Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]

Yêu Đương? (2)

Bá Đản Tổng Tài

2024-11-20 17:55:50

Lâm Niệm nghe vậy thì yên tâm, sau khi đến lượt cô gọi món thì báo tên từng món với người phục vụ: “Lấy một phần thịt kho tàu, một phần sườn xào chua ngọt, lấy thêm một phần rau cần xào đậu phụ khô, với lấy cho tôi hai chén cơm.”

Ba món này cộng với cơm vừa đủ hai đồng tiền, Lâm Niệm lấy tiền ra, Lý Bá Thành cũng đưa phiếu qua.

Lâm Niệm nghiêng đầu nhìn anh, Lý Bá Thành cũng nhìn qua, hai người yên lặng nhìn nhau một giây đồng hồ, sau đó Lâm Niệm thu lại ánh mắt, đưa tiền cho người phục vụ.

Đưa tiền rồi được đưa số lấy đồ ăn, hai người tìm vị trí chờ ăn cơm.

Tiệm cơm nấu đồ ăn có phân lượng không lớn, thịt kho tàu chỉ có một chén vừa, sườn xào cũng không được mấy miếng.

Lý Bá Thành ăn cơm rất nhanh, lùa vài cái đã hết nửa chén cơm.

Trong lúc anh ăn cơm, qua khóe mắt phát hiện Lâm Niệm gần như không chạm vào chén thịt kho tàu kia, chỉ ăn sườn xào và rau cần.

Thịt kho tàu dùng heo ngũ hoa nấu, miếng thịt đầy đặn bóng loáng ánh dầu, Lý Bá Thành so sánh hai bên, suy nghĩ một lát liền hiểu được.

Anh gắp một miếng thịt, dùng chiếc đũa tách thành hai phần từ ở giữa, gắp phần thịt nạc vào cái chén ở đối diện.

“Ăn nhiều chút.”

Lâm Niệm ngẩn người.

Cô sống từ nhỏ đến lớn, Lý Bá Thành là người đàn ông đầu tiên gắp đồ ăn cho cô, lúc trước ngay cả cha Lâm cũng chưa từng làm như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhất thời, trong lòng Lâm Niệm hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng lại không đọng lại chút gì.

Cô thấp giọng nói cảm ơn, gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, cười nói: “Ăn rất ngon.”

Lý Bá Thành thấy cô cười, khóe miệng cũng cong cong theo, liên tục gắp vài miếng thịt nạc cho cô.

“Không cần làm phiền anh vậy đâu, anh cứ ăn đi.” Lâm Niệm hơi ngượng ngùng.

“Không phiền gì.” Anh nói, lại gắp cho cô thêm một miếng nữa.

Thời gian ăn bữa cơm này đã vượt xa giờ ăn cơm thường ngày của Lý Bá Thành, ăn xong Lý Bá Thành hỏi cô có muốn đi dạo thêm một lúc nữa hay không.

Lâm Niệm do dự một lát rồi từ chối: “Tôi muốn trở về.”

“Được.” Lý Bá Thành gật đầu: “Tôi đưa cô về, vừa lúc cũng phải đi tìm người.”

Lâm Niệm ừm một tiếng, cúi đầu đi về.

Ánh mặt trời giữa trưa rất độc, ra ngoài một lúc là có thể phơi đến mức làn da nóng bỏng.

Lâm Niệm đi đến cửa bệnh viện, muốn nói lời tạm biệt Lý Bá Thành.

“Hôm nay cảm ơn anh.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cô đã cảm ơn tôi rất nhiều lần rồi.” Giọng điệu Lý Bá Thành hơi bất đắc dĩ: “Hơn nữa không phải cô đã mời tôi ăn cơm rồi à?”

Lâm Niệm muốn nói đây căn bản không gọi là mời, còn chưa mở miệng đã bị đối phương ngắt lời.

“Lâm Niệm.” Lý Bá Thành kêu tên cô.

“Hả?”

“Trải qua mấy tiếng đồng hồ ở cạnh nhau, cô cảm thấy tôi thế nào?”

Lâm Niệm hiểu ý của anh, ngón tay cuộn tròn, tế bào khắp toàn thân trở nên căng thẳng trong nháy mắt.

Lý Bá Thành còn đang đợi cô trả lời, không vội vàng nhưng rất nghiêm túc.

Móng tay hơi cứng đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cô hoàn hồn.

“Tôi cảm thấy……” Lâm Niệm liếm liếm môi, cảm giác giọng nói mình khàn khàn khô khốc: “Tôi cảm thấy chúng ta nên tìm hiểu nhau thêm một chút.”

Sắc mặt Lý Bá Thành hơi thả lỏng: “Cô muốn biết cái gì?”

“Không phải anh, là tôi.” Lâm Niệm ngẩng đầu nhìn anh, dứt khoát nói: “Anh mới trở về có khả năng không biết, thanh danh tôi... Không tốt lắm.”

Vốn dĩ Lâm Niệm tưởng rằng là Tôn Hạ Chí phát hiện không mang theo chìa khóa, sau khi mở cửa lại thấy một người không thể tưởng tượng được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Cưng Chiều Vợ Nhỏ [Thập Niên 70]

Số ký tự: 0