cứt của Nguyễn Chiêu, đều là sửng sốt.
A, này, bức tranh này có vẻ hơi không đúng lắm.
Tứ hoàng tử không nhìn thấy biểu tình của nàng, sắc mặt cứng đờ, nhất thời cũng không dám mở miệng.
Hắn ta sợ nếu hắn ta lại tiếp tục nói, nàng kích động liền đi cầu phụ hoàng để hắn ta cùng đi.
Hắn ta âm thầm hít một hơi, thuận theo bậc thang đi xuống, buồn bã gật đầu: "Ta biết rồi.”
Sau khi hắn ta rời đi, trầm mặc hồi lâu, Nguyễn Lâm Thuỵ nhịn không được do dự nói: “Tam… Khụ muội, muội không thích Tứ hoàng tử sao? Ta thấy hắn ta có tình cảm sâu nặng với muội, sao muội không cùng hắn ta, còn hơn là chịu khổ cùng chúng ta.”
“Đúng vậy, Chiêu Chiêu, Bắc Cương khổ hàn, không phải là điều con có thể tưởng tượng được, chúng ta đều hiểu rõ tâm ý của con, con thật sự không cần phải đi cùng.” Nguyễn Trọng Minh cũng nói.
Lại là Lý Thanh Nhã đột nhiên nói: “Ta lại thấy thái độ của vị Tứ hoàng tử kia có chút kỳ quái.”
Còn kỳ quái chỗ nào thì tẩu ấy cũng không nói rõ được, cứ cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân, vạn lần không thể nghị luận về hoàng thân.” Nguyễn Lâm Thuỵ lập tức nghiêm mặt, ra vẻ phu tử dạy bảo người.
Lý Thanh Nhã bĩu môi, bất quá cũng không nói thêm gì nữa.
Nguyễn Chiêu ngược lại, liếc nhìn tẩu ấy thêm một cái, phát hiện người chị dâu này cũng coi như rất nhạy bén.
Nàng thở dài: "Tứ hoàng tử từng một lòng một dạ với một nữ tử, sau này bị muội vô tình bắt gặp, về sau nữ tử kia liền bất ngờ mắc bệnh qua đời, tình cảm của bậc đế vương, không phải người thường có thể chịu đựng nổi."
Ngoại trừ hai đứa nhỏ, những người còn lại đều là người sáng suốt, nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.
Nguyễn Lâm Thuỵ vẫn có chút không dám tin, ấp úng nói: “Chuyện này… Có phải là hiểu lầm không?”.
Nguyễn Chiêu khẽ nhếch mép: "Tất cả đều do chính mắt muội nhìn thấy, những lời đó so với những lời hắn ta nói với muội hôm nay cũng chẳng khác là bao, sau này muội có điều tra, nữ quan kia phụ trách việc dò la tin tức của hắn ta trong cung”.
Mọi người đều há hốc mồm, như thể mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Một lúc lâu sau, Nguyễn Lâm Thuỵ ấp úng: “Chuyện này… Vậy mà bây giờ hắn ta lại tìm đến muội… Nhưng muội hiện tại đã…”.
Khuôn mặt huynh ấy đầy vẻ rối rắm, dường như không thể nào hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro