Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?
Lại Bị Coi Là C...
2024-08-04 12:30:54
Đại học nhiều gái, trai càng nhiều, đặc biệt là hai cơ sở, rất có thể sau một lần tình cờ gặp gỡ, chính là vĩnh biệt.
Giang Cần trở lại giao diện chính, lại mở tin nhắn của Phùng Nam Thư.
- Giang Cần, mình ở phòng 503 tầng 5 tòa nhà số 7, giường số 3.
- Cậu nói chi tiết như vậy cũng vô dụng, mình không vào được.
- Tại sao? Mình muốn cho cậu xem màn chống muỗi mình tự treo.
- Ai biết được là quy tắc của tên khốn nào đặt ra, như vậy đi, cậu dọn dẹp giường trước, sau đó nghỉ ngơi một chút.
- Khi nào cậu đến đón mình?
- 4h30. Tới giờ, cậu xuống dưới lầu chờ mình, mình sẽ tới đón.
- Mọi người trong phòng đang nói chuyện phiếm, mình không biết nên nói gì.
- Cứ mỉm cười là được rồi.
Giang Cần nhắn xong tin cuối cùng, phát hiện ba tên trong ký túc xá đang dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn:
- Có chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Tào Quảng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Tôi đang truyền thụ cho cậu kinh nghiệm yêu đương của tôi, sao cậu lại thất thần chứ?
- Tôi đang nghe đây, không có cô gái nào chủ động tìm cậu ăn cơm nói chuyện phiếm, phải chủ động xuất kích mới nên chuyện được.
- Đúng vậy, cậu có thể hiểu được điều này thì đã thành công một nửa rồi.
Giang Cần bất động thanh sắc gật đầu, lại nhìn đồng hồ, phát hiện cách 4 giờ rưỡi chỉ còn 15 phút, vì vậy hắn xuống giường thay áo khoác, mang giày vào liền đi ra ngoài ký túc xá.
Thấy như vậy, Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đều có chút nghi hoặc, đề tài này đang trò chuyện rất vui vẻ, sao lão Giang không nói một tiếng đã muốn đi.
- Lão Giang, cậu đi đâu vậy? Tôi còn chưa dạy xong mà!
- Để lát về học lại, có em gái tìm tôi nói chuyện phiếm ăn cơm.
Nụ cười trên mặt Tào Quảng Vũ lập tức cứng đờ, tiếp theo trái tim co thắt, cảm giác bày vẽ nửa ngày lại bị người khác nhảy ra trang bức.
Vừa mới khai giảng đã được gái rủ ra ngoài ăn cơm?
Không đúng, Giang Cần hẳn là nói bậy, hắn chính là vì chưa từng yêu đương nên không phục, cảm thấy mình không tham gia được vào đề tài này, cho nên mới trốn đi.
Không sai, nhất định là như vậy, tình thánh của ký túc xá chỉ có thể là mình!
…
- Hình như huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng, các cậu chuẩn bị đầy đủ kem chống nắng chưa?
- Chống nắng ngược lại là việc nhỏ, nhưng chỉ phát một bộ quân phục, ngay cả thay thế cũng không có.
- Đã là gì, chết người nhất là thời tiết 36 độ phải mặc hai bộ bên trong và bên ngoài.
- Đề nghị không mặc đồ lót.
- Chất liệu quần áo quá thô ráp, không mặc đồ lót mài đau.
- Dán, có thể dán mà, hôm nay tôi vừa mua một hộp, các bạn ai muốn?
- Tôi muốn tôi muốn, cho tôi hai cái là được rồi.
- Tôi muốn bốn, dán hình dấu X.
Khu ký túc xá số 7, tòa nhà 503, năm cô gái đến từ trời nam biển bắc tụ tập lại, chia sẻ kinh nghiệm làm thế nào để vượt qua huấn luyện quân sự.
Nhưng mỗi lần trò chuyện hai ba câu như vậy, họ sẽ liếc trộm vị trí giường số 3.
Nơi đó đang ngồi một thiếu nữ không hòa đồng lắm, ngũ quan tinh xảo ôn nhu, lông mi cong cong dày đặc, làn da như gió thổi là rách, sự ngột ngạt trong phòng làm cho khuôn mặt của cô nổi lên một chút hồng hào, ngược lại tăng thêm một loại khí chất gọi là làm đau lòng người.
Thêm vào đó, cô đang mặc một chiếc váy màu đen, rõ ràng là kiểu dáng mùa hè mới của Chanel.
Con gái thích nhất là so sánh, cho dù là chị em tốt cũng sẽ không chịu thua. Nếu không, thì không thể giải thích được “kỳ quan thứ chín của thế giới” là tại sao lại có thêm chỉ 6 cô gái nhưng lại tồn tại 42 nhóm chat chị em.
(*Tổng tổ hợp chập 3,4,5,6 của 6 = 42)
Nhưng đối mặt với cô gái này, năm người bạn cùng phòng đều có áp lực đập vào mặt.
Sao trên đời này lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy?
Mấu chốt là người này hình như vẫn còn là một đại tiểu thư, bằng không làm sao cô ấy có thể mang theo vệ sĩ chứ.
Vừa nghĩ đến đây, các cô liền nhịn không được mà nhớ lại hình ảnh vừa rồi.
Lúc ấy, hai vệ sĩ mặc âu phục đen đẩy cửa tiến vào, một người khiêng vali hành lý, một người xách bình nước ấm và chậu rửa mặt, miệng hô tiểu thư cẩn thận, tiểu thư vất vả, sau đó nhanh chóng quét dọn toàn bộ phòng ngủ một lần.
Phạm Thục Linh là người đầu tiên tới, vừa đến đã phát hiện phòng vệ sinh bị tắc, kết quả còn chưa đợi các cô thông báo cho dì quản lý, hai vệ sĩ kia đã thông phòng vệ sinh xong rồi.
Họ thậm chí còn dùng giấy vệ sinh buộc thành nơ vào ống sưởi, cái cảm giác nghi thức chết tiệt này quả thực là muốn giết người. (*châm biếm -ing)
Cũng bởi vì phương thức xuất hiện phi thường này, Phùng Nam Thư mang theo hào quang lập tức tăng thêm không ít cảm giác áp bách cho 503 nho nhỏ.
Thẳng đến bốn giờ rưỡi chiều, vị đại tiểu thư này bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi ký túc xá, năm cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp bách trong lòng giảm bớt không ít.
Giang Cần trở lại giao diện chính, lại mở tin nhắn của Phùng Nam Thư.
- Giang Cần, mình ở phòng 503 tầng 5 tòa nhà số 7, giường số 3.
- Cậu nói chi tiết như vậy cũng vô dụng, mình không vào được.
- Tại sao? Mình muốn cho cậu xem màn chống muỗi mình tự treo.
- Ai biết được là quy tắc của tên khốn nào đặt ra, như vậy đi, cậu dọn dẹp giường trước, sau đó nghỉ ngơi một chút.
- Khi nào cậu đến đón mình?
- 4h30. Tới giờ, cậu xuống dưới lầu chờ mình, mình sẽ tới đón.
- Mọi người trong phòng đang nói chuyện phiếm, mình không biết nên nói gì.
- Cứ mỉm cười là được rồi.
Giang Cần nhắn xong tin cuối cùng, phát hiện ba tên trong ký túc xá đang dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn:
- Có chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Tào Quảng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Tôi đang truyền thụ cho cậu kinh nghiệm yêu đương của tôi, sao cậu lại thất thần chứ?
- Tôi đang nghe đây, không có cô gái nào chủ động tìm cậu ăn cơm nói chuyện phiếm, phải chủ động xuất kích mới nên chuyện được.
- Đúng vậy, cậu có thể hiểu được điều này thì đã thành công một nửa rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Cần bất động thanh sắc gật đầu, lại nhìn đồng hồ, phát hiện cách 4 giờ rưỡi chỉ còn 15 phút, vì vậy hắn xuống giường thay áo khoác, mang giày vào liền đi ra ngoài ký túc xá.
Thấy như vậy, Tào Quảng Vũ, Chu Siêu và Nhâm Tự Cường đều có chút nghi hoặc, đề tài này đang trò chuyện rất vui vẻ, sao lão Giang không nói một tiếng đã muốn đi.
- Lão Giang, cậu đi đâu vậy? Tôi còn chưa dạy xong mà!
- Để lát về học lại, có em gái tìm tôi nói chuyện phiếm ăn cơm.
Nụ cười trên mặt Tào Quảng Vũ lập tức cứng đờ, tiếp theo trái tim co thắt, cảm giác bày vẽ nửa ngày lại bị người khác nhảy ra trang bức.
Vừa mới khai giảng đã được gái rủ ra ngoài ăn cơm?
Không đúng, Giang Cần hẳn là nói bậy, hắn chính là vì chưa từng yêu đương nên không phục, cảm thấy mình không tham gia được vào đề tài này, cho nên mới trốn đi.
Không sai, nhất định là như vậy, tình thánh của ký túc xá chỉ có thể là mình!
…
- Hình như huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng, các cậu chuẩn bị đầy đủ kem chống nắng chưa?
- Chống nắng ngược lại là việc nhỏ, nhưng chỉ phát một bộ quân phục, ngay cả thay thế cũng không có.
- Đã là gì, chết người nhất là thời tiết 36 độ phải mặc hai bộ bên trong và bên ngoài.
- Đề nghị không mặc đồ lót.
- Chất liệu quần áo quá thô ráp, không mặc đồ lót mài đau.
- Dán, có thể dán mà, hôm nay tôi vừa mua một hộp, các bạn ai muốn?
- Tôi muốn tôi muốn, cho tôi hai cái là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tôi muốn bốn, dán hình dấu X.
Khu ký túc xá số 7, tòa nhà 503, năm cô gái đến từ trời nam biển bắc tụ tập lại, chia sẻ kinh nghiệm làm thế nào để vượt qua huấn luyện quân sự.
Nhưng mỗi lần trò chuyện hai ba câu như vậy, họ sẽ liếc trộm vị trí giường số 3.
Nơi đó đang ngồi một thiếu nữ không hòa đồng lắm, ngũ quan tinh xảo ôn nhu, lông mi cong cong dày đặc, làn da như gió thổi là rách, sự ngột ngạt trong phòng làm cho khuôn mặt của cô nổi lên một chút hồng hào, ngược lại tăng thêm một loại khí chất gọi là làm đau lòng người.
Thêm vào đó, cô đang mặc một chiếc váy màu đen, rõ ràng là kiểu dáng mùa hè mới của Chanel.
Con gái thích nhất là so sánh, cho dù là chị em tốt cũng sẽ không chịu thua. Nếu không, thì không thể giải thích được “kỳ quan thứ chín của thế giới” là tại sao lại có thêm chỉ 6 cô gái nhưng lại tồn tại 42 nhóm chat chị em.
(*Tổng tổ hợp chập 3,4,5,6 của 6 = 42)
Nhưng đối mặt với cô gái này, năm người bạn cùng phòng đều có áp lực đập vào mặt.
Sao trên đời này lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy?
Mấu chốt là người này hình như vẫn còn là một đại tiểu thư, bằng không làm sao cô ấy có thể mang theo vệ sĩ chứ.
Vừa nghĩ đến đây, các cô liền nhịn không được mà nhớ lại hình ảnh vừa rồi.
Lúc ấy, hai vệ sĩ mặc âu phục đen đẩy cửa tiến vào, một người khiêng vali hành lý, một người xách bình nước ấm và chậu rửa mặt, miệng hô tiểu thư cẩn thận, tiểu thư vất vả, sau đó nhanh chóng quét dọn toàn bộ phòng ngủ một lần.
Phạm Thục Linh là người đầu tiên tới, vừa đến đã phát hiện phòng vệ sinh bị tắc, kết quả còn chưa đợi các cô thông báo cho dì quản lý, hai vệ sĩ kia đã thông phòng vệ sinh xong rồi.
Họ thậm chí còn dùng giấy vệ sinh buộc thành nơ vào ống sưởi, cái cảm giác nghi thức chết tiệt này quả thực là muốn giết người. (*châm biếm -ing)
Cũng bởi vì phương thức xuất hiện phi thường này, Phùng Nam Thư mang theo hào quang lập tức tăng thêm không ít cảm giác áp bách cho 503 nho nhỏ.
Thẳng đến bốn giờ rưỡi chiều, vị đại tiểu thư này bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi ký túc xá, năm cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp bách trong lòng giảm bớt không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro