Kẻ Thù Của Nền...
2024-10-24 23:26:08
Chương 3: Kẻ thù của nền văn minh nhân loại
Chàng trai chìm vào suy tư. Hiện giờ, hắn đang suy nghĩ về một vấn đề rất quan trọng.
Quyền phát hành tiền tệ trên thế giới này… rốt cuộc nằm trong tay ai?
Yulia ngày đêm chỉ lo kiếm tiền để mua cơ thể nhân tạo trưởng thành cho Yuki, điều này cho thấy khái niệm về tiền tệ vẫn còn tồn tại trong thời đại này.
Thế nhưng, từ khi biết về “thuế gen”, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ thật kì lạ.
Thuế gen là một loại thuế mã lãnh chúa đánh vào dân thường. Hàng năm, họ sẽ lấy đi một số lượng trẻ sơ sinh nhất định từ một khu dân cư để bổ sung vào kho gen, nhằm đảm bảo sự đa dạng di truyền của con người. Yuki có một người anh trai đã bị bắt đi theo cách này.
Trừ cái đó ra, người dân không cần phải chịu thêm bất kỳ loại thuế nào khác.
Nói cách khác, “chính phủ” [dù đang tồn tại dưới bất cứ hình thức nào đi nữa] của thời đại này không cần đến tiền tệ để xây dựng các công trình công cộng hay đáp ứng các nhu cầu chung của xã hội.
Nếu vậy, ai là người phát hành tiền tệ trong thời đại này? Vai trò của tiền tệ là gì?
"Kho gen” tồn tại vì lí do gì? Tại sao lãnh chúa lại thiết lập nên thứ đó?
Tuy nhiên, chưa có ai giải đáp được những thắc mắc này cho hắn. Yulia luôn bận rộn làm việc cả ngày, chỉ đến tận đêm khuya mới dừng lại một lát trước cửa nhà Yuki, lần trước gặp cô ấy là vì cô nghe nói Yuki nhặt được ai đó nên mới quay về kiểm tra. Hắn không muốn làm phiền khoảng thời gian nghỉ ngơi của một người phụ nữ chăm chỉ. Còn hầu hết những người khác đều chỉ coi câu hỏi của hắn như một trò đùa, và cười ha hả một cách vô nghĩa.
Hiện tại, hắn chỉ có thể thảo luận vấn đề này với Yuki mỗi khi cả hai ra ngoài thu gom rác.
“Khó quá, Yog…” Cậu bé tựa lưng vào một chiếc ghế bành cũ kĩ, phủ đầy những vết mốc xanh lục, chiếc ghế này vừa mới được cậu lấy ra từ trong đống rác. Có vẻ nó từng thuộc về một vị sĩ quan tham mưu cấp cao thời chiến tranh thăng hoa: “Lãnh chúa rồi còn cái gì nữa… Hình như chưa có ai hỏi mấy câu giống thế bao giờ…”
“Trên lãnh chúa nhất định còn có các cấp bậc khác. Nếu không, bọn họ cũng chẳng cần tuân theo thứ gọi là 'nguyên tắc Dyson'."Chàng trai suy nghĩ: “Chính xác thì 'nguyên tắc Dyson' là cái gì? Ai đã tạo ra nó? Là một người tên là Dyson ư?”
— Người đó và chủ nhân thực sự của cái tên “Yog” này có mối quan hệ như thế nào?
Yuki nhún vai: “Tớ thật sự không biết, hình như nguyên tắc Dyson không cho phép chúng ta giết người… chỉ vậy thôi?”
“Haizz.” Chàng trai không có phổi, dùng chiếc máy phát âm để mô phỏng tiếng thở dài. Theo ấn tượng của hắn, cái tên “Dyson” thường có liên quan tới một khái niệm kỹ thuật được gọi là “Khối cầu Dyson”. Kể cả không phải vậy, thì khả năng cao nó cũng sẽ gắn liền với vật lý.
“Hay là nói về Thế vận hội Paralympic đi.” Yuki lắc đầu: “Yog, cậu nhớ được gì chưa? Cậu có phải là vận động viên không?”
“Paralympic” là sự kiện đỉnh cao nhất thế giới. Theo cách hiểu của chàng trai, nó nên được gọi là “Thế vận hội dành cho người khuyết tật”, bên cạnh đó còn một sự kiện tương ứng khác là “Thế vận hội Olympic”. Tuy nhiên, trong ký ức của hắn, đẳng cấp của “Thế vận hội Paralympic” đã vượt xa so với “Thế vận hội Olympic”. Các quy định của “Thế vận hội Olympic” rất cứng nhắc, chẳng hạn, họ thậm chí không cho phép sử dụng công nghệ biến đổi gen để tạo ra những con ngựa đua siêu cấp cho hạng mục đua ngựa, cũng không cấm sử dụng thuốc kích thích cho ngựa. Nói tóm lại, trình độ cạnh tranh tại đó chỉ ở mức trung bình.
Sau cuộc trỗi dậy của công nghệ cơ thể máy móc nhân tạo, Paralympic đã trở thành sân chơi cho những cuộc đấu cực kì khốc liệt. Thậm chí có thể nói, Paralympic chính là nơi để các quốc gia và doanh nghiệp phô diễn trình độ kỹ thuật của mình cho toàn thế giới.
Một vận động viên Olympic thi đấu với một vận động viên Paralympic, cũng giống việc các vận động viên bóng bàn của các quốc gia khác trên thế giới thi đấu với các vận động viên bóng bàn của một đế chế bóng bàn nào đó vậy.
Ngày mà thành tích Paralympic vượt qua Olympic cũng được coi là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử nhân loại.
Không hiểu tại sao, khi nhớ lại những điều này, trong thâm tâm chàng trai lại có một chút tự hào.
— Chẳng lẽ mình là… vận động viên khuyết tật đầu tiên trên thế giới vượt qua kỷ lục của vận động viên bình thường?
Yuki thì liên tục khẳng định cậu chưa bao giờ nghe nói đến Olympic. Trên thế giới này, chỉ tồn tại thế vận hội dành cho người khuyết tật – Thế vận hội Paralympic. Đây là sự kiện thi đấu lớn nhất thế giới, với hàng chục, hàng trăm võ giả từ các trường phái khác nhau cùng so tài trên một sân khấu.
Cuộc thi đấu này theo đúng nghĩa đen sẽ khiến tất cả những người tham dự thua cuộc tạm thời mất đi chức năng của một số bộ phận của mình. [Paralympic được ghép bởi hai từ: "paralyze" {khuyết tật, tê liệt} và "Olympic"]
Chủ đề này được nhắc tới khi chàng trai hỏi Yuki về “võ thuật”. Theo lời của Yuki, tất cả các võ đạo gia, các vận động viên hiện tại đều phải tham gia Paralympic nếu muốn làm nên tên tuổi và đạt được danh vọng.
Ít nhất thì thông tin này vẫn mang lại cho chàng trai một chút an ủi – có vẻ hắn là “Trùng sinh lưu” chứ không phải “Xuyên việt lưu”, tốt xấu gì đây vẫn là “Tương lai” của thế giới của hắn, chứ không phải là một thế giới song song nào đó.
Yuki thực sự hy vọng chàng trai đúng là một vận động viên, nhưng hắn luôn cảm thấy mình không phải loại người đó. Trong đầu hắn có một giọng nói không ngừng hét lên “Không đúng” – đây chắc chắn không phải võ thuật chân chính.
Theo mô tả của Yuki, thứ được biểu diễn tại Paralympic chỉ là “Võ công ngoại môn”. Tuy ngoại gia quyền quả thực có thể luyện đến trình độ đánh đâu thắng đó, nhưng mà….
— “Luyện võ không luyện công, đến cùng cũng bằng không.”
Câu nói này cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí của chàng trai.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, không biết vì sao mà hắn cứ chẳng thể nhịn được cười. Một phần ý thức trong hắn như muốn nói rằng cái gọi là “nội công” chỉ là một khái niệm hư cấu trong những bộ tiểu thuyết giả tưởng. Nhưng một phần ý thức khác lại mách bảo hắn rằng có ai đó đã thật sự tạo ra “nội công”, dù khác xa so với “nội công” mà văn học thường miêu tả, nhưng….
Mỗi lần nghĩ đến đây, chàng trai lại cảm thấy có vấn đề gì đó với cặp nhãn cầu nhân tạo của mình.
Thật kỳ quặc.
Tuy vậy, cảm giác này cũng khiến hắn bắt đầu nghi ngờ.
Liệu “Người tạo ra nội công” có liên quan gì đến hắn hay không?
— Hắn rốt cuộc từng là người như thế nào?
Chàng trai chỉ có thể cảm thán như vậy. Chẳng lẽ hắn còn có thể là hậu duệ của một đại nhân vật nào đó hay sao?
Tuy nhiên, theo Yuki, trên thế giới này, ngoài các vận động viên, vẫn còn một loại người khác cũng thông thạo “võ công”.
Chúng được biết tới với cái tên “Hiệp khách”, là một đám bạo đồ nắm giữ sức mạnh. Bọn chúng tín ngưỡng một vị tà thần tên là “Mặc Địch”, lấy một bạo đồ cổ đại gọi là “Aaron Swartz” làm biểu tượng tinh thần. Chúng thường gây nhiễu loạn hoà bình, phá rối trật tự, là kẻ thù của nền văn minh nhân loại.
“Không ổn.” Chàng trai nghĩ: “Dựa theo mô típ mất trí nhớ thường thấy, hình như… mình rất có thể là kiểu người nguy hiểm như vậy?”
“Thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.” Yuki uống một ngụm lớn trong chai đồng đường cuối cùng, sau đó cầm lấy đầu của chàng trai, tìm một lỗ nhỏ ở hàm trên rồi đổ nốt số đồng đường còn lại vào. Mức độ cơ giới hoá của cơ thể của Yuki rất thấp, chưa đến 50%, chủ yếu tập trung ở tay và chân, nhờ vậy cậu vẫn có thể hấp thụ và vận chuyển đường kim loại qua các mô sinh học. Nhưng còn chàng trai thì chỉ có thể ăn theo cách này.
“Đi kiếm linh kiện tiếp nào, tranh thủ trong tháng này làm cho cậu đôi chân nhé!” Yuki vui vẻ reo lên. Cảm xúc, thái độ của cậu với chàng trai khá phức tạp. Lúc đầu, cậu rất muốn có một người cha, nhưng trong quá trình chung sống, cậu lại dần có cảm giác như đang nuôi một con thú cưng.
Chàng trai gật đầu rồi đi theo. Hắn thầm quyết định phải làm một đôi chân càng sớm càng tốt, sau đó cố gắng tránh xa Yulia và con trai cô.
Không phải là vì hắn vô ơn, cũng không phải hắn sợ tên ngốc Enoch, mà chỉ là hắn chợt nhận ra lai lịch bí ẩn của mình rất có thể sẽ mang lại nguy hiểm cho mẹ con Yuki.
Rất có khả năng hắn là một “hiệp khách”, mà nếu “hiệp khách” đã được gọi là “kẻ thù của nền văn minh nhân loại” thì chắc hẳn danh tiếng của họ trong mắt chính quyền sẽ không tốt chút nào.
………………..
Dẫu vậy, chuyện tìm kiếm linh kiện có gấp gáp đến đâu cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ có thể phụ thuộc vào vận may mà thôi.
Đã mười ngày trôi qua, chàng trai và Yuki mới chỉ tìm được một thiết bị điều khiển bo mạch chủ và hai ổ trục bi truyền động lực cỡ lớn [thứ này có thể được sử dụng để làm “xương đùi”].
May mắn là, có nghề trong người ở đâu cũng sống được. Rất nhanh, nhiều người dân trong trấn đều đã chứng kiến cảnh chàng trai tự thay thế linh kiện cho bản thân. Sau khi chuyện này được truyền ra, thi thoảng lại có người tới uỷ thác cho chàng trai một số công việc sửa chữa đơn giản.
Không biết tại sao, nhưng kỹ thuật sửa chữa của chàng trai thật sự rất tốt. Ngoại trừ một số ít trường hợp có chip điều khiển bị hư hại hoặc độ chính xác của cặp tay hiện tại không thể đáp ứng yêu cầu thì về cơ bản, không có gì là hắn không sửa được.
Việc này giúp hắn kiếm được một chút thù lao.
Sau một tháng, hắn cuối cùng cũng tích góp được một khoản tiền nhỏ.
Về khoản tiền tích góp này, Yulia từng nảy ra ý tưởng “tiết kiệm”. Theo ý kiến của cô, toàn bộ số tiền đó nên được dùng để chuẩn bị một cơ thể nhân tạo Yuki sắp đến tuổi trưởng thành. Chàng trai được Yuki tìm thấy trong bãi rác, vậy nên số tiền hắn kiếm được đương nhiên phải thuộc về cậu. Nhưng Yuki thì không nghĩ như vậy. Cậu đã tự kiếm được tiền trong quá trình nhặt rác rồi, số tiền chàng trai tự mình kiếm được nên thuộc về chính bản thân hắn mới phải. Thậm chí cậu đã suýt thì cãi nhau với mẹ vì chuyện này.
Kết quả của một cuộc tranh cãi với một cỗ máy cỡ lớn hầu hết đều là thảm hoạ - âm lượng loa của họ vô cùng lớn, còn rất tiêu tốn điện năng. Chàng trai đã phải can ngăn hai người lại và đảm bảo với Yulia rằng sau khi cơ thể mình hoàn thành, hắn nhất định sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để báo đáp ơn cứu mạng của Yuki.
Nhờ vậy, vài ngày sau, hắn cuối cùng cũng có thể đứng dậy.
Về cái cơ thể này, Yuki chỉ có một nhận xét – “quá xấu”.
Chàng trai bây giờ có một cái đầu, bên dưới đầu là một đoạn đốt sống cổ ngắn được chống đỡ bởi một khung kim loại. Phía dưới phần khung màu bạc là một thanh xà ngang thẳng tắp, ở hai đầu thanh xà ngang là hai cánh tay máy. Bên dưới thanh xà ngang là một cột thép thẳng đứng, dưới cột thép còn có hai khớp nối hình cầu. Dưới nữa là đôi chân được nối với hai trục truyền động lực.
Nói theo cách đơn giản, hiện giờ hắn đang có một cái đầu theo phong cách hài hước, đôi tay theo phong cách phác hoạ tinh tế, tiếp đó là khung xương cơ thể theo phong cách người que – kèm theo một cục pin theo phong cách tả thực.
Đánh giá của trấn trưởng về thứ này là “không thực dụng”. Theo ông, việc chàng trai sử dụng trụ thép cứng chắc làm nguyên liệu cho phần chân là một sự lãng phí rất lớn. Nó sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng mỗi khi di chuyển. Ngoài ra, còn có một khung trợ lực không rõ tác dụng cũng được hắn lắp vào gót chân.
Chàng trai chỉ mỉm cười trước điều này, nói đúng hơn là hắn ta giả vờ cười một cách lịch sự.
Trấn trưởng không hiểu loại “nghi thức” này, ông ấy chỉ nghĩ nó thật kỳ lạ. Ông vỗ vai chàng trai, nói: “Dù sao thì, có tay có chân là được rồi. Đại lão gia thu thuế gen sắp tới rồi, nếu như cậu hình thù cổ quái, không có tay chân, nói không chừng sẽ thu hút sự hứng thú không cần thiết từ ngài ấy, như vậy không tốt chút nào.”
“Đại lão gia” mà người dân trong trấn nhắc tới thế nhưng là nhân vật nắm trong tay quyền sinh sát.
* Aaron Swartz: là một thiên tài máy tính trẻ tuổi, là người đồng sáng lập trang mạng xã hội nổi tiếng Reddit và là người thiết kế web.py. Cậu ta cũng là một Robin Hood trong thời đại kỹ thuật số, cam kết vì sự cởi mở của thông tin trên không gian mạng. Tuy nhiên, cậu ta đã bị buộc tội xâm nhập trái phép vào Viện Công Nghệ Massachusetss [MIT] và JSTOR [Journal Storage, một hệ thống trực tuyến để lưu trữ các tạp chí học thuật]. Cậu bị kết án lên tới 35 năm tù và khoản tiền phạt một triệu USD. Trong giai đoạn xét xử của vụ án, Aaron Swartz đã treo cổ tự tử bằng dây thắt lưng trong căn hộ của mình tại Brooklyn, New York vào ngày 11/1/2013. Thi thể của cậu sau đó được người bạn gái 26 tuổi phát hiện. (Chú thích bởi tác giả)
Chàng trai chìm vào suy tư. Hiện giờ, hắn đang suy nghĩ về một vấn đề rất quan trọng.
Quyền phát hành tiền tệ trên thế giới này… rốt cuộc nằm trong tay ai?
Yulia ngày đêm chỉ lo kiếm tiền để mua cơ thể nhân tạo trưởng thành cho Yuki, điều này cho thấy khái niệm về tiền tệ vẫn còn tồn tại trong thời đại này.
Thế nhưng, từ khi biết về “thuế gen”, hắn chỉ cảm thấy mọi thứ thật kì lạ.
Thuế gen là một loại thuế mã lãnh chúa đánh vào dân thường. Hàng năm, họ sẽ lấy đi một số lượng trẻ sơ sinh nhất định từ một khu dân cư để bổ sung vào kho gen, nhằm đảm bảo sự đa dạng di truyền của con người. Yuki có một người anh trai đã bị bắt đi theo cách này.
Trừ cái đó ra, người dân không cần phải chịu thêm bất kỳ loại thuế nào khác.
Nói cách khác, “chính phủ” [dù đang tồn tại dưới bất cứ hình thức nào đi nữa] của thời đại này không cần đến tiền tệ để xây dựng các công trình công cộng hay đáp ứng các nhu cầu chung của xã hội.
Nếu vậy, ai là người phát hành tiền tệ trong thời đại này? Vai trò của tiền tệ là gì?
"Kho gen” tồn tại vì lí do gì? Tại sao lãnh chúa lại thiết lập nên thứ đó?
Tuy nhiên, chưa có ai giải đáp được những thắc mắc này cho hắn. Yulia luôn bận rộn làm việc cả ngày, chỉ đến tận đêm khuya mới dừng lại một lát trước cửa nhà Yuki, lần trước gặp cô ấy là vì cô nghe nói Yuki nhặt được ai đó nên mới quay về kiểm tra. Hắn không muốn làm phiền khoảng thời gian nghỉ ngơi của một người phụ nữ chăm chỉ. Còn hầu hết những người khác đều chỉ coi câu hỏi của hắn như một trò đùa, và cười ha hả một cách vô nghĩa.
Hiện tại, hắn chỉ có thể thảo luận vấn đề này với Yuki mỗi khi cả hai ra ngoài thu gom rác.
“Khó quá, Yog…” Cậu bé tựa lưng vào một chiếc ghế bành cũ kĩ, phủ đầy những vết mốc xanh lục, chiếc ghế này vừa mới được cậu lấy ra từ trong đống rác. Có vẻ nó từng thuộc về một vị sĩ quan tham mưu cấp cao thời chiến tranh thăng hoa: “Lãnh chúa rồi còn cái gì nữa… Hình như chưa có ai hỏi mấy câu giống thế bao giờ…”
“Trên lãnh chúa nhất định còn có các cấp bậc khác. Nếu không, bọn họ cũng chẳng cần tuân theo thứ gọi là 'nguyên tắc Dyson'."Chàng trai suy nghĩ: “Chính xác thì 'nguyên tắc Dyson' là cái gì? Ai đã tạo ra nó? Là một người tên là Dyson ư?”
— Người đó và chủ nhân thực sự của cái tên “Yog” này có mối quan hệ như thế nào?
Yuki nhún vai: “Tớ thật sự không biết, hình như nguyên tắc Dyson không cho phép chúng ta giết người… chỉ vậy thôi?”
“Haizz.” Chàng trai không có phổi, dùng chiếc máy phát âm để mô phỏng tiếng thở dài. Theo ấn tượng của hắn, cái tên “Dyson” thường có liên quan tới một khái niệm kỹ thuật được gọi là “Khối cầu Dyson”. Kể cả không phải vậy, thì khả năng cao nó cũng sẽ gắn liền với vật lý.
“Hay là nói về Thế vận hội Paralympic đi.” Yuki lắc đầu: “Yog, cậu nhớ được gì chưa? Cậu có phải là vận động viên không?”
“Paralympic” là sự kiện đỉnh cao nhất thế giới. Theo cách hiểu của chàng trai, nó nên được gọi là “Thế vận hội dành cho người khuyết tật”, bên cạnh đó còn một sự kiện tương ứng khác là “Thế vận hội Olympic”. Tuy nhiên, trong ký ức của hắn, đẳng cấp của “Thế vận hội Paralympic” đã vượt xa so với “Thế vận hội Olympic”. Các quy định của “Thế vận hội Olympic” rất cứng nhắc, chẳng hạn, họ thậm chí không cho phép sử dụng công nghệ biến đổi gen để tạo ra những con ngựa đua siêu cấp cho hạng mục đua ngựa, cũng không cấm sử dụng thuốc kích thích cho ngựa. Nói tóm lại, trình độ cạnh tranh tại đó chỉ ở mức trung bình.
Sau cuộc trỗi dậy của công nghệ cơ thể máy móc nhân tạo, Paralympic đã trở thành sân chơi cho những cuộc đấu cực kì khốc liệt. Thậm chí có thể nói, Paralympic chính là nơi để các quốc gia và doanh nghiệp phô diễn trình độ kỹ thuật của mình cho toàn thế giới.
Một vận động viên Olympic thi đấu với một vận động viên Paralympic, cũng giống việc các vận động viên bóng bàn của các quốc gia khác trên thế giới thi đấu với các vận động viên bóng bàn của một đế chế bóng bàn nào đó vậy.
Ngày mà thành tích Paralympic vượt qua Olympic cũng được coi là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử nhân loại.
Không hiểu tại sao, khi nhớ lại những điều này, trong thâm tâm chàng trai lại có một chút tự hào.
— Chẳng lẽ mình là… vận động viên khuyết tật đầu tiên trên thế giới vượt qua kỷ lục của vận động viên bình thường?
Yuki thì liên tục khẳng định cậu chưa bao giờ nghe nói đến Olympic. Trên thế giới này, chỉ tồn tại thế vận hội dành cho người khuyết tật – Thế vận hội Paralympic. Đây là sự kiện thi đấu lớn nhất thế giới, với hàng chục, hàng trăm võ giả từ các trường phái khác nhau cùng so tài trên một sân khấu.
Cuộc thi đấu này theo đúng nghĩa đen sẽ khiến tất cả những người tham dự thua cuộc tạm thời mất đi chức năng của một số bộ phận của mình. [Paralympic được ghép bởi hai từ: "paralyze" {khuyết tật, tê liệt} và "Olympic"]
Chủ đề này được nhắc tới khi chàng trai hỏi Yuki về “võ thuật”. Theo lời của Yuki, tất cả các võ đạo gia, các vận động viên hiện tại đều phải tham gia Paralympic nếu muốn làm nên tên tuổi và đạt được danh vọng.
Ít nhất thì thông tin này vẫn mang lại cho chàng trai một chút an ủi – có vẻ hắn là “Trùng sinh lưu” chứ không phải “Xuyên việt lưu”, tốt xấu gì đây vẫn là “Tương lai” của thế giới của hắn, chứ không phải là một thế giới song song nào đó.
Yuki thực sự hy vọng chàng trai đúng là một vận động viên, nhưng hắn luôn cảm thấy mình không phải loại người đó. Trong đầu hắn có một giọng nói không ngừng hét lên “Không đúng” – đây chắc chắn không phải võ thuật chân chính.
Theo mô tả của Yuki, thứ được biểu diễn tại Paralympic chỉ là “Võ công ngoại môn”. Tuy ngoại gia quyền quả thực có thể luyện đến trình độ đánh đâu thắng đó, nhưng mà….
— “Luyện võ không luyện công, đến cùng cũng bằng không.”
Câu nói này cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí của chàng trai.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, không biết vì sao mà hắn cứ chẳng thể nhịn được cười. Một phần ý thức trong hắn như muốn nói rằng cái gọi là “nội công” chỉ là một khái niệm hư cấu trong những bộ tiểu thuyết giả tưởng. Nhưng một phần ý thức khác lại mách bảo hắn rằng có ai đó đã thật sự tạo ra “nội công”, dù khác xa so với “nội công” mà văn học thường miêu tả, nhưng….
Mỗi lần nghĩ đến đây, chàng trai lại cảm thấy có vấn đề gì đó với cặp nhãn cầu nhân tạo của mình.
Thật kỳ quặc.
Tuy vậy, cảm giác này cũng khiến hắn bắt đầu nghi ngờ.
Liệu “Người tạo ra nội công” có liên quan gì đến hắn hay không?
— Hắn rốt cuộc từng là người như thế nào?
Chàng trai chỉ có thể cảm thán như vậy. Chẳng lẽ hắn còn có thể là hậu duệ của một đại nhân vật nào đó hay sao?
Tuy nhiên, theo Yuki, trên thế giới này, ngoài các vận động viên, vẫn còn một loại người khác cũng thông thạo “võ công”.
Chúng được biết tới với cái tên “Hiệp khách”, là một đám bạo đồ nắm giữ sức mạnh. Bọn chúng tín ngưỡng một vị tà thần tên là “Mặc Địch”, lấy một bạo đồ cổ đại gọi là “Aaron Swartz” làm biểu tượng tinh thần. Chúng thường gây nhiễu loạn hoà bình, phá rối trật tự, là kẻ thù của nền văn minh nhân loại.
“Không ổn.” Chàng trai nghĩ: “Dựa theo mô típ mất trí nhớ thường thấy, hình như… mình rất có thể là kiểu người nguy hiểm như vậy?”
“Thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi.” Yuki uống một ngụm lớn trong chai đồng đường cuối cùng, sau đó cầm lấy đầu của chàng trai, tìm một lỗ nhỏ ở hàm trên rồi đổ nốt số đồng đường còn lại vào. Mức độ cơ giới hoá của cơ thể của Yuki rất thấp, chưa đến 50%, chủ yếu tập trung ở tay và chân, nhờ vậy cậu vẫn có thể hấp thụ và vận chuyển đường kim loại qua các mô sinh học. Nhưng còn chàng trai thì chỉ có thể ăn theo cách này.
“Đi kiếm linh kiện tiếp nào, tranh thủ trong tháng này làm cho cậu đôi chân nhé!” Yuki vui vẻ reo lên. Cảm xúc, thái độ của cậu với chàng trai khá phức tạp. Lúc đầu, cậu rất muốn có một người cha, nhưng trong quá trình chung sống, cậu lại dần có cảm giác như đang nuôi một con thú cưng.
Chàng trai gật đầu rồi đi theo. Hắn thầm quyết định phải làm một đôi chân càng sớm càng tốt, sau đó cố gắng tránh xa Yulia và con trai cô.
Không phải là vì hắn vô ơn, cũng không phải hắn sợ tên ngốc Enoch, mà chỉ là hắn chợt nhận ra lai lịch bí ẩn của mình rất có thể sẽ mang lại nguy hiểm cho mẹ con Yuki.
Rất có khả năng hắn là một “hiệp khách”, mà nếu “hiệp khách” đã được gọi là “kẻ thù của nền văn minh nhân loại” thì chắc hẳn danh tiếng của họ trong mắt chính quyền sẽ không tốt chút nào.
………………..
Dẫu vậy, chuyện tìm kiếm linh kiện có gấp gáp đến đâu cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ có thể phụ thuộc vào vận may mà thôi.
Đã mười ngày trôi qua, chàng trai và Yuki mới chỉ tìm được một thiết bị điều khiển bo mạch chủ và hai ổ trục bi truyền động lực cỡ lớn [thứ này có thể được sử dụng để làm “xương đùi”].
May mắn là, có nghề trong người ở đâu cũng sống được. Rất nhanh, nhiều người dân trong trấn đều đã chứng kiến cảnh chàng trai tự thay thế linh kiện cho bản thân. Sau khi chuyện này được truyền ra, thi thoảng lại có người tới uỷ thác cho chàng trai một số công việc sửa chữa đơn giản.
Không biết tại sao, nhưng kỹ thuật sửa chữa của chàng trai thật sự rất tốt. Ngoại trừ một số ít trường hợp có chip điều khiển bị hư hại hoặc độ chính xác của cặp tay hiện tại không thể đáp ứng yêu cầu thì về cơ bản, không có gì là hắn không sửa được.
Việc này giúp hắn kiếm được một chút thù lao.
Sau một tháng, hắn cuối cùng cũng tích góp được một khoản tiền nhỏ.
Về khoản tiền tích góp này, Yulia từng nảy ra ý tưởng “tiết kiệm”. Theo ý kiến của cô, toàn bộ số tiền đó nên được dùng để chuẩn bị một cơ thể nhân tạo Yuki sắp đến tuổi trưởng thành. Chàng trai được Yuki tìm thấy trong bãi rác, vậy nên số tiền hắn kiếm được đương nhiên phải thuộc về cậu. Nhưng Yuki thì không nghĩ như vậy. Cậu đã tự kiếm được tiền trong quá trình nhặt rác rồi, số tiền chàng trai tự mình kiếm được nên thuộc về chính bản thân hắn mới phải. Thậm chí cậu đã suýt thì cãi nhau với mẹ vì chuyện này.
Kết quả của một cuộc tranh cãi với một cỗ máy cỡ lớn hầu hết đều là thảm hoạ - âm lượng loa của họ vô cùng lớn, còn rất tiêu tốn điện năng. Chàng trai đã phải can ngăn hai người lại và đảm bảo với Yulia rằng sau khi cơ thể mình hoàn thành, hắn nhất định sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để báo đáp ơn cứu mạng của Yuki.
Nhờ vậy, vài ngày sau, hắn cuối cùng cũng có thể đứng dậy.
Về cái cơ thể này, Yuki chỉ có một nhận xét – “quá xấu”.
Chàng trai bây giờ có một cái đầu, bên dưới đầu là một đoạn đốt sống cổ ngắn được chống đỡ bởi một khung kim loại. Phía dưới phần khung màu bạc là một thanh xà ngang thẳng tắp, ở hai đầu thanh xà ngang là hai cánh tay máy. Bên dưới thanh xà ngang là một cột thép thẳng đứng, dưới cột thép còn có hai khớp nối hình cầu. Dưới nữa là đôi chân được nối với hai trục truyền động lực.
Nói theo cách đơn giản, hiện giờ hắn đang có một cái đầu theo phong cách hài hước, đôi tay theo phong cách phác hoạ tinh tế, tiếp đó là khung xương cơ thể theo phong cách người que – kèm theo một cục pin theo phong cách tả thực.
Đánh giá của trấn trưởng về thứ này là “không thực dụng”. Theo ông, việc chàng trai sử dụng trụ thép cứng chắc làm nguyên liệu cho phần chân là một sự lãng phí rất lớn. Nó sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng mỗi khi di chuyển. Ngoài ra, còn có một khung trợ lực không rõ tác dụng cũng được hắn lắp vào gót chân.
Chàng trai chỉ mỉm cười trước điều này, nói đúng hơn là hắn ta giả vờ cười một cách lịch sự.
Trấn trưởng không hiểu loại “nghi thức” này, ông ấy chỉ nghĩ nó thật kỳ lạ. Ông vỗ vai chàng trai, nói: “Dù sao thì, có tay có chân là được rồi. Đại lão gia thu thuế gen sắp tới rồi, nếu như cậu hình thù cổ quái, không có tay chân, nói không chừng sẽ thu hút sự hứng thú không cần thiết từ ngài ấy, như vậy không tốt chút nào.”
“Đại lão gia” mà người dân trong trấn nhắc tới thế nhưng là nhân vật nắm trong tay quyền sinh sát.
* Aaron Swartz: là một thiên tài máy tính trẻ tuổi, là người đồng sáng lập trang mạng xã hội nổi tiếng Reddit và là người thiết kế web.py. Cậu ta cũng là một Robin Hood trong thời đại kỹ thuật số, cam kết vì sự cởi mở của thông tin trên không gian mạng. Tuy nhiên, cậu ta đã bị buộc tội xâm nhập trái phép vào Viện Công Nghệ Massachusetss [MIT] và JSTOR [Journal Storage, một hệ thống trực tuyến để lưu trữ các tạp chí học thuật]. Cậu bị kết án lên tới 35 năm tù và khoản tiền phạt một triệu USD. Trong giai đoạn xét xử của vụ án, Aaron Swartz đã treo cổ tự tử bằng dây thắt lưng trong căn hộ của mình tại Brooklyn, New York vào ngày 11/1/2013. Thi thể của cậu sau đó được người bạn gái 26 tuổi phát hiện. (Chú thích bởi tác giả)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro