Thuế Gen Và Qua...
2024-10-24 23:26:08
Chương 4: Thuế gen và quan thuế vụ
Vào ngày "đại lão gia" đến thu thuế gen, cả trấn Trạm thu hồi đều cố gắng tiến hành sự chuẩn bị long trọng nhất có thể. Trấn trưởng treo các tấm biểu ngữ bằng nhựa lên, những món đồ trang trí đầy màu sắc này có thể được cất trữ trong suốt hàng trăm năm mà không bị hư hỏng hay phai màu. Chúng được coi là một trong số ít ỏi những “vật để giải trí” còn lại trên thế giới. Tất cả mọi người đều tạm thời gác lại công việc và tập trung tại quảng trường phía tây thị trấn.
Toàn bộ các phương tiện máy móc cỡ lớn đều xếp chung vào một hàng. Phía trước họ là các công nhân cao cấp có mức độ cải tạo hoá cao. Ở trước nữa là những cư dân bình thường. Một số công nhân cao cấp đã quỳ gối từ lâu. Cơ thể bằng sắt thép giúp họ không cảm thấy đau đớn hay khó chịu khi phải quỳ liên tục trong thời gian dài. Bởi vì không ai biết chính xác khi nào thì “đại lão gia” sẽ tới nên họ chỉ đơn giản là quỳ mãi đến khi nào "đại lão gia" tới thì thôi.
Chàng trai bế Yuki đứng giữa đám đông.
Hắn nhìn thấy toàn bộ những người ở hàng đầu tiên, bao gồm cả trấn trưởng, đều đang bế một đứa trẻ. Mức độ cải tạo của đám trẻ đó hầu hết đều khá thấp. Trong đó, phần được cải tạo nhiều nhất là một ống dinh dưỡng vào cổ họng, giúp giải phóng sức lao động của cha mẹ và cho phép một gia đình làm việc và kiếm được nhiều tiền hơn.
Chàng trai cảm thấy hơi khó chịu. Vào hai tháng trước, hắn được cho biết những đứa trẻ đó chính là “thuế”. Để làm phong phú thêm sự đa dạng của “kho gen nhân loại”, lãnh chúa sẽ định kỳ lấy đi trẻ em dựa trên cái gọi là thuế. Nếu một khu dân cư không thể giao nộp đủ số trẻ sơ sinh yêu cầu, khu dân cư ấy sẽ bị coi là không còn giá trị sử dụng và cũng không còn được cung cấp sự bảo hộ nữa.
Điều này đã được quy định trong nguyên tắc “Dyson”. Lãnh chúa không thể áp đặt thêm bất cứ hình phạt nào khác cho hành vi “không nộp thuế”, mặc cho có là hình phạt nào đi nữa cũng không được.
Tuy nhiên, nếu không có sự che chở của lãnh chúa, những tên "hiệp khách" vô pháp vô thiên, không chịu sự giáo hoá của văn minh sẽ có thể tự do tàn phá những khu dân cư đó.
Chàng trai vẫn thấy khó chấp nhận thực tế rằng con người bị coi như một loại thuế. Dẫu vậy, dù có muốn thì hiện giờ hắn cũng chẳng thể làm được gì. Cả cơ thể của hắn đều là được ghép lại từ phế liệu, vô cùng yếu đuối. Chưa nói những cỗ máy cỡ lớn, chỉ cần những công nhân có mức độ cải tạo hoá cao là đủ để nghiền nát hắn.
Hắn không thể mang rắc rối đến cho nơi này.
“Chúng ta phải đợi bao lâu…” Yuki nhắm mắt lại. Nền đất xám xịt phản chiếu ánh nắng mặt trời, thử thách đôi mắt tự nhiên chưa được cải tạo của cậu. Bên cạnh đó, làn da của Yuki cũng không thể chịu nổi sự tiếp xúc với ánh nắng gắt kéo dài như vậy.
Đúng lúc này, cả đám người đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Đến rồi!”
Tiếng ầm ầm như sấm rền truyền đến từ phía xa, ba chiếc tàu phi hành địa hiệu nhanh chóng áp sát.
Tàu phi hành địa hiệu là một phương tiện di chuyển sử dụng hiệu ứng mặt đất để cung cấp lực nâng, hỗ trợ cho việc di chuyển. Tàu phi hành địa hiệu được trang bị cánh cố định và có thể bay gần sát trên mặt đất [hoặc mặt nước]. Mặt dưới của cánh rất gần mặt đất, giúp tạo ra lực đẩy từ luồng không khí bị chặn lại giữa cánh và mặt đất, giữ cho con tàu bay sát mặt đất.
*Chú thích: Hiệu ứng mặt đất là hiện tượng trong đó lực nâng của cánh máy bay tăng lên khi máy bay bay gần mặt đất do sự tương tác giữa luồng không khí từ cánh máy bay và bề mặt đất, tạo ra một áp suất khí cao hơn ở phía dưới cánh so với phía trên. (Tra gg để biết thêm thông tin chi tiết)
Ba chiếc tàu phi hành di chuyển theo đội hình hình tam giác. Chiếc dẫn đầu được bao phủ bởi một màu trắng cùng với những đường hoa văn màu vàng, trông rất hoa lệ, mang hơi hướng thẩm mỹ cổ điển. Hai chiếc ở phía sau thì có màu đen tuyền.
Ba chiếc tàu phi hành dừng lại khi chạm tới rìa quảng trường. Bộ phận phun khí được kích hoạt, đẩy luồng khí mạnh xuống dưới, tạo nên một cơn bão bụi đất mù mịt.
Tất cả những cỗ máy cỡ lớn đồng loạt rú lên những tiếng còi khổng lồ. Âm thanh vang vọng khắp nơi, đến mức khiến hộp sọ của chàng trai phải rung chuyển.
Đám trẻ oà khóc dữ dội. Lớp màng nhĩ mỏng manh của chúng đơn giản là không thể chịu nổi sự kích thích này. Chỉ sợ từ sau hôm nay, đôi tai của chúng sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng. Nhưng không ai quan tâm cả. Trong thời đại này, cơ quan thính giác nhân tạo rất rẻ tiền. Hơn nữa, xét về hiệu năng, cơ quan tự nhiên cũng khó lòng sánh được với các cơ quan cải tạo nhân tạo. Người bình thường hầu hết đều sẽ cố gắng thay thế các cơ quan tự nhiên của mình.
Chẳng ai quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Đợi cho bụi đất dần lắng xuống, các cỗ máy cỡ lớn mới dần ngừng thổi còi.
Sau đó, cửa khoang của ba chiếc tàu phi hành từ từ mở ra. Có mười lăm người lính cyborg bước xuống từ hai chiếc tàu phi hành màu đen. Mức độ cải tạo của chúng là tương đối triệt để. Phần đầu về cơ bản chính là một chiếc máy ảnh vuông vức, các chi thon gọn, mang theo vẻ đẹp lạnh lùng đậm chất công nghệ.
Nhưng ở trên chiếc tàu phi hành dẫn đầu, một người bước xuống….
Một người trông rất giống con người tự nhiên.
Nói ra cái này thì có phần thô lỗ, nhưng thật sự thì chẳng ai thích dáng vẻ tự nhiên của con người cả. Quá trình tiến hoá tự nhiên đã giữ lại quá nhiều đặc điểm bất hợp lý, gần như chẳng còn chút tính thẩm mỹ nào. Thế nhưng, vẻ ngoài của anh ta theo đúng nghĩa đen là chẳng khác gì một con người tự nhiên. Anh ta mặc một bộ quân phục màu vàng xanh với cổ áo dựng cao, chân đi đôi ủng da bóng lộn, tay dắt theo một con chó.
Nếu dưới bộ quân phục đó vẫn là một cơ thể sắt thép thì cái mặt mũi kia có lẽ có thể coi là “gu thẩm mỹ cá nhân”.
Trấn trưởng vốn đã chạy lại khi đại lão gia bước xuống. Nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài của người đó, nụ cười tươi rói trên mặt ông dần cứng lại.
Chỉ sau một thoáng, khuôn mặt trấn trưởng liền được thay thế bằng một nụ cười nịnh nọt hơn.
“Kính chào đại lão gia, lần đầu gặp mặt, xin hỏi ngài là…”
“Tên ta là Apennine.” Viên sĩ quan mỉm cười bước lên vài bước, rồi khẽ nhăn mặt.
Ở phía sau, một người máy ăn mặc như thư ký quát lớn: “Sao các ngươi lại dám vô lễ đến như vậy hả? Lại dám đứng nghênh đón Apennine đại nhân sao?”
Trấn trưởng hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống. Phía sau ông, toàn bộ cư dân thị trấn cũng đồng loạt quỳ xuống theo.
Chàng trai ban đầu còn chưa phản ứng kịp, nhưng may mắn là Yuki đã kéo hắn xuống nên hắn cũng không quá bị chú ý.
— Trong thời đại này, xã hội và văn hoá con người đã thụt lùi về tới tận thời tiền hiện đại rồi sao…
Chàng trai bỗng cảm thấy đầu óc mình như đang quay cuồng. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác sợ hãi dần len lỏi vào tâm trí hắn.
Mình rốt cuộc là ai? Mình đã ngủ say bao lâu rồi? Trong khoảng thời gian đó, chuyện gì đã xảy ra với thế giới này?
Tại sao…
Khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đã quỳ trên mặt đất, Apennine lúc bấy giờ mới nở nụ cười điềm đạm: “Không cần phải lo lắng, ta sẽ không trách phạt mọi người đâu. Đây là lỗi của người tiền nhiệm của ta, Bernini các hạ. Bởi vì hắn đã quá dễ dãi với các ngươi , không làm tròn chức trách của một quan thuế vụ nên mới dẫn đến tình trạng này”.
“Hai tháng trước, một nhóm hiệp khách đã đột nhập vào biệt phủ của Bernini, giết chết ông ta và phá huỷ hoàn toàn não sinh vật của ông ấy. Thân là con trai út của lãnh chúa đại nhân, từ giờ trở đi ta sẽ tiếp quản công việc trở thành quan thuế vụ của các ngươi. Rất hi vọng chúng ta có thể phối hợp tốt với nhau. Ta tin rằng trong nhiệm kỳ của mình, chúng ta sẽ rất hoà hợp với nhau đấy”.
Trấn trưởng đặt đứa trẻ sang một bên, cúi đầu chạm đất: “Tất cả đều tuân theo đại lão gia.”
“Tốt lắm.” Apennine gật đầu: “Biểu hiện của trấn các ngươi trên số liệu rất tốt, tỷ lệ sinh sản liên tục tăng lên trong suốt mười năm qua. Điều này rất đáng khen”.
"Đó là nhờ ân đức của lãnh chúa đại nhân.” Trấn trưởng nói, không dám nhận công.
“Không, theo ta thấy, việc này hơn phân nửa là sai lầm của Bernini, đúng chứ?” Apennine cau mày: “Dựa theo số liệu, năm nay các ngươi phải nộp lên mười chín đứa trẻ, nhưng… tỉ lệ tử vong của trấn này có vẻ hơi cao thì phải.”
“Cái này… Nơi đây dù sao cũng là chiến trường cổ từ thời chiến tranh thăng hoa, dưới lòng đất có rất nhiều kim loại nguy hiểm nên là người dân rất dễ mắc bệnh.” Trấn trưởng thấp giọng nói.
“Không, không, không, không.” Apennine đi đến trước mặt trấn trưởng, dùng chân xoa đầu đứa bé đang khóc: “Chất lượng dân cư của trấn các ngươi có tốt thật không đấy?”
“Chắc chắn là vô cùng tốt!” Trấn trưởng hét lên: “Ngày nào chúng tôi cũng vận chuyển đồ được thu hồi vào trong thành, điều đó cho thấy những người công nhân của chúng tôi đều là những chàng trai rất tuyệt vời!”
Tuyệt đối không được không nộp thuế!
Tất cả những gì quan thuế vụ làm đều được quan sát bởi lãnh chúa hoặc một đại nhân vật to lớn hơn. Họ không phải người trực tiếp cung cấp sự bảo hộ, mà chỉ là kẻ thu thuế. Một khi đã thu được thuế thì họ chắc chắn không thể giở được trò gì khác.
Tuy nhiên, các quan thuế vụ có quyền quyết định sẽ thu bao nhiêu đứa trẻ dựa trên chất lượng nhân khẩu.
Mặc dù phải đảm bảo tính đa dạng cho kho gen, nhưng vẫn cần ưu tiên thu nhận các cá thể có chất lượng gen tốt.
“Chuyện này không phải do ngươi quyết định.” Apennine cúi xuống, vỗ nhẹ mặt trấn trưởng vài cái, sau đó đi tới chỗ một tên lính, cầm lấy khẩu súng đã nạp đạp, rồi bắn liên tục về phía trấn trưởng.
Hàng loạt viên đạn xé toạc không khí, khiến bụi đất tung bay mù mịt. Trấn trưởng thét lớn. Một lúc sau, lớp bụi đất dần lắng xuống.
Trấn trưởng không bị thương tích gì, nhưng trên mặt đất lại xuất hiện một vòng tròn hoàn hảo do đạn tạo ra, bán kính lên đến ba mét.
“Vòng tròn kia chính là sân đấu.” Apennine kéo mạnh sợi dây xích trong tay: “Các ngươi chọn một người đại diện ra so tài với con chó của ta. Chỉ cần các ngươi có thể cầm cự... khoảng năm phút là được!"
Y lấy ra một chiếc máy chiếu cỡ ngón tay cái và ném xuống đất. Chiếc máy chiếu tự động hiển thị một hình ảnh ba chiều lên không trung.
Đó là đồng hồ đếm ngược “05:00:00”.
“Nếu một người thất bại, các ngươi có thể thay người khác lên đấu tiếp. Không quan trọng có bao nhiêu người, chỉ cần các ngươi cầm cự đủ năm phút, ta sẽ công nhận chất lượng nhân khẩu của thị trấn này và đồng ý thu thuế - các ngươi làm được không?"
Trấn trưởng ngơ ngác nhìn con chó. Nó vẫy đuôi liên tục, trông có vẻ vô hại. Nhưng trấn trưởng biết rõ, con vật trông giống sinh vật thời đại trước này rất có thể là một tạo vật nhân tạo. Biết đâu chừng nó là một loại vũ khí gì đó. Ông thật sự không muốn phải làm việc này.
Nhưng nếu không thể nộp thuế thì…
Apennine lắc đầu, rút từ thắt lưng ra một chiếc gậy ngắn: "Chậc, đây là cây gậy kích điện cao áp. Hay là ta cho các ngươi mượn thêm một vũ khí nữa nhé, thấy thế nào?"
Trấn trưởng nghiến răng, cúi đầu sát đất: “Xin cho phép chúng tôi thương lượng một chút”.
“Đi đi.” Apennine mỉm cười, phất tay đồng ý.
Trong khi trấn trưởng và mấy lão già khác đang bàn bạc với nhau, viên thư ký của Apennine tiến lại gần con chó, ngồi xổm xuống và tháo dây xích cho nó. Trong lúc làm việc này, hắn ta dùng thiết bị phát tín hiệu hồng ngoại trong lòng bàn tay lướt qua trước cặp đồng tử camera của con chó: [Đừng giết nhiều quá. Thiếu gia chỉ là bị lão gia đuổi ra ngoài làm việc nên muốn tìm cách xả giận thôi. Nếu giết hết sạch thì cũng không có lợi gì cho lão gia. Chỉ cần kéo dài đủ năm phút để bọn họ nộp thuế là được.]
Con chó khịt mũi.
Vài phút sau, một người công nhân cao bốn mét bước ra một cách do dự. Mặc dù cơ thể anh ta đã được cải tạo thành dạng khổng lồ chuyên dùng cho việc vận chuyển và xử lí vật liệu, nhưng đầu anh ta vẫn chỉ có kích thước ngang với một người bình thường, nét mặt tràn đầy sự sợ hãi. Mặc dù sự chênh lệch kích thước giữa hai bên rất lớn, nhưng thị trưởng đã giải thích rất rõ ràng về tình huống. Người công nhân không dám lơ là, bước vào vòng đấu và giơ nắm đấm đối diện con chó.
Anh ta không có ý định nhặt món vũ khí kia, bởi vì với bàn tay kiểu đó thì có muốn cũng không cầm được.
“Bắt đầu!” Thư ký ra lệnh, đồng hồ đếm ngược bắt đầu chạy.
Hai nắm đấm của người công nhân lập tức bắn ra dữ dội dưới tác dụng của hệ thống máy ép thuỷ lực. Thứ này có tác dụng giúp nghiền sắt thép phế liệu thành những mảnh nhỏ dễ vận chuyển.
Nhưng con chó chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, bốn chân duỗi ra. Cú đấm sắt lướt qua ngay dưới bụng nó. Với không chút khó khăn nào, con chó chạy dọc theo cánh tay rộng nửa mét của người công nhân.
Cùng lúc đó, chàng trai đang đứng xem bỗng buột miệng thốt lên một câu: “Quyền pháp phỏng sinh?”
Vào ngày "đại lão gia" đến thu thuế gen, cả trấn Trạm thu hồi đều cố gắng tiến hành sự chuẩn bị long trọng nhất có thể. Trấn trưởng treo các tấm biểu ngữ bằng nhựa lên, những món đồ trang trí đầy màu sắc này có thể được cất trữ trong suốt hàng trăm năm mà không bị hư hỏng hay phai màu. Chúng được coi là một trong số ít ỏi những “vật để giải trí” còn lại trên thế giới. Tất cả mọi người đều tạm thời gác lại công việc và tập trung tại quảng trường phía tây thị trấn.
Toàn bộ các phương tiện máy móc cỡ lớn đều xếp chung vào một hàng. Phía trước họ là các công nhân cao cấp có mức độ cải tạo hoá cao. Ở trước nữa là những cư dân bình thường. Một số công nhân cao cấp đã quỳ gối từ lâu. Cơ thể bằng sắt thép giúp họ không cảm thấy đau đớn hay khó chịu khi phải quỳ liên tục trong thời gian dài. Bởi vì không ai biết chính xác khi nào thì “đại lão gia” sẽ tới nên họ chỉ đơn giản là quỳ mãi đến khi nào "đại lão gia" tới thì thôi.
Chàng trai bế Yuki đứng giữa đám đông.
Hắn nhìn thấy toàn bộ những người ở hàng đầu tiên, bao gồm cả trấn trưởng, đều đang bế một đứa trẻ. Mức độ cải tạo của đám trẻ đó hầu hết đều khá thấp. Trong đó, phần được cải tạo nhiều nhất là một ống dinh dưỡng vào cổ họng, giúp giải phóng sức lao động của cha mẹ và cho phép một gia đình làm việc và kiếm được nhiều tiền hơn.
Chàng trai cảm thấy hơi khó chịu. Vào hai tháng trước, hắn được cho biết những đứa trẻ đó chính là “thuế”. Để làm phong phú thêm sự đa dạng của “kho gen nhân loại”, lãnh chúa sẽ định kỳ lấy đi trẻ em dựa trên cái gọi là thuế. Nếu một khu dân cư không thể giao nộp đủ số trẻ sơ sinh yêu cầu, khu dân cư ấy sẽ bị coi là không còn giá trị sử dụng và cũng không còn được cung cấp sự bảo hộ nữa.
Điều này đã được quy định trong nguyên tắc “Dyson”. Lãnh chúa không thể áp đặt thêm bất cứ hình phạt nào khác cho hành vi “không nộp thuế”, mặc cho có là hình phạt nào đi nữa cũng không được.
Tuy nhiên, nếu không có sự che chở của lãnh chúa, những tên "hiệp khách" vô pháp vô thiên, không chịu sự giáo hoá của văn minh sẽ có thể tự do tàn phá những khu dân cư đó.
Chàng trai vẫn thấy khó chấp nhận thực tế rằng con người bị coi như một loại thuế. Dẫu vậy, dù có muốn thì hiện giờ hắn cũng chẳng thể làm được gì. Cả cơ thể của hắn đều là được ghép lại từ phế liệu, vô cùng yếu đuối. Chưa nói những cỗ máy cỡ lớn, chỉ cần những công nhân có mức độ cải tạo hoá cao là đủ để nghiền nát hắn.
Hắn không thể mang rắc rối đến cho nơi này.
“Chúng ta phải đợi bao lâu…” Yuki nhắm mắt lại. Nền đất xám xịt phản chiếu ánh nắng mặt trời, thử thách đôi mắt tự nhiên chưa được cải tạo của cậu. Bên cạnh đó, làn da của Yuki cũng không thể chịu nổi sự tiếp xúc với ánh nắng gắt kéo dài như vậy.
Đúng lúc này, cả đám người đột nhiên trở nên hỗn loạn.
“Đến rồi!”
Tiếng ầm ầm như sấm rền truyền đến từ phía xa, ba chiếc tàu phi hành địa hiệu nhanh chóng áp sát.
Tàu phi hành địa hiệu là một phương tiện di chuyển sử dụng hiệu ứng mặt đất để cung cấp lực nâng, hỗ trợ cho việc di chuyển. Tàu phi hành địa hiệu được trang bị cánh cố định và có thể bay gần sát trên mặt đất [hoặc mặt nước]. Mặt dưới của cánh rất gần mặt đất, giúp tạo ra lực đẩy từ luồng không khí bị chặn lại giữa cánh và mặt đất, giữ cho con tàu bay sát mặt đất.
*Chú thích: Hiệu ứng mặt đất là hiện tượng trong đó lực nâng của cánh máy bay tăng lên khi máy bay bay gần mặt đất do sự tương tác giữa luồng không khí từ cánh máy bay và bề mặt đất, tạo ra một áp suất khí cao hơn ở phía dưới cánh so với phía trên. (Tra gg để biết thêm thông tin chi tiết)
Ba chiếc tàu phi hành di chuyển theo đội hình hình tam giác. Chiếc dẫn đầu được bao phủ bởi một màu trắng cùng với những đường hoa văn màu vàng, trông rất hoa lệ, mang hơi hướng thẩm mỹ cổ điển. Hai chiếc ở phía sau thì có màu đen tuyền.
Ba chiếc tàu phi hành dừng lại khi chạm tới rìa quảng trường. Bộ phận phun khí được kích hoạt, đẩy luồng khí mạnh xuống dưới, tạo nên một cơn bão bụi đất mù mịt.
Tất cả những cỗ máy cỡ lớn đồng loạt rú lên những tiếng còi khổng lồ. Âm thanh vang vọng khắp nơi, đến mức khiến hộp sọ của chàng trai phải rung chuyển.
Đám trẻ oà khóc dữ dội. Lớp màng nhĩ mỏng manh của chúng đơn giản là không thể chịu nổi sự kích thích này. Chỉ sợ từ sau hôm nay, đôi tai của chúng sẽ hoàn toàn trở nên vô dụng. Nhưng không ai quan tâm cả. Trong thời đại này, cơ quan thính giác nhân tạo rất rẻ tiền. Hơn nữa, xét về hiệu năng, cơ quan tự nhiên cũng khó lòng sánh được với các cơ quan cải tạo nhân tạo. Người bình thường hầu hết đều sẽ cố gắng thay thế các cơ quan tự nhiên của mình.
Chẳng ai quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Đợi cho bụi đất dần lắng xuống, các cỗ máy cỡ lớn mới dần ngừng thổi còi.
Sau đó, cửa khoang của ba chiếc tàu phi hành từ từ mở ra. Có mười lăm người lính cyborg bước xuống từ hai chiếc tàu phi hành màu đen. Mức độ cải tạo của chúng là tương đối triệt để. Phần đầu về cơ bản chính là một chiếc máy ảnh vuông vức, các chi thon gọn, mang theo vẻ đẹp lạnh lùng đậm chất công nghệ.
Nhưng ở trên chiếc tàu phi hành dẫn đầu, một người bước xuống….
Một người trông rất giống con người tự nhiên.
Nói ra cái này thì có phần thô lỗ, nhưng thật sự thì chẳng ai thích dáng vẻ tự nhiên của con người cả. Quá trình tiến hoá tự nhiên đã giữ lại quá nhiều đặc điểm bất hợp lý, gần như chẳng còn chút tính thẩm mỹ nào. Thế nhưng, vẻ ngoài của anh ta theo đúng nghĩa đen là chẳng khác gì một con người tự nhiên. Anh ta mặc một bộ quân phục màu vàng xanh với cổ áo dựng cao, chân đi đôi ủng da bóng lộn, tay dắt theo một con chó.
Nếu dưới bộ quân phục đó vẫn là một cơ thể sắt thép thì cái mặt mũi kia có lẽ có thể coi là “gu thẩm mỹ cá nhân”.
Trấn trưởng vốn đã chạy lại khi đại lão gia bước xuống. Nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài của người đó, nụ cười tươi rói trên mặt ông dần cứng lại.
Chỉ sau một thoáng, khuôn mặt trấn trưởng liền được thay thế bằng một nụ cười nịnh nọt hơn.
“Kính chào đại lão gia, lần đầu gặp mặt, xin hỏi ngài là…”
“Tên ta là Apennine.” Viên sĩ quan mỉm cười bước lên vài bước, rồi khẽ nhăn mặt.
Ở phía sau, một người máy ăn mặc như thư ký quát lớn: “Sao các ngươi lại dám vô lễ đến như vậy hả? Lại dám đứng nghênh đón Apennine đại nhân sao?”
Trấn trưởng hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống. Phía sau ông, toàn bộ cư dân thị trấn cũng đồng loạt quỳ xuống theo.
Chàng trai ban đầu còn chưa phản ứng kịp, nhưng may mắn là Yuki đã kéo hắn xuống nên hắn cũng không quá bị chú ý.
— Trong thời đại này, xã hội và văn hoá con người đã thụt lùi về tới tận thời tiền hiện đại rồi sao…
Chàng trai bỗng cảm thấy đầu óc mình như đang quay cuồng. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác sợ hãi dần len lỏi vào tâm trí hắn.
Mình rốt cuộc là ai? Mình đã ngủ say bao lâu rồi? Trong khoảng thời gian đó, chuyện gì đã xảy ra với thế giới này?
Tại sao…
Khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đã quỳ trên mặt đất, Apennine lúc bấy giờ mới nở nụ cười điềm đạm: “Không cần phải lo lắng, ta sẽ không trách phạt mọi người đâu. Đây là lỗi của người tiền nhiệm của ta, Bernini các hạ. Bởi vì hắn đã quá dễ dãi với các ngươi , không làm tròn chức trách của một quan thuế vụ nên mới dẫn đến tình trạng này”.
“Hai tháng trước, một nhóm hiệp khách đã đột nhập vào biệt phủ của Bernini, giết chết ông ta và phá huỷ hoàn toàn não sinh vật của ông ấy. Thân là con trai út của lãnh chúa đại nhân, từ giờ trở đi ta sẽ tiếp quản công việc trở thành quan thuế vụ của các ngươi. Rất hi vọng chúng ta có thể phối hợp tốt với nhau. Ta tin rằng trong nhiệm kỳ của mình, chúng ta sẽ rất hoà hợp với nhau đấy”.
Trấn trưởng đặt đứa trẻ sang một bên, cúi đầu chạm đất: “Tất cả đều tuân theo đại lão gia.”
“Tốt lắm.” Apennine gật đầu: “Biểu hiện của trấn các ngươi trên số liệu rất tốt, tỷ lệ sinh sản liên tục tăng lên trong suốt mười năm qua. Điều này rất đáng khen”.
"Đó là nhờ ân đức của lãnh chúa đại nhân.” Trấn trưởng nói, không dám nhận công.
“Không, theo ta thấy, việc này hơn phân nửa là sai lầm của Bernini, đúng chứ?” Apennine cau mày: “Dựa theo số liệu, năm nay các ngươi phải nộp lên mười chín đứa trẻ, nhưng… tỉ lệ tử vong của trấn này có vẻ hơi cao thì phải.”
“Cái này… Nơi đây dù sao cũng là chiến trường cổ từ thời chiến tranh thăng hoa, dưới lòng đất có rất nhiều kim loại nguy hiểm nên là người dân rất dễ mắc bệnh.” Trấn trưởng thấp giọng nói.
“Không, không, không, không.” Apennine đi đến trước mặt trấn trưởng, dùng chân xoa đầu đứa bé đang khóc: “Chất lượng dân cư của trấn các ngươi có tốt thật không đấy?”
“Chắc chắn là vô cùng tốt!” Trấn trưởng hét lên: “Ngày nào chúng tôi cũng vận chuyển đồ được thu hồi vào trong thành, điều đó cho thấy những người công nhân của chúng tôi đều là những chàng trai rất tuyệt vời!”
Tuyệt đối không được không nộp thuế!
Tất cả những gì quan thuế vụ làm đều được quan sát bởi lãnh chúa hoặc một đại nhân vật to lớn hơn. Họ không phải người trực tiếp cung cấp sự bảo hộ, mà chỉ là kẻ thu thuế. Một khi đã thu được thuế thì họ chắc chắn không thể giở được trò gì khác.
Tuy nhiên, các quan thuế vụ có quyền quyết định sẽ thu bao nhiêu đứa trẻ dựa trên chất lượng nhân khẩu.
Mặc dù phải đảm bảo tính đa dạng cho kho gen, nhưng vẫn cần ưu tiên thu nhận các cá thể có chất lượng gen tốt.
“Chuyện này không phải do ngươi quyết định.” Apennine cúi xuống, vỗ nhẹ mặt trấn trưởng vài cái, sau đó đi tới chỗ một tên lính, cầm lấy khẩu súng đã nạp đạp, rồi bắn liên tục về phía trấn trưởng.
Hàng loạt viên đạn xé toạc không khí, khiến bụi đất tung bay mù mịt. Trấn trưởng thét lớn. Một lúc sau, lớp bụi đất dần lắng xuống.
Trấn trưởng không bị thương tích gì, nhưng trên mặt đất lại xuất hiện một vòng tròn hoàn hảo do đạn tạo ra, bán kính lên đến ba mét.
“Vòng tròn kia chính là sân đấu.” Apennine kéo mạnh sợi dây xích trong tay: “Các ngươi chọn một người đại diện ra so tài với con chó của ta. Chỉ cần các ngươi có thể cầm cự... khoảng năm phút là được!"
Y lấy ra một chiếc máy chiếu cỡ ngón tay cái và ném xuống đất. Chiếc máy chiếu tự động hiển thị một hình ảnh ba chiều lên không trung.
Đó là đồng hồ đếm ngược “05:00:00”.
“Nếu một người thất bại, các ngươi có thể thay người khác lên đấu tiếp. Không quan trọng có bao nhiêu người, chỉ cần các ngươi cầm cự đủ năm phút, ta sẽ công nhận chất lượng nhân khẩu của thị trấn này và đồng ý thu thuế - các ngươi làm được không?"
Trấn trưởng ngơ ngác nhìn con chó. Nó vẫy đuôi liên tục, trông có vẻ vô hại. Nhưng trấn trưởng biết rõ, con vật trông giống sinh vật thời đại trước này rất có thể là một tạo vật nhân tạo. Biết đâu chừng nó là một loại vũ khí gì đó. Ông thật sự không muốn phải làm việc này.
Nhưng nếu không thể nộp thuế thì…
Apennine lắc đầu, rút từ thắt lưng ra một chiếc gậy ngắn: "Chậc, đây là cây gậy kích điện cao áp. Hay là ta cho các ngươi mượn thêm một vũ khí nữa nhé, thấy thế nào?"
Trấn trưởng nghiến răng, cúi đầu sát đất: “Xin cho phép chúng tôi thương lượng một chút”.
“Đi đi.” Apennine mỉm cười, phất tay đồng ý.
Trong khi trấn trưởng và mấy lão già khác đang bàn bạc với nhau, viên thư ký của Apennine tiến lại gần con chó, ngồi xổm xuống và tháo dây xích cho nó. Trong lúc làm việc này, hắn ta dùng thiết bị phát tín hiệu hồng ngoại trong lòng bàn tay lướt qua trước cặp đồng tử camera của con chó: [Đừng giết nhiều quá. Thiếu gia chỉ là bị lão gia đuổi ra ngoài làm việc nên muốn tìm cách xả giận thôi. Nếu giết hết sạch thì cũng không có lợi gì cho lão gia. Chỉ cần kéo dài đủ năm phút để bọn họ nộp thuế là được.]
Con chó khịt mũi.
Vài phút sau, một người công nhân cao bốn mét bước ra một cách do dự. Mặc dù cơ thể anh ta đã được cải tạo thành dạng khổng lồ chuyên dùng cho việc vận chuyển và xử lí vật liệu, nhưng đầu anh ta vẫn chỉ có kích thước ngang với một người bình thường, nét mặt tràn đầy sự sợ hãi. Mặc dù sự chênh lệch kích thước giữa hai bên rất lớn, nhưng thị trưởng đã giải thích rất rõ ràng về tình huống. Người công nhân không dám lơ là, bước vào vòng đấu và giơ nắm đấm đối diện con chó.
Anh ta không có ý định nhặt món vũ khí kia, bởi vì với bàn tay kiểu đó thì có muốn cũng không cầm được.
“Bắt đầu!” Thư ký ra lệnh, đồng hồ đếm ngược bắt đầu chạy.
Hai nắm đấm của người công nhân lập tức bắn ra dữ dội dưới tác dụng của hệ thống máy ép thuỷ lực. Thứ này có tác dụng giúp nghiền sắt thép phế liệu thành những mảnh nhỏ dễ vận chuyển.
Nhưng con chó chỉ nhẹ nhàng nhảy lên, bốn chân duỗi ra. Cú đấm sắt lướt qua ngay dưới bụng nó. Với không chút khó khăn nào, con chó chạy dọc theo cánh tay rộng nửa mét của người công nhân.
Cùng lúc đó, chàng trai đang đứng xem bỗng buột miệng thốt lên một câu: “Quyền pháp phỏng sinh?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro