Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Gặp Mặt (2)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Lâm Niệm không khách sáo với anh ta, nhận tiền cất vào túi.
Tiền bị người lấy đi, người ra tay vừa đau lòng vừa cảm thấy may mắn, anh ta thẳng lưng nhìn thanh niên bên cạnh, nói: “Tôi xin lỗi rồi.”
Lý Bá Thành ừ một tiếng, dư quang nhìn thoáng qua Lâm Niệm rồi thu lại ánh mắt cực nhanh, mở miệng nói: “Quét dọn sạch sẽ vụn thủy tinh trên mặt đất."
“Được, vậy tôi đi đây.”
Người nọ vội vàng đi tìm chổi và ky.
Dưới sự can thiệp của Lý Bá Thành một trận tranh cãi có khả năng to chuyện cứ như vậy được hóa giải, tất cả người vây xem đều hướng ánh mắt vừa kính nể vừa mới lạ về phía anh, còn có người ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên bắt chuyện với anh.
Lý Bá Thành không cho những người này có cơ hội, một lần nữa đi đến trước mặt Lâm Niệm, nói với cô: “Đi thôi.”
Lâm Niệm à một tiếng, cẩn thận tránh khỏi vụn thủy tinh.
Sau khi đi ra khỏi sảnh lớn bệnh viện, cô dừng bước chân, thanh niên phía sau cũng dừng lại theo cô.
Lâm Niệm lấy ra hai đồng mà người vừa nãy đưa cho cô, đưa tới trước mặt Lý Bá Thành.
“Có ý gì?”
“Cho anh.”
Lâm Niệm nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
“Cô đã cảm ơn tôi rồi.”
“Chỉ nói miệng thì không tính.”
Lý Bá Thành rũ mắt nhìn bàn tay đưa tới trước mặt mình, không định nhận tiền: “Cô cứ nhận đi, coi như cho cô an ủi.”
Thấy anh thật sự không cần, Lâm Niệm mới thu tay về, ngược lại nói: “Vậy tôi mời anh ăn bữa cơm.”
Lý Bá Thành nhìn qua, thấy cô gái với sắc mặt rất có tinh thần nói: “Đây là tiền dựa vào anh mới lấy được, sao tôi có thể ăn ngon một mình được chứ?”
Lý Bá Thành ngẫm lại gật đầu, nói được.
“Vậy khi nào anh có thời gian rảnh?”
“Hôm nay.”
“Hôm nay à……”
“Không được ư?”
Lâm Niệm hơi buồn rầu, do dự một lát vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Hôm nay tôi không chắc mình có thời gian, bởi vì tôi phải đi gặp mặt một người.”
Cô vừa nói hết lời, lập tức nghe được người bên cạnh cười một tiếng.
“Gặp mặt rất buồn cười à?”
“Không có.” Lý Bá Thành phủ nhận, trong mắt còn đọng lại ý cười.
Anh chỉ cảm thấy dáng vẻ Lâm Niệm nói chuyện nghiêm túc rất đáng yêu, vì thế bất tri bất giác đã bật cười.
“Vậy cô đi gặp mặt đi.”
“Ừm.” Lâm Niệm gật đầu, lại nói: “Tôi ở ký túc xá phía sau bệnh viện.”
Cô báo số phòng số tầng cụ thể và tên của mình: “Lúc nào anh rảnh thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ không chơi xấu nói mà không giữ lời.”
“Được.” Đầu lưỡi Lý Bá Thành chống hàm trên, trong lòng ghi nhớ địa chỉ, nói với Lâm Niệm: “Tôi nhớ rồi.”
Nói xong chuyện này, trong lòng Lâm Niệm thở phào nhẹ nhõm, phất tay tạm biệt đi tìm dì nhỏ.
Nơi Tôn Hạ Chí làm việc ở lầu hai, khi Lâm Niệm tìm được dì mới vừa hoàn thành công việc của mình.
“Đi thôi, dì dẫn cháu đi xuống.”
“Dạ.” Lâm Niệm nhanh chóng đuổi kịp, trong lòng hơi khẩn trương, cũng hơi tò mò đối tượng mà mình sắp gặp mặt rốt cuộc là người như thế nào.
Chu Hồng Hà chuyển công việc trong tay qua nhờ đồng nghiệp khác làm giúp, dẫn theo Lý Bá Thành chờ ở văn phòng.
Tôn Hạ Chí đi vào nhanh chóng nhìn sơ, thấy Lý Bá Thành cao ráo cường tráng vẻ ngoài cũng không tồi, thành kiến trong lòng mới ít đi một chút.
Lâm Niệm đi theo phía sau dì, liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên cạnh Chu Hồng Hà.
Thật trùng hợp, nhanh như vậy đã nhìn thấy nhau rồi.
Tiền bị người lấy đi, người ra tay vừa đau lòng vừa cảm thấy may mắn, anh ta thẳng lưng nhìn thanh niên bên cạnh, nói: “Tôi xin lỗi rồi.”
Lý Bá Thành ừ một tiếng, dư quang nhìn thoáng qua Lâm Niệm rồi thu lại ánh mắt cực nhanh, mở miệng nói: “Quét dọn sạch sẽ vụn thủy tinh trên mặt đất."
“Được, vậy tôi đi đây.”
Người nọ vội vàng đi tìm chổi và ky.
Dưới sự can thiệp của Lý Bá Thành một trận tranh cãi có khả năng to chuyện cứ như vậy được hóa giải, tất cả người vây xem đều hướng ánh mắt vừa kính nể vừa mới lạ về phía anh, còn có người ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên bắt chuyện với anh.
Lý Bá Thành không cho những người này có cơ hội, một lần nữa đi đến trước mặt Lâm Niệm, nói với cô: “Đi thôi.”
Lâm Niệm à một tiếng, cẩn thận tránh khỏi vụn thủy tinh.
Sau khi đi ra khỏi sảnh lớn bệnh viện, cô dừng bước chân, thanh niên phía sau cũng dừng lại theo cô.
Lâm Niệm lấy ra hai đồng mà người vừa nãy đưa cho cô, đưa tới trước mặt Lý Bá Thành.
“Có ý gì?”
“Cho anh.”
Lâm Niệm nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô đã cảm ơn tôi rồi.”
“Chỉ nói miệng thì không tính.”
Lý Bá Thành rũ mắt nhìn bàn tay đưa tới trước mặt mình, không định nhận tiền: “Cô cứ nhận đi, coi như cho cô an ủi.”
Thấy anh thật sự không cần, Lâm Niệm mới thu tay về, ngược lại nói: “Vậy tôi mời anh ăn bữa cơm.”
Lý Bá Thành nhìn qua, thấy cô gái với sắc mặt rất có tinh thần nói: “Đây là tiền dựa vào anh mới lấy được, sao tôi có thể ăn ngon một mình được chứ?”
Lý Bá Thành ngẫm lại gật đầu, nói được.
“Vậy khi nào anh có thời gian rảnh?”
“Hôm nay.”
“Hôm nay à……”
“Không được ư?”
Lâm Niệm hơi buồn rầu, do dự một lát vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Hôm nay tôi không chắc mình có thời gian, bởi vì tôi phải đi gặp mặt một người.”
Cô vừa nói hết lời, lập tức nghe được người bên cạnh cười một tiếng.
“Gặp mặt rất buồn cười à?”
“Không có.” Lý Bá Thành phủ nhận, trong mắt còn đọng lại ý cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chỉ cảm thấy dáng vẻ Lâm Niệm nói chuyện nghiêm túc rất đáng yêu, vì thế bất tri bất giác đã bật cười.
“Vậy cô đi gặp mặt đi.”
“Ừm.” Lâm Niệm gật đầu, lại nói: “Tôi ở ký túc xá phía sau bệnh viện.”
Cô báo số phòng số tầng cụ thể và tên của mình: “Lúc nào anh rảnh thì cứ tới tìm tôi, tôi sẽ không chơi xấu nói mà không giữ lời.”
“Được.” Đầu lưỡi Lý Bá Thành chống hàm trên, trong lòng ghi nhớ địa chỉ, nói với Lâm Niệm: “Tôi nhớ rồi.”
Nói xong chuyện này, trong lòng Lâm Niệm thở phào nhẹ nhõm, phất tay tạm biệt đi tìm dì nhỏ.
Nơi Tôn Hạ Chí làm việc ở lầu hai, khi Lâm Niệm tìm được dì mới vừa hoàn thành công việc của mình.
“Đi thôi, dì dẫn cháu đi xuống.”
“Dạ.” Lâm Niệm nhanh chóng đuổi kịp, trong lòng hơi khẩn trương, cũng hơi tò mò đối tượng mà mình sắp gặp mặt rốt cuộc là người như thế nào.
Chu Hồng Hà chuyển công việc trong tay qua nhờ đồng nghiệp khác làm giúp, dẫn theo Lý Bá Thành chờ ở văn phòng.
Tôn Hạ Chí đi vào nhanh chóng nhìn sơ, thấy Lý Bá Thành cao ráo cường tráng vẻ ngoài cũng không tồi, thành kiến trong lòng mới ít đi một chút.
Lâm Niệm đi theo phía sau dì, liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên cạnh Chu Hồng Hà.
Thật trùng hợp, nhanh như vậy đã nhìn thấy nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro