Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Gặp Mặt (3)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Cô thầm nói một câu, sau đó cung phản xạ mới kịp phản ứng lại, đôi mắt trợn to, miệng khẽ nhếch, chỉ cảm thấy khó mà tin được.
“Lâm Niệm tới rồi.” Chu Hồng Hà chào hỏi cô, sau đó nói với Lý Bá Thành: “Đây là chị Tôn y tá trưởng khoa nội bệnh viện chúng ta, người bên cạnh là cô cháu ngoại gái Lâm Niệm.”
“Thím Tôn.” Lý Bá Thành chào hỏi Tôn Hạ Chí trước, sau đó gật đầu với Lâm Niệm.
Lâm Niệm vẫn chưa lấy lại tinh thần từ khiếp sợ: “Sao lại là anh!”
Tôn Hạ Chí nghiêng đầu hỏi: “Hai đứa biết nhau?”
Lý Bá Thành nói: “Mới vừa gặp ở phòng khám bệnh.”
“Gặp rồi thì tốt, gặp rồi càng có nhiều chuyện để nói.”
Chu Hồng Hà muốn tác hợp hai người bọn họ, thấy thế lập tức kéo Tôn Hạ Chí muốn đi ra ngoài: “Chị Tôn, nếu không thì chúng ta ra ngoài đi dạo đi, cho hai người trẻ tuổi trò chuyện với nhau?”
Tôn Hạ Chí bĩu môi, thầm nói đã sắp 30 còn tính là người trẻ tuổi gì nữa.
Chẳng qua dì cũng không phản đối, quay đầu nói với Lâm Niệm: “Hai đứa ngồi ở đây một lúc, đừng đóng cửa.”
Sau khi bọn họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Niệm và Lý Bá Thành.
Cảm giác tồn tại của đối phương quá mạnh, lúc nhiều người còn ổn, vừa ở riêng hai người tay chân Lâm Niệm lập tức không biết nên để chỗ nào.
“Tới ngồi đi.” Lý Bá Thành kéo một cái ghế dựa.
Lâm Niệm đi qua ngồi xuống, tư thế cứng đờ.
Lý Bá Thành nhìn ra cô khẩn trương, ngồi cách cô xa một ít, mở miệng nói: “Để tôi nói về tình huống cơ bản nhà tôi trước. Tôi tên Lý Bá Thành, Lý trong mộc tử, Bá trong bá trọng thúc quý (thứ tự anh em trai), Thành trong thành thật, năm nay 28 tuổi, hiện giờ đang tham gia quân ngũ ở Tứ Xuyên, là con đầu trong nhà, cha là công nhân xưởng chế biến thịt, mẹ đã mất 20 năm trước, có một em trai nhỏ hơn tôi 8 tuổi do mẹ kế sinh.”
Anh nói xong dừng lại, đôi tay lồng vào nhau để trên đùi, hiển nhiên đang đợi Lâm Niệm mở miệng.
Lâm Niệm liếm môi, hít một hơi thật sâu, xem nhẹ sự xấu hổ trong lòng nói: “Tên của tôi anh cũng biết rồi, Lâm trong song mộc, Niệm trong nhớ mãi không quên……”
Cô nói đến đây thì dừng một chút, đôi mắt nhìn xuống đất: “Năm nay 18 tuổi, mấy ngày trước mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn chưa có công việc. Nhà tôi…… Cha làm việc ở xưởng nồi hơi, mẹ là công nhân xưởng ấm nước, trong nhà còn có một chị gái, khoảng thời gian trước vừa kết hôn.”
Lâm Niệm giới thiệu hoàn toàn dựa theo những điều Lý Bá Thành nói, không hề nói nhiều hơn một câu, lúc nói chuyện vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngón tay đã sắp moi rách quần áo.
Hôm nay tâm trạng Lý Bá Thành rất tốt, nhìn thấy cô như vậy cũng muốn cười.
Nhưng lại sợ anh cười cô sẽ ngại ngùng, cho nên cố gắng nhịn xuống.
Anh nâng một tay che môi, nhìn đồng hồ, đánh vỡ bầu không khí im lặng nặng nề: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Lâm Niệm ngẩng đầu: “Hả?”
Lý Bá Thành lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Ra ngoài đi dạo không? Bệnh viện không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.”
Lâm Niệm hơi do dự, sau đó nhớ tới chuyện xảy ra vừa nãy ở sảnh lớn bệnh viện, một chút kháng cự trong lòng cũng biến mất.
“Được.”
“Đi thôi.” Lý Bá Thành đứng dậy, để Lâm Niệm đi ra ngoài trước.
Hai người ra khỏi văn phòng không bao lâu, đã đụng phải Tôn Hạ Chí và Chu Hồng Hà vẫn chưa đi xa.
Tôn Hạ Chí hỏi: “Hai đứa đi đâu vậy?”
“Lâm Niệm tới rồi.” Chu Hồng Hà chào hỏi cô, sau đó nói với Lý Bá Thành: “Đây là chị Tôn y tá trưởng khoa nội bệnh viện chúng ta, người bên cạnh là cô cháu ngoại gái Lâm Niệm.”
“Thím Tôn.” Lý Bá Thành chào hỏi Tôn Hạ Chí trước, sau đó gật đầu với Lâm Niệm.
Lâm Niệm vẫn chưa lấy lại tinh thần từ khiếp sợ: “Sao lại là anh!”
Tôn Hạ Chí nghiêng đầu hỏi: “Hai đứa biết nhau?”
Lý Bá Thành nói: “Mới vừa gặp ở phòng khám bệnh.”
“Gặp rồi thì tốt, gặp rồi càng có nhiều chuyện để nói.”
Chu Hồng Hà muốn tác hợp hai người bọn họ, thấy thế lập tức kéo Tôn Hạ Chí muốn đi ra ngoài: “Chị Tôn, nếu không thì chúng ta ra ngoài đi dạo đi, cho hai người trẻ tuổi trò chuyện với nhau?”
Tôn Hạ Chí bĩu môi, thầm nói đã sắp 30 còn tính là người trẻ tuổi gì nữa.
Chẳng qua dì cũng không phản đối, quay đầu nói với Lâm Niệm: “Hai đứa ngồi ở đây một lúc, đừng đóng cửa.”
Sau khi bọn họ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Lâm Niệm và Lý Bá Thành.
Cảm giác tồn tại của đối phương quá mạnh, lúc nhiều người còn ổn, vừa ở riêng hai người tay chân Lâm Niệm lập tức không biết nên để chỗ nào.
“Tới ngồi đi.” Lý Bá Thành kéo một cái ghế dựa.
Lâm Niệm đi qua ngồi xuống, tư thế cứng đờ.
Lý Bá Thành nhìn ra cô khẩn trương, ngồi cách cô xa một ít, mở miệng nói: “Để tôi nói về tình huống cơ bản nhà tôi trước. Tôi tên Lý Bá Thành, Lý trong mộc tử, Bá trong bá trọng thúc quý (thứ tự anh em trai), Thành trong thành thật, năm nay 28 tuổi, hiện giờ đang tham gia quân ngũ ở Tứ Xuyên, là con đầu trong nhà, cha là công nhân xưởng chế biến thịt, mẹ đã mất 20 năm trước, có một em trai nhỏ hơn tôi 8 tuổi do mẹ kế sinh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nói xong dừng lại, đôi tay lồng vào nhau để trên đùi, hiển nhiên đang đợi Lâm Niệm mở miệng.
Lâm Niệm liếm môi, hít một hơi thật sâu, xem nhẹ sự xấu hổ trong lòng nói: “Tên của tôi anh cũng biết rồi, Lâm trong song mộc, Niệm trong nhớ mãi không quên……”
Cô nói đến đây thì dừng một chút, đôi mắt nhìn xuống đất: “Năm nay 18 tuổi, mấy ngày trước mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn chưa có công việc. Nhà tôi…… Cha làm việc ở xưởng nồi hơi, mẹ là công nhân xưởng ấm nước, trong nhà còn có một chị gái, khoảng thời gian trước vừa kết hôn.”
Lâm Niệm giới thiệu hoàn toàn dựa theo những điều Lý Bá Thành nói, không hề nói nhiều hơn một câu, lúc nói chuyện vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngón tay đã sắp moi rách quần áo.
Hôm nay tâm trạng Lý Bá Thành rất tốt, nhìn thấy cô như vậy cũng muốn cười.
Nhưng lại sợ anh cười cô sẽ ngại ngùng, cho nên cố gắng nhịn xuống.
Anh nâng một tay che môi, nhìn đồng hồ, đánh vỡ bầu không khí im lặng nặng nề: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”
Lâm Niệm ngẩng đầu: “Hả?”
Lý Bá Thành lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Ra ngoài đi dạo không? Bệnh viện không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.”
Lâm Niệm hơi do dự, sau đó nhớ tới chuyện xảy ra vừa nãy ở sảnh lớn bệnh viện, một chút kháng cự trong lòng cũng biến mất.
“Được.”
“Đi thôi.” Lý Bá Thành đứng dậy, để Lâm Niệm đi ra ngoài trước.
Hai người ra khỏi văn phòng không bao lâu, đã đụng phải Tôn Hạ Chí và Chu Hồng Hà vẫn chưa đi xa.
Tôn Hạ Chí hỏi: “Hai đứa đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro