Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Chương 47

Như Quỳnh

2024-08-22 22:43:33

Lý Thiên Hàng vừa rời khỏi, bọn họ dừng tranh cãi, Lưu Tịnh Dung quay đầu nhìn chỗ hắn vừa đứng ánh mắt sâu xa, cảm thấy vai hơi nhói đau không nhịn được đưa tay khẽ xoa. Thẩm Văn Đào luôn chú ý Lưu Tịnh Dung thấy được hành động của cô, lo lắng hỏi:

- Dung nhi, em không sao chứ, vai của em bị thương sao?

- Không có, em không sao – Lưu Tịnh Dung bâng quơ trả lời nhưng mày lại nhíu chặt, vai cô thật sự càng ngày càng đau đớn.

Sắc mặt của Lưu Tịnh Dung tái nhợt lại nhíu mày không giống như không có gì, Thẩm Văn Vũ cũng nhận ra không ổn quan tâm hỏi:

- Chị Tịnh Dung, chị bị đau ở đâu sao?

Hạng Hạo nhớ đến cái gì đó mở miệng:

- Tịnh Dung, lẽ nào vết thương cũ ở vai của cô tái phát sao?

- Đi thôi, anh đưa em đi tìm Tô giáo quan – Thẩm Văn Đào nôn nóng đề nghị, không đợi Lưu Tịnh Dung từ chối đã nửa ép buộc nửa nài nỉ kéo cô đi ra bên ngoài.

Tô Duệ khám vai cho Lưu Tịnh Dung, càng khám mày càng nhíu chặt, Thẩm Văn Đào đứng bên cạnh lo lắng đến nỗi tim treo cao, đợi hồi lâu Tô Duệ mới lên tiếng:

- Tịnh Dung, tôi đã sớm nói với cô, vai của cô không thể bị thương lần nữa nếu không sẽ rất nghiêm trọng, bây giờ tôi kiến nghị cô lập tức đến Đức phẫu thuật, kéo dài hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.

Câu trả lời của Lưu Tịnh Dung vẫn không thay đổi:

- Không được, tôi tạm thời không thể rời khỏi đây. Tô giáo quan, anh hãy giúp tôi châm cứu giảm đau đi.

- Tô giáo quan, tình hình thật sự rất nghiêm trọng sao? – Thẩm Văn Đào lo lắng hỏi.

Tô Duệ không trả lời Thẩm Văn Đào mà thở dài nhìn Lưu Tịnh Dung nói:

- Tịnh Dung, tôi sớm nói với cô châm cứu chỉ có tác dụng tạm thời không thể trị tận gốc, vai của cô vẫn nên mau đến Đức phẫu thuật đi.

Lưu Tịnh Dung vẫn lắc đầu nói:

- Tô giáo quan, bây giờ tôi thực sự không thể đi được, tôi hứa với anh đợi mọi chuyện yên ổn nhất định đi Đức để phẫu thuật.

Tô Duệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Tịnh Dung hồi lâu thở dài một tiếng mới mở miệng đồng ý:

- Được, tôi châm cứu cho cô.

Tô Duệ châm cứu cho Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào đợi ở bên ngoài, tâm trạng vô cùng nôn nóng lo lắng, đợi khoảng cả một tiếng, Tô Duệ rốt cuộc mở cửa bước ra ngoài. Thẩm Văn Đào ngồi trên hàng ghế xông lên nôn nóng hỏi:

- Tô giáo quan, Tịnh Dung làm sao rồi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không sao rồi, nhưng mà vai của cô ấy không thể tiếp tục bị thương nữa, anh phải coi chừng cô ấy – Tô Duệ dặn dò rồi xoay người rời đi.

Thẩm Văn Đào nhanh chóng xông vào phòng lo lắng nhìn vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung, lại đưa tay ra muốn chạm vào vai của cô nhanh chóng rụt lại sợ làm cô bị đau, nôn nóng hỏi:

- Em sao rồi? Vai còn đau không?

Lưu Tịnh Dung khẽ lắc đầu đáp lại:

- Không sao, đã hết đau rồi.

- Sao em lại bị thương thế? – Bây giờ Thẩm Văn Đào mới có thời gian lên tiếng hỏi.

Lưu Tịnh Dung nhìn hắn một cái nghĩ cũng không có gì cần giấu giếm đáp lại:

- Tiết Thiếu Kỳ theo dõi Lý Thiên Hàng bị phát hiện, tôi cứu cô ấy mới không cẩn thận bị thương.

- Vậy… vậy Tiết Thiếu Kỳ có sao không? – Thẩm Văn Đào lại hỏi.

- Không sao, tôi tạm thời để cô ấy trốn đi một thời gian, đợi chuyện qua đi Lý Thiên Hàng không tìm ra cô ấy đâu, đừng lo – Lưu Tịnh Dung đáp lại.

Lý Thiên Hàng đã trở thành đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh, Lưu Tịnh Dung chính là một con cờ bỏ, sớm phải diệt trừ cái gai trong mắt, thuận tiện diệt trừ luôn cả Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo. Lưu Tịnh Dung tất nhiên đoán được độ tráo trở của Lý Thiên Hàng, cô cũng có dự tính của riêng mình. Đầu tiên hẹn trước mấy người Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đến căn nhà nhỏ của bọn họ cùng bàn kế hoạch tiếp theo.

- Lý Thiên Hàng chính là một kẻ nham hiểm, bây giờ hắn đã trở thành đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh, tất nhiên tôi không còn giá trị lợi dụng đối với hắn mà còn là một mối đe dọa, hắn nhất định không tha cho người của chúng ta. Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách cứu những đồng đội còn lại – Lưu Tịnh Dung nói.

Hoài Vũ cũng nghĩ như vậy mở miệng hỏi:

- Tiếp theo chị định làm thế nào?

- Lần trước cứu được một số người, chị đã thăm dò được vị trí mấy người lão Trần bị nhốt, lúc này chúng ta phải lên kế hoạch cứu người thật tốt – Lưu Tịnh Dung không làm những việc không có dự tính trước, mọi thứ cô đã thăm dò rõ ràng.

Hoài Phong vô cùng vui mừng kêu lên:

- Tốt quá, chúng ta lập tức đi cứu bọn họ, tối nay đi được không? – Hắn thật sự nóng lòng muốn cứu người.

Thẩm Văn Đào nhìn Lưu Tịnh Dung hỏi:

- Tịnh Dung, anh có thể giúp gì cho em?

- Đúng vậy, tôi cũng muốn đi cứu người cùng mọi người – Tiền Bảo Bảo cũng lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đúng thế, chúng tôi có thể giúp đỡ - Hạng Hạo nhanh chóng bày tỏ ý kiến.

Lưu Tịnh Dung lại dứt khoát từ chối bọn họ:

- Không thể, mọi người không thể hành động cùng chúng tôi.

- Tại sao chứ? – Thẩm Văn Đào nhíu mày thắc mắc.

Hạng Hạo nghĩ đến tranh cãi lần trước của bọn họ nói:

- Lưu Tịnh Dung, lẽ nào cô còn trách chúng tôi chuyện lần trước sao? Đó thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi, lần này chúng tôi nhất định nghe lời của cô, nhất định giúp được mà.

Lưu Tịnh Dung nhìn bọn họ lắc đầu một cái nói:

- Không phải, tôi không trách gì mọi người cả, tôi biết những chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng lần hành động này chỉ cần người của chúng tôi đã đủ rồi. Đợi lần sau hủy đi căn cứ Thiên Long quan tôi nhất định cần mọi người giúp đỡ.

- Thật sự không cần sao? – Hạng Hạo nghiêm túc nhìn Lưu Tịnh Dung hỏi.

Lưu Tịnh Dung gật đầu một cái, rồi mới cùng mấy người Hoài Phong, Hoài Vũ thảo luận hành động, thời gian hành động được quyết định là tối ngày mai. Mấy người Hạng Hạo cũng cùng thảo luận, thấy hành động của bọn họ cũng xem như kín kẽ mới bất đắc dĩ đồng ý với Lưu Tịnh Dung không xen vào việc này.

Tối đêm đó, Thẩm Văn Đào cùng Lưu Tịnh Dung đi về trường quân đội, Thẩm Văn Đào không nhịn được lo lắng dặn dò:

- Tịnh Dung, ngày mai em hành động nhất định phải cẩn thận, súng đạn không có mắt, không thể để bị thương.

Lưu Tịnh Dung quay sang nhìn Thẩm Văn Đào hồi lâu mới lên tiếng:

- Văn Đào, nếu như… nếu như ngày mai hành động thất bại, Văn Đào, anh có thể giúp em một chuyện không?

- Anh tất nhiên giúp cho em, chuyện gì? Nhưng mà sao hành động lại thất bại chứ? – Thẩm Văn Đào đáp lại.

Lời đến bên môi nuốt trở lại rồi trào ngược trở ra, uốn cong lưỡi vài lần Lưu Tịnh Dung mới mở miệng:

- Giết em.

- Em nói cái gì? – Thẩm Văn Đào kinh sợ trợn to mắt kinh hoảng kêu lên.

Lưu Tịnh Dung hít sâu một hơi trịnh trọng lặp lại lần nữa:

- Giết em, nếu như hành động thất bại anh nhất định phải giết chết em.

- Không thể, Lưu Tịnh Dung, em có biết bản thân đang nói cái gì không? Anh không thể, không thể, sao anh có thể giết em chứ? – Thẩm Văn Đào kích động lớn tiếng phản đối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Số ký tự: 0