Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]
Yêu Đương? (3)
Bá Đản Tổng Tài
2024-11-20 17:55:50
Lý Bá Thành nheo mắt.
“Anh có thể tìm người hỏi thử, nói không chừng sau khi biết sẽ không muốn gặp lại tôi nữa.”
Do lời đồn đại về cô quá độc, chỉ cần Lâm Niệm một ngày chưa sinh con, lời đồn cô không thể mang thai sẽ không thể rửa sạch hoàn toàn.
So với xác định quan hệ rồi cãi nhau có mâu thuẫn bởi chuyện này, không bằng sớm nói rõ ràng, cũng đỡ lãng phí thời gian của cả hai.
“Được, tôi sẽ đi hỏi rõ ràng.” Lý Bá Thành nói xong lại hỏi: “Địa chỉ cô nói hôm nay có sai không?”
“Không sai.”
Lâm Niệm gật đầu, nhưng cô không cảm thấy Lý Bá Thành sẽ còn đến gặp cô.
Sau khi tạm biệt Lý Bá Thành, Lâm Niệm lập tức trở về ký túc xá.
Buổi tối Tôn Hạ Chí tan làm trở về, hỏi cô hôm nay gặp mặt thế nào.
“Chắc là không được.”
“Sao vậy, cậu ta có vấn đề gì à?”
“Không phải vấn đề của anh ấy.” Lâm Niệm ngồi trên ghế chờ tóc khô, nói với Tôn Hạ Chí: “Cháu nói chuyện đó với anh ấy.”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện lời đồn cháu không thể sinh con.”
Trong lòng Tôn Hạ Chí sốt ruột: “Đó đều là giả mà!”
“Nhưng cháu cũng không thể xác định chắc chắn không thành vấn đề.” Lâm Niệm ngửa đầu nhìn dì nhỏ: “Lỡ như có vấn đề thật thì sao.”
“Cháu nói bậy gì đó?”
“Cho dù không thành vấn đề đi chăng nữa, nếu sau khi kết hôn anh ta nghe được chuyện này từ người khác, có thể cảm thấy mình bị lừa hay không?”
Lâm Niệm nói rồi thở dài: “Đến lúc đó nhất định sẽ cãi nhau, phiền lắm.”
Tôn Hạ Chí không biết phải nói cháu ngoại gái như thế nào mới tốt, trong lòng vừa tức vừa gấp.
Vốn dĩ dì hơi chướng mắt Lý Bá Thành, hiện tại không thành lại cảm thấy tiếc hận.
“Cháu đó!” Dì đứng bên cạnh, nhíu mày nói: “Dựa theo lời cháu nói, người nọ đều bị cháu dọa chạy mất rồi.”
“Dọa chạy thì dọa chạy thôi.”
“Đều dọa chạy thì sau này cháu gả cho ai? Chẳng lẽ thật sự chọn những người kết hôn lần hai?”
Lâm Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cháu nói cái gì?”
“Không có gì.” Lâm Niệm vội vàng nói, vì lỗ tai của mình, cô không dám để dì nhỏ biết suy nghĩ của cô thật ra cũng không muốn kết hôn.
Hiệu suất của Lý Bá Thành rất cao, anh có chiến hữu sau khi về hưu thì chuyển đến bộ công an, chuyện của nhà họ Lâm và nhà họ Vương cũng không coi như bí ẩn, điều tra một chút là có thể xâu chuỗi ra chân tướng.
Chiến hữu nói hết những gì mình biết cho Lý Bá Thành: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Sau khi Lý Bá Thành nghe xong tâm trạng cực kỳ hỏng bét, cả người đều đang bốc lên khí lạnh: “Đối tượng em kêu em hỏi.”
“À, đối tượng kêu cậu... Cái gì, cậu có đối tượng?”
“Không được à?”
“Đương nhiên được, thằng nhóc cậu cũng nên kết hôn rồi, hồi anh bằng tuổi cậu, con cả nhà anh đã 6 tuổi.”
Chiến hữu trêu chọc vài câu, tò mò hỏi: “Đối tượng của cậu là ai đấy, hôm nào mang đến cho mọi người gặp mặt làm quen?”
“Nói sau đi, em đi trước.”
Lý Bá Thành vội vã gặp người, có lệ vài câu liền tạm biệt.
Bước ra khỏi Cục Công An, anh không tới bệnh viện ngay lập tức, mà là xoay người đến cửa hàng quốc doanh.
Hai mươi phút sau, anh đi ra từ cửa hàng, trong tay nhiều thêm vài túi đồ.
Đi từ cửa hàng quốc doanh đến ký túc xá của bệnh viện, Lý Bá Thành dựa theo trí nhớ tìm được số tầng số phòng cô, giơ tay gõ cửa vài cái.
“Anh có thể tìm người hỏi thử, nói không chừng sau khi biết sẽ không muốn gặp lại tôi nữa.”
Do lời đồn đại về cô quá độc, chỉ cần Lâm Niệm một ngày chưa sinh con, lời đồn cô không thể mang thai sẽ không thể rửa sạch hoàn toàn.
So với xác định quan hệ rồi cãi nhau có mâu thuẫn bởi chuyện này, không bằng sớm nói rõ ràng, cũng đỡ lãng phí thời gian của cả hai.
“Được, tôi sẽ đi hỏi rõ ràng.” Lý Bá Thành nói xong lại hỏi: “Địa chỉ cô nói hôm nay có sai không?”
“Không sai.”
Lâm Niệm gật đầu, nhưng cô không cảm thấy Lý Bá Thành sẽ còn đến gặp cô.
Sau khi tạm biệt Lý Bá Thành, Lâm Niệm lập tức trở về ký túc xá.
Buổi tối Tôn Hạ Chí tan làm trở về, hỏi cô hôm nay gặp mặt thế nào.
“Chắc là không được.”
“Sao vậy, cậu ta có vấn đề gì à?”
“Không phải vấn đề của anh ấy.” Lâm Niệm ngồi trên ghế chờ tóc khô, nói với Tôn Hạ Chí: “Cháu nói chuyện đó với anh ấy.”
“Chuyện gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chính là chuyện lời đồn cháu không thể sinh con.”
Trong lòng Tôn Hạ Chí sốt ruột: “Đó đều là giả mà!”
“Nhưng cháu cũng không thể xác định chắc chắn không thành vấn đề.” Lâm Niệm ngửa đầu nhìn dì nhỏ: “Lỡ như có vấn đề thật thì sao.”
“Cháu nói bậy gì đó?”
“Cho dù không thành vấn đề đi chăng nữa, nếu sau khi kết hôn anh ta nghe được chuyện này từ người khác, có thể cảm thấy mình bị lừa hay không?”
Lâm Niệm nói rồi thở dài: “Đến lúc đó nhất định sẽ cãi nhau, phiền lắm.”
Tôn Hạ Chí không biết phải nói cháu ngoại gái như thế nào mới tốt, trong lòng vừa tức vừa gấp.
Vốn dĩ dì hơi chướng mắt Lý Bá Thành, hiện tại không thành lại cảm thấy tiếc hận.
“Cháu đó!” Dì đứng bên cạnh, nhíu mày nói: “Dựa theo lời cháu nói, người nọ đều bị cháu dọa chạy mất rồi.”
“Dọa chạy thì dọa chạy thôi.”
“Đều dọa chạy thì sau này cháu gả cho ai? Chẳng lẽ thật sự chọn những người kết hôn lần hai?”
Lâm Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cháu nói cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì.” Lâm Niệm vội vàng nói, vì lỗ tai của mình, cô không dám để dì nhỏ biết suy nghĩ của cô thật ra cũng không muốn kết hôn.
Hiệu suất của Lý Bá Thành rất cao, anh có chiến hữu sau khi về hưu thì chuyển đến bộ công an, chuyện của nhà họ Lâm và nhà họ Vương cũng không coi như bí ẩn, điều tra một chút là có thể xâu chuỗi ra chân tướng.
Chiến hữu nói hết những gì mình biết cho Lý Bá Thành: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Sau khi Lý Bá Thành nghe xong tâm trạng cực kỳ hỏng bét, cả người đều đang bốc lên khí lạnh: “Đối tượng em kêu em hỏi.”
“À, đối tượng kêu cậu... Cái gì, cậu có đối tượng?”
“Không được à?”
“Đương nhiên được, thằng nhóc cậu cũng nên kết hôn rồi, hồi anh bằng tuổi cậu, con cả nhà anh đã 6 tuổi.”
Chiến hữu trêu chọc vài câu, tò mò hỏi: “Đối tượng của cậu là ai đấy, hôm nào mang đến cho mọi người gặp mặt làm quen?”
“Nói sau đi, em đi trước.”
Lý Bá Thành vội vã gặp người, có lệ vài câu liền tạm biệt.
Bước ra khỏi Cục Công An, anh không tới bệnh viện ngay lập tức, mà là xoay người đến cửa hàng quốc doanh.
Hai mươi phút sau, anh đi ra từ cửa hàng, trong tay nhiều thêm vài túi đồ.
Đi từ cửa hàng quốc doanh đến ký túc xá của bệnh viện, Lý Bá Thành dựa theo trí nhớ tìm được số tầng số phòng cô, giơ tay gõ cửa vài cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro