Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 44

2024-11-08 21:45:59

Không khí trong phòng hơi u ám, giống như thời tiết trước mưa bão.

Vẻ mặt Khương Nhiêu trở nên bất an, nàng ôm mấy hộp hương liệu thấp thỏm đến trước mặt Khương Tứ gia, hỏi: “Cha ơi, có chuyện gì vậy ạ?”

Lúc này Khương Tần thị đứng lên, kéo tay áo Khương Tứ gia: “Lão gia, ông ra ngoài trước, thiếp có chuyện muốn nói.”

Khương Tứ gia siết tay thành nắm đấm, lông mày nhíu chặt.

Khương Tần thị gọi thêm lần nữa, ông ấy mới cầm bức thư trên bàn đi ra ngoài.

Khương Tần thị cũng ra ngoài theo, quay đầu nói với Khương Nhiêu: “Niên Niên đợi ở thư phòng nhé, mẹ với cha con nói chuyện một chút sẽ quay lại.”

Khương Nhiêu ngồi trước bàn đọc sách của Khương Tứ gia chờ.



Sau khi ra khỏi phòng, Khương Tần thị thấy Khương Tứ gia lo lắng, vẻ mặt bà ấy cũng khó coi.

Bàn tay nắm tay trượng phu cũng run run.

Dù có ra sao thì bà ấy cũng không ngờ đứa nhỏ ở thành Tây là Cửu Hoàng tử suýt nữa định hôn ước với nhi nữ nhà mình.

“Lão gia, chàng từ từ đã, đừng vội nói chuyện này cho Niên Niên.”

Khương Tứ gia trầm mặt, tự trách nói: “Trách ta chỉ lo tức giận, tới bây giờ cũng chưa đến xem mặt mũi đứa nhỏ thành Tây ra sao nữa.”

“Ai ngờ được đó là Cửu Hoàng tử đâu, thiếp đã gặp nó rồi nhưng vẫn không nhận ra được đó thôi.”

Khương Tần thị khẽ nhíu mày: “Trên thư A Vân có nói số người biết Cửu Hoàng tử xuất cung dưỡng thương rất ít. Chuyện này không thể trách lão gia, muốn trách chỉ có thể trách vận mệnh trùng hợp mà thôi.”

Khương Tứ gia nói: “Cửu Hoàng tử bị trọng thương, một mình một ngựa ở đây, trùng hợp gặp con gái của chúng ta. Nàng nghĩ kĩ lại đi, vì sao Cửu Hoàng tử lại trọng thương, vì sao lại ở ngoài thành trong núi vắng vẻ đó, không có tôi tớ cũng không có người chăm sóc, rõ ràng có người muốn để hắn chết. Niên Niên cứu hắn thì đồng nghĩa với việc chống lại người kia.”

“Ta biết ta nói vậy có hơi ác độc, nhưng ta là phụ thân của Niên Niên, ta thà rằng Cửu Hoàng tử mất mạng còn hơn là nữ nhi của ta rước thêm kẻ thù vì hắn.”

Mặc dù Khương Tần thị muốn để thiếu niên thành Tây làm nữ tế nhà mình, nhưng biết người ta là Cửu Hoàng tử rồi, có cho bà ấy hai lá gan nữa bà ấy cũng không dám để nhi tử của Hoàng đế đến nhà mình ở rể, đành từ bỏ sau khi nghe Khương Tứ gia nói như vậy.

Bà ấy lo lắng nói: “Nếu Niên Niên thật sự thích hắn thì sao?”

“Rõ ràng hắn không bảo vệ được nữ nhi của ta.” Khương Tứ gia lạnh lùng lên tiếng: “Ta sẽ không đồng ý, hơn nữa…”

Cha già cũng có sự cố chấp của cha già.

Ông ấy hừ một tiếng, nói: “Ta cảm thấy Niên Niên chỉ thương hại chân của hắn bị thương nên đối xử tốt với hắn thôi, cũng như đối xử với một con chó con mèo bị thương vậy, không phải thích thật lòng.”

Khương Tần thị hỏi: “Nhưng lão gia định nói với Niên Niên đứa nhỏ đó là Cửu Hoàng tử, sau đó bảo Niên Niên cắt đứt quan hệ hay sao?”

Khương Tứ gia không nói thẳng, nhưng đương nhiên ông ấy có suy nghĩ đó, giọng điệu chắc chắn: “Chắc chắn Niên Niên sẽ nghe lời ta, ta nói với con bé một tiếng, không cần biết là gì thì con bé cũng sẽ nghe theo thôi.”

Khương Tần thị lo lắng lắc đầu: “Vậy không được, cho dù là con chó con mèo thì nuôi lâu vẫn có tình cảm. Nếu lão gia dứt khoát như thế, không chừng Niên Niên còn sẽ oán hận chàng.”

Khương Tứ gia nhíu mày suy nghĩ.



Sau khi về phòng.

“Niên Niên.” Giọng điệu của Khương Tứ gia trở nên nghiêm túc: “Nếu cha bảo con đừng tiếp tục đến gặp đứa nhỏ thành Tây kia thì con có nghe cha không?”

Vì để tăng khả năng chắc chắn, ông ấy còn nói thêm: “Cha xin con đó.”

Nghĩ thầm lần đầu tiên mình cầu xin nữ nhi trước mặt thì con bé sẽ đồng ý với ông ấy.

Nhưng không ngờ nữ nhi lại kinh ngạc nhìn ông ấy, rồi hỏi một cách nghiêm túc: “Cha à, vì sao vậy?”

Khương Tần thị nhìn Khương Tứ gia, giống như đang nói ‘Nhìn đi, chàng nói có được đâu’.

Khương Tứ gia nén giận, ho khan hai tiếng che giấu sự gượng gạo: “Con biết đứa nhỏ đó là ai không?”

Khương Nhiêu lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng tai lại vểnh lên: “Không lẽ cha biết rồi?”

Lúc nàng nghe người khác nói chuyện, cặp mắt thuần khiết trong veo vẫn luôn nhìn thẳng vào người đang nói. Khương Tứ gia nom bảo bối mình nâng trong lòng bàn tay, lòng đầy chua xót, không tình nguyện để nàng chịu chút khổ cực nào, chỉ muốn tức giận mắng ông trời ngáng chân khuê nữ.

Ông ấy ho khan một tiếng, hắng giọng, giọng điệu vẫn nặng nề như cũ: “Tiểu di của con gửi thư nói đứa trẻ thành Tây kia mang họ Thiên tử, là con cháu của Hoàng thất.”

Ông ấy không muốn nói thẳng Dung Đình là Cửu Hoàng tử, sợ rằng sau khi nói xong thì nữ nhi của ông có tâm tư thiếu nữ mơ mộng, trái lại phản tác dụng.

Nhưng ngay lúc ông ấy nói Dung Đình là Hoàng tử, Khương Nhiêu hơi sững sờ, gần như lập tức đoán được Dung Đình là Cửu Hoàng tử.

Mang họ Thiên tử, là con Hoàng thất, ở trong giấc mơ của nàng bảo nàng gọi hắn là Cửu gia…

Hắn là Cửu Hoàng tử.

Cửu Hoàng tử suýt nữa định hôn từ bé với nàng.

Khương Nhiêu cúi đầu.

Nàng không ấn tượng mấy với Cửu Hoàng tử, ấn tượng duy nhất chỉ là cha mẹ từng đề cập Cửu Hoàng tử xém chút định hôn từ nhỏ với nàng mà thôi.

Lúc ấy nàng còn cảm thấy may mắn việc định hôn từ nhỏ này không thành công, nếu không thì nàng đã định trước phải gả cho một nam nhân mình hoàn toàn không biết gì.

Nhưng cũng có hơi tò mò về Cửu Hoàng tử suýt định thân với nàng.

Tò mò Hoàng tử nhỏ yếu đuối đáng thương không có chút sức lực bảo vệ bản thân trong cung mà cha nói có hoàn cảnh thế nào.

Vừa nghĩ như vậy, sống lưng nàng chợt rùng mình.

Nàng đã từng mơ thấy chủ mẫu của Dung Đình muốn gây bất lợi cho hắn.

Nếu Dung Đình là Cửu Hoàng tử, vậy chủ mẫu của hắn là…

“Niên Niên?”

Khương Tứ gia thấy nàng cúi đầu thất thần cũng thông cảm, đến xoa đầu nàng, quả nhiên là khuê nữ của ông ấy: “Khi cha biết chuyện này cũng có biểu cảm như thế.”

Đã ngay lập tức nghĩ đến chuyện này sẽ kéo tới tai họa gì.

“Lần này Niên Niên có thể nghe cha không, đừng tiếp xúc với đứa nhỏ đó nữa nhé?”

Khương Nhiêu mờ mịt nâng mắt, nàng chỉ ớn lạnh vì suy nghĩ trong lòng của mình, không để tâm đến Khương Tứ gia cho lắm, bèn hỏi lại: “Ý của cha là sao?”

Khương Tứ gia: “...”

Hóa ra nữ nhi không có cùng suy nghĩ với ông ấy.

“Vết thương của hắn cộng với tình hình hiện tại đều cho thấy có người muốn hại hắn. Niên Niên, nếu con giúp hắn thì đồng nghĩa với việc con rước lấy kẻ thù cho mình. Người có rắp tâm trong kinh còn có thể đặt điều chúng ta muốn kéo bè kết cánh với hắn mưu tính đại sự. Vậy nên cắt đứt liên hệ là cách tốt nhất.”

Rước lấy kẻ thù…

Trong lòng Khương Nhiêu quá rõ việc người đứng sau hãm hại Dung Đình là ai.

Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ của Gia Hòa Hoàng hậu trước mặt người khác, sau lưng nàng ớn lạnh.

Tiếng tăm của Gia Hòa Hoàng hậu ở dân gian rất tốt, thậm chí ngay cả trẻ nhỏ cũng sẽ hát ca dao ca tụng bà ta.

Bởi vì có tiểu di nên Khương Nhiêu vẫn luôn không thích Hoàng hậu nương nương.

Không ngờ nữ nhân dịu dàng rộng lượng đúng mực trong mắt bách tính lại là độc phụ tàn nhẫn ở sau lưng người khác như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Về phần kết bè kết cánh…

Khương Nhiêu ngước mắt nhìn Khương Tứ gia: “Cha, không cần cắt đứt liên hệ. Qua lại với hắn sẽ không gây hại cho nhà chúng ta.”

Trong mơ của nàng, tân Đế đã đổi, khắp nơi đều dùng niên hiệu mới.

Mà trong giấc mơ khi Dung Đình còn ở trong nhà, ai cũng gọi hắn một tiếng Cửu gia, không ai gặp hắn mà không phải cúi đầu.

Dù khi đó hắn giấu diếm nàng rất nhiều, nàng cũng biết rất ít về hắn.

Nhưng Cửu gia quyền thế ngập trời là chuyện không thể nghi ngờ.

Đứng chung chiến tuyến với hắn ít nhất cũng không phải chuyện xấu.

Thậm chí còn có thể thay đổi vận mệnh toàn bộ nam Khương gia sung quân biên cương, nữ sung nhập nô tịch sau khi tân Đế kế vị.

Đôi mắt Khương Nhiêu bỗng phát sáng.

Cửu gia là chỗ dựa hoàng kim, nàng muốn ôm đùi.

Nhưng Khương Hành Chu không nghe được tiếng lòng của nàng.

Ông ấy nghe nữ nhi nói vậy thì khẽ nhíu mày.

Khương Hành Chu chỉ thấy Dung Đình sống trong một căn nhà gỗ cũ nát, giữ được cái mạng còn khó khăn.

Trong mắt ông ấy, Dung Đình thậm chí còn không bằng một con cá tự do tự tại.

Cửu Hoàng tử đã bị người ta đặt lên thớt gỗ, sống hay chết còn phải tùy vào người ta muốn hạ dao khi nào.

Nhàn rỗi lâu ngày thành quen, ông ấy không hề muốn bị cuốn vào tranh đấu hoàng vị giữa các Hoàng tử, chỉ muốn nhắm mắt làm ngơ giữ thân mình, bảo vệ người nhà mà thôi.

Nếu không thể tránh được, ít ra cũng phải đứng về phía người có khả năng chiến thắng.

“Niên Niên còn nhỏ, có thể suy nghĩ chưa thấu đáo, người không nơi nương tựa như hắn sẽ không có gì để tự vệ nếu các Hoàng tử thật sự tranh đoạt hoàng vị.” Khương Tứ gia nói: “Đợi con lớn thêm chút nữa, suy nghĩ kĩ càng thì sẽ hiểu tại sao cha muốn con tránh xa hắn, hôm nay con cứ nghe cha trước đi.”

Khương Nhiêu biết mình không dễ gì thay đổi quan điểm của phụ thân, đành không nói nữa, tuy ra vẻ sao cũng được nhưng vẫn chưa đồng ý.

Nàng không biết ngoài việc kể chuyện trong mơ thì còn cách nào có thể cho cha nàng biết Dung Đình của sau này sẽ không còn dáng vẻ dễ bắt nạt như vậy nữa.

Khương Tứ gia nhìn thấy vẻ ấm ức trên mặt nàng, có vẻ nàng không định đồng ý.

Ông ấy khẽ thở một hơi, nói với Khương Tần thị: “Nàng nói trúng rồi.”

Khương Tần thị nắm chặt tay Khương Tứ gia, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được: “Lão gia, đã vậy thì dùng cách khi nãy chúng ta thương lượng đi.”

Khương Tứ gia gật gật đầu.

Ông ấy đứng dậy, đến trước mặt Khương Nhiêu, vẻ mặt nặng nề: “Niên Niên, còn một việc nữa.”

Khương Nhiêu ngước mắt.

Khương Tứ gia nói: “Vân Quý phi bị bệnh.”

Vẻ mặt Khương Nhiêu lập tức thay đổi: “Tiểu di bị bệnh gì thế ạ?”

“Ăn phải bánh ngọt có độc.” Khương Tứ gia đưa lá thư gấp một nửa cho Khương Nhiêu để nàng xem: “Vân Quý phi bệnh rất nặng, có liên quan đến tính mạng, nói muốn gặp con một lần.”



Khương Nhiêu nhìn mấy câu cuối cùng trên thư.

Là bút tích của tiểu di Tần Vân, trong thư bà ấy nói mình bệnh nguy kịch, ban đêm còn nghe tổ tiên Tần gia đã qua đời trăm năm gọi nhũ danh của bà ấy, muốn dẫn bà ấy đi.

Còn nói nếu Niên Niên về trễ thì nhớ mua quan tài ở tiệm quan tài thành Kim Lăng cho bà ấy.

Muốn cái quý nhất, đẹp nhất.

Khương Nhiêu thấy vậy, trong lòng khẽ run.

“Chúng ta phải trở về thăm tiểu di sao ạ?” Nàng sốt ruột hỏi.

Khương Tứ gia nhìn Khương Tần thị, ngầm hiểu trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đều gật đầu.

“Phải về.”

Trong lòng bọn họ đều rõ Tần Vân chỉ làm loạn mà thôi, giả bệnh để lừa bọn họ trở về.

Nhưng dùng cách này đưa nữ nhi đi đúng là có thể xóa bỏ mâu thuẫn và nghi ngờ của nàng.

“Nhưng mà.” Khương Nhiêu còn lo lắng cho vết thương ở chân của Dung Đình: “Chúng ta còn quay lại Nghiệp thành được không cha mẹ?”

Khương Tứ gia nghĩ không được.

Nhưng trong lòng lại có cảm giác bất đắc dĩ.

Đành gật đầu: “Đương nhiên sẽ quay lại.”

“Đi vài ngày sẽ về.”

“Con đi tìm người báo cho…”

Khương Tứ gia nhíu mày cắt lời nàng: “Tối nay chúng ta khởi hành, con mau đi thu dọn đồ đạc đi.”

Ông ấy bất đắc dĩ lừa nàng: “Cha sẽ sai người nói một tiếng với vị Hoàng tử kia là chúng ta rời đi.”



Khương gia ra khỏi thành trong đêm.

Phủ đệ vẫn còn ở đó, sợ Khương Nhiêu nghi ngờ nên không dọn đồ đạc trong phủ đi, để lại mấy người hầu ở đây thu xếp.

Đêm qua ngày tới.

Trước Khương phủ xuất hiện một bóng người ngồi xe lăn.

Ngón tay Dung Đình nắm tay vịn xe lăn, đôi con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm Khương phủ, lông mày nhăn lại.

Phủ đệ tấp nập người hầu trước đó bây giờ cực kì quạnh quẽ, cửa chính mở toang, bên trong chỉ có vài ba người đi qua lại.

Dung Đình nhìn thoáng qua sắc trời.

Đã qua hai canh giờ tờ mờ sáng, người đi đường trên phố cũng dần nhiều hơn.

Nếu là thường ngày thì người hầu Khương phủ đã tấp nập, không phải quạnh quẽ như không có người thế này.

Cảm xúc sốt ruột khó tả dâng trào, Dung Đình siết chặt chiếc trâm định đưa cho Khương Nhiêu, điều khiển xe lăn đến trước người gác cổng, nói: “Ta đến tìm tiểu thư các ngươi.”

Người gác cổng ngẩng đầu nhìn hắn, nhớ đến lời nói đêm qua lão gia phân phó cho mình hễ gặp tiểu thiếu niên tàn tật ngồi xe lăn thì nói: “Cô nương nhà ta đi rồi.”

Đi rồi…

Trong mắt Dung Đình dấy lên hoảng sợ trong giây lát, hắn lập tức căng thẳng, sốt ruột hỏi: “Đi đâu?”

“Không biết đi đâu, dù sao cũng không quay về nữa.”

Người gác cổng trả lời theo những gì lão gia phân phó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt Dung Đình tối sầm.

Hắn cứ dùng tay niết cây trâm ngọc, dùng sức của ngón tay như muốn bóp nát thân trâm ngọc mỏng manh!

“Không thể được.” Dung Đình nói với giọng khàn khàn.

Nàng vừa đồng ý với hắn sẽ không đi.

Sẽ không có chuyện rời đi không một lời từ biệt như vậy được.

Chắc chắn không đâu.

Đôi mắt Dung Đình mang theo sự khó tin, hắn cố chấp đứng chờ trước cửa Khương phủ.

Từ sáng sớm tinh mơ cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu.

Lại đến trời chiều hoàng hôn.

Ánh hoàng hôn chiếu vào tiểu thiếu niên ngồi trên xe lăn, kéo ra một hình bóng thon gầy cô đơn trên mặt đất.

Ánh nắng hoàng hôn vàng nhạt phủ khắp gương mặt cô đơn u ám của hắn, hàng mi dài dày rậm tạo thành bóng râm nơi hốc mắt càng khiến hắn trở nên cô độc, yếu ớt và đáng thương hơn.

Người gác cổng không nhìn nổi nữa, đến bên cạnh Dung Đình khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia, ngài trở về đi, cô nương thật sự đi rồi, sẽ không quay về nữa.”

Hắn ta sợ tiểu thiếu niên cứ ở đây mãi, đợi đến đêm khuya, đến khi chết như bức tượng đá, hắn ta nghiêm túc nói: “Mặc kệ ngài đợi bao lâu thì cô nương cũng không đến đâu.”

Cuối cùng bức tượng đá kia cũng run run, ngước mắt lên, gương mặt xinh đẹp mang vẻ bi thương yếu ớt.

Dường như có thứ gì đó quan trọng vừa vỡ tan trong ánh mắt.



Người gác cổng nói Dung Đình đừng đến nữa.

Nhưng ngày nào Dung Đình cũng đến.

Chiếc xe lăn của hắn luôn dừng dưới gốc cây liễu rủ ngày càng xanh tươi trước Khương phủ, cúi đầu không làm loạn, lặng lẽ chờ đợi, vuốt ve cây trâm hắn đã làm.

Càng không làm loạn thì cảm xúc trong lòng càng muốn bùng nổ.

Hắn nhìn cây trâm, thầm nghĩ nếu cài cây trâm này lên tóc nàng, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Đến lúc đó nhìn từ phía sau có thể thấy được làn tóc dài đen óng của nàng được búi lên bởi trâm ngọc, lộ ra cái cổ trắng nõn nà, đường cong xinh đẹp tựa như cổ thiên nga.

Dung Đình vuốt ve cây trâm giống như đang vuốt ve da thịt trên cổ nàng.

Bóng loáng mịn màng như vậy, xinh đẹp không tỳ vết.

Vừa bẻ đã gãy.

Hắn đột nhiên nắm chặt cây trâm, đôi mắt vương tơ đỏ âm u.

Sớm biết như vậy.

Hắn nên khóa nàng, giam lại, giấu đi.

Giấu ở nơi chỉ có một mình hắn biết.

Vậy thì nàng sẽ không chạy được nữa.



Đám con nít ở thành Tây oán hận Dung Đình đã lâu, nghe nói Khương gia vừa đi thì đám nhóc cứ như con khỉ đến xem trò hay.

Lấy bùn ném lên người Dung Đình.

Lúc Khương gia còn ở đây, biết đại tiểu thư nhà kia che chở Dung Đình, bọn nó không dám lỗ mãng.

Bây giờ nghe nói Khương gia đi rồi, đám nhóc mới tìm được kẽ hở.

Nhao nhao chạy đến xem…

“Đồ tàn tật, ngươi mất chỗ dựa rồi!”

“Các ngươi xem, hắn hệt con chó vậy, cho ăn một hai bữa cơm thành quen, còn chờ mong ở đây, không ngờ người ta không cần con chó này!”

“Con chó đáng thương! Con chó đáng thương!”

Bọn họ ồn ào cười to la lối.

Tiếng cười ầm ĩ lọt vào tai, cảm xúc Dung Đình đè nén nhiều ngày cuối cùng cũng xông lên não.

Hắn từ từ ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Con ngươi hẹp dài khó che giấu sát ý.

Ám khí đoạt mệnh khẽ len lỏi giữa ngón tay.

Đúng lúc này, một người cưỡi con ngựa cao lớn quất roi chạy tới.

Đám nhóc nghe tiếng vó ngựa thì nhao nhao đến xem: “Đại quan ở đâu vậy, khí phách thật!”

“Sao ông ấy lại chạy tới đây, có phải tìm người không?”

“Sao có thể chứ? Ở đây làm gì có người có thể khiến quan lớn đến tìm?”

Đợi quan viên mặc áo gấm đến gần, vẻ mặt đám nhóc dần thu lại.

Giống như con chó trước nhà.

Vị quan kia đến trước mặt Dung Đình, nắm chặt dây cương, dừng ngựa lại, quay người tiếp đất.

Ánh mắt của ông ta lạnh lẽo, chán ghét nhìn đám hài tử bẩn thỉu, quất roi làm tung bụi trước mặt bọn nó, xém chút trúng người.

Mà quan viên đó lại quỳ gối trước mặt Dung Đình.

Hắn ôm quyền hành lễ, cao giọng nói: “Thần, tham kiến Cửu điện hạ.”



Trong Cẩm Tú cung, Hoàng hậu đang xem Tiểu Thập Thất luyện bắn cung.

Tiễn thuật của Tiểu Thập Thất không tinh thông lắm, chỉ có mấy mũi tên ngẫu nhiên đến gần hồng tâm, không có mũi nào trúng ngay chính giữa.

Hoàng hậu phiền muộn, thị nữ Ngư Ảnh bên cạnh hỏi bà ta: “Nương nương, nô tì biết có một loại bia ngắm lớn hơn trong cung một chút, nhưng lại dễ bắn trúng hồng tâm hơn, Thập Thất Hoàng tử tuổi còn nhỏ, không bằng cho ngài ấy dùng loại đó trước?”

Hoàng hậu lắc đầu: “Ở tuổi đó e là Dung Đình đã sớm bách phát bách trúng rồi.”

Ngư Ảnh xoa bóp vai bà ta, khẽ cười: “Nhưng bây giờ Cửu Hoàng tử không ở trong cung, không ai có thể so với Thập Thất Hoàng tử.”

Câu này khiến cho Hoàng hậu nhếch môi cười: “Chỉ cần hắn không trở lại thì Tiểu Thập Thất của bản cung mãi mãi là đứa trẻ lợi hại nhất, mà hắn, bổn cung sẽ không để cho hắn quay lại.”

“Ngư Ảnh, đổi loại bia ngắm khi nãy ngươi vừa nói đi, chỉ cần có thể lừa gạt Hoàng thượng, để Hoàng thượng cảm thấy Tiểu Thập Thất của bản cung lợi hại, bản cung sẽ rất vui.” Bà ta cười lạnh phân phó.

Tiểu Thập Thất của bà ta mới là người mãi mãi ở trên.

Về kẻ tàn phế kia, chết ở Nghiệp thành luôn thì càng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0