Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 17
2024-11-03 14:47:09
Có cơ hội sống, không ai muốn chết.
Vài câu nói qua lại, khoảng cách giữa mọi người đều được kéo gần lại không ít.
Thế nhưng nhìn Nguyễn Lâm Giác vẫn không nói một lời, giống như mất hồn, vẫn khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Nguyễn phụ chỉ đành ôn tồn khuyên nhủ, hết lời ngon ngọt, cuối cùng cũng khiến cho con trai mình có chút động tĩnh, coi như là có chút phản ứng.
Nhưng chưa để mọi người kịp thở phào nhẹ nhõm, người tiếp theo đến thăm ngục lại giáng một gậy, khiến Nguyễn Lâm Giác hoàn toàn thu mình lại.
Lần này người đến thăm ngục, là người nhà họ Hứa có hôn ước với Nguyễn Lâm Giác.
Chỉ bất quá người đến là một gia nô khỏe mạnh của Hứa gia, cũng không phải đến thăm hỏi, mà là đến để huỷ hôn.
Ban đầu chuyện này mọi người đều đã có dự liệu, cho dù Hứa gia không nhắc đến, Nguyễn Trọng Minh cũng định chờ Hứa gia đến thăm ngục thì sẽ đề cập.
Bây giờ người ta chỉ là nhanh chân một bước mà thôi, vấn đề là hành vi của đối phương thật sự quá mức sỉ nhục người khác.
Hứa gia chỉ là thương hộ mà thôi, trước đây Hứa viên ngoại gặp người Nguyễn gia đều phải hành lễ trước, bây giờ hai nhà huỷ hôn, lại phái một tên gia nô đến để sỉ nhục.
Gia nô thấy người Nguyễn gia đều lộ vẻ mặt phẫn nộ, lại chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn rất đắc ý.
"Gia chủ nhà ta đã nói, nhị lang quân người cũng đừng oán trách, tiểu thư nhà ta đường đường là con gái nhà lành, sao có thể gả cho tội nhân được, bị lưu đày đến Bắc Cương thì thôi đi, sau này còn chưa biết chừng sẽ trở thành nô bộc của người khác, nếu Nguyễn gia còn chút lương tâm, thì xin hãy ký vào tờ hưu thư này đi, đừng làm lỡ dở tiểu thư nhà ta nữa."
"Ngoài ra, gia chủ nhà ta cũng nói, chỉ cần ký tên, số lộ phí này coi như là chút tâm ý của Hứa gia dành cho Nguyễn gia."
Hắn vừa nói, vừa thuận tay ném bọc đồ xuống đất, một chiếc bánh bột ngô sần sùi lăn ra ngoài.
Nhìn chiếc bánh bột ngô lăn trên mặt đất, dính đầy bụi đất, lại bị tên gia nô tùy ý đá về phía bọc đồ, người Nguyễn gia vừa phẫn nộ, vừa cảm thấy bi ai vô cùng.
Quả nhiên là giậu đổ bìm leo.
Nguyễn Trọng Minh sa sầm mặt mày, kéo người con trai trưởng đang định nói gì đó lại, liếc mắt nhìn đứa con trai thứ vẫn luôn cúi đầu không nói một lời, mặt mày cứng đờ bước lên phía trước.
Ánh mắt ông ấy nhìn chằm chằm kẻ gia nô, đưa tay ra: "Đưa hưu thư đây."
Vài câu nói qua lại, khoảng cách giữa mọi người đều được kéo gần lại không ít.
Thế nhưng nhìn Nguyễn Lâm Giác vẫn không nói một lời, giống như mất hồn, vẫn khiến người ta cảm thấy nặng nề.
Nguyễn phụ chỉ đành ôn tồn khuyên nhủ, hết lời ngon ngọt, cuối cùng cũng khiến cho con trai mình có chút động tĩnh, coi như là có chút phản ứng.
Nhưng chưa để mọi người kịp thở phào nhẹ nhõm, người tiếp theo đến thăm ngục lại giáng một gậy, khiến Nguyễn Lâm Giác hoàn toàn thu mình lại.
Lần này người đến thăm ngục, là người nhà họ Hứa có hôn ước với Nguyễn Lâm Giác.
Chỉ bất quá người đến là một gia nô khỏe mạnh của Hứa gia, cũng không phải đến thăm hỏi, mà là đến để huỷ hôn.
Ban đầu chuyện này mọi người đều đã có dự liệu, cho dù Hứa gia không nhắc đến, Nguyễn Trọng Minh cũng định chờ Hứa gia đến thăm ngục thì sẽ đề cập.
Bây giờ người ta chỉ là nhanh chân một bước mà thôi, vấn đề là hành vi của đối phương thật sự quá mức sỉ nhục người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa gia chỉ là thương hộ mà thôi, trước đây Hứa viên ngoại gặp người Nguyễn gia đều phải hành lễ trước, bây giờ hai nhà huỷ hôn, lại phái một tên gia nô đến để sỉ nhục.
Gia nô thấy người Nguyễn gia đều lộ vẻ mặt phẫn nộ, lại chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại còn rất đắc ý.
"Gia chủ nhà ta đã nói, nhị lang quân người cũng đừng oán trách, tiểu thư nhà ta đường đường là con gái nhà lành, sao có thể gả cho tội nhân được, bị lưu đày đến Bắc Cương thì thôi đi, sau này còn chưa biết chừng sẽ trở thành nô bộc của người khác, nếu Nguyễn gia còn chút lương tâm, thì xin hãy ký vào tờ hưu thư này đi, đừng làm lỡ dở tiểu thư nhà ta nữa."
"Ngoài ra, gia chủ nhà ta cũng nói, chỉ cần ký tên, số lộ phí này coi như là chút tâm ý của Hứa gia dành cho Nguyễn gia."
Hắn vừa nói, vừa thuận tay ném bọc đồ xuống đất, một chiếc bánh bột ngô sần sùi lăn ra ngoài.
Nhìn chiếc bánh bột ngô lăn trên mặt đất, dính đầy bụi đất, lại bị tên gia nô tùy ý đá về phía bọc đồ, người Nguyễn gia vừa phẫn nộ, vừa cảm thấy bi ai vô cùng.
Quả nhiên là giậu đổ bìm leo.
Nguyễn Trọng Minh sa sầm mặt mày, kéo người con trai trưởng đang định nói gì đó lại, liếc mắt nhìn đứa con trai thứ vẫn luôn cúi đầu không nói một lời, mặt mày cứng đờ bước lên phía trước.
Ánh mắt ông ấy nhìn chằm chằm kẻ gia nô, đưa tay ra: "Đưa hưu thư đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro